Chương 14 NGÀY THỨ MƯỜI BỐN-THỨ NĂM, NGÀY 16 THÁNG 12-1-Máy bay Super Stallion
Họ đang bay với tốc độ 150 hải lý/giờ, độ cao 2000 feet so với mực nước biển tối đen. Máy bay trực thăng Super Stallion rất cũ, được chế tạo từ cuối cuộc chiến tranh Việt Nam và ban đầu được sử dụng để rà phá bom mìn ở cảng Hải Phòng. Đuôi của nó được kéo theo một chiếc xe trượt tuyết trên biển, giống như một tàu quét mìn đang bay. Giờ thì chiếc máy bay cỡ lớn do hãng Sikorski sản xuất này được dùng cho các mục đích khác, chủ yếu là vận tải hàng nặng tầm xa. Động cơ 3 turbin ở phần thân trên máy bay đủ sức vận chuyển một trung đội lính vũ trang đầy đủ trên một quãng đường dài
Tối nay, ngoài 3 thành viên phi hành đoàn như thường khi, Super Stallion còn chở thêm 4 hành khách và một lượng lớn nguyên liệu dành cho các xe tăng hành trình.Các hành khách tập trung ở góc sau của khoang hàng, đang trò chuyện, cố gắng nói tiếng to át tiếng động cơ. Cuộc nói chuyện rất sôi nổi. Các sỹ quan tình báo đã bỏ nguy hiểm của nhiệm vụ ra sau đầu- chả ý nghĩa gì khi nghĩ quá nhiều về nó- và đang dự kiến những chuyện sẽ xảy ra, đoán già đoán non về những phát hiện mới trên tàu ngầm Liên Xô, nhưng đáng tiếc là sau khi sự việc xảy ra, họ không thể tiết lộ cho ai biết. Dù vậy cũng không ai nói lên ý nghĩ này. Hầu hết mọi người chỉ biết được góc chuyện liên quan đến mình, không ai nắm trong tay toàn bộ câu chuyện. Chỉ có vài nhân vật cấp cao nhất mới nắm được toàn bộ. Còn mỗi người chỉ biết 1 góc nhỏ rời rạc trong một bức tranh tổng thể lớn. Vì vậy, nếu bất kỳ điệp viên Liên Xô nào cố gắng tìm hiểu nội dung nhiệm vụ thì cũng chỉ thấy mình đang đi vào mê cung với những bức tường được dựng khắp nơi
Nhiệm vụ này rất chặt chẽ. Chiếc trực thăng bay theo một hành trình đặc biệt theo hướng tàu HMS INVINCIBLE. Từ đó họ sẽ chuyển sang máy bay Sea King của Hải Quân Anh bay đến USS PIGEON. Bằng cách này, chiếc Stallion biến mất khỏi Trạm Không Quân Hải Quân Oceana chỉ trong vài giờ và có thể coi là đã thực hiện một nhiệm vu thường khi.
Động cơ phản lực cánh quạt của trực thăng đã đạt công suất hành trình cực đại và tiêu tốn nhiều nhiên liệu. Máy bay hiện giờ đã cách bờ biển Mỹ 400 dặm và vẫn cách đích 80 dặm. Đường đi mà họ chọn không phải là đường thẳng mà là đường cong, mục đích là để gây nhầm lẫn cho kẻ thù có thể thấy họ đang rời đi trên màn hình radar. Phi công đang rất mệt mỏi. 4 tiếng ngồi trên buồng lái liên tục và bộ đồng phục quân sự chưa bao giờ thoải mái. Các thiết bị bay phát sáng một thứ ánh sáng màu đỏ mờ nhạt. Hai phi công đang cẩn thận quan sát đường chân trời trên hàng không. Những đám mây đen trên bầu trời khiến họ không thể thiết lập một điểm tham chiếu cố định và việc điều hướng ban đêm trên mặt nước có tác dụng thôi miên. Tuy nhiên, nhiệm vụ này không phải là bất thường. Họ đã thực hiện các nhiệm vụ trong môi trường này nhiều lần, nguy hiểm là thực nhưng họ quen rồi
“Juliet 6, mục tiêu của anh đang hướng đến 0-8-0, cách 75 dặm” Máy bay Sentry gọi
“Nghĩ rằng chúng tôi bị lạc à?” trung tá John Marcks vang lên từ thiết bị liên lạc nội bộ
“lực lượng không quân” phi công phụ trả lời “Không biết cách bay trên mặt nước. Họ nghĩ anh có thể bị lạc nếu không được dẫn đường”
Động cơ máy bay đang quay ở tốc độ cao và bánh răng dẫn động cánh quạt chính bảy cánh. Họ không bao giờ nghĩ rằng hộp số đang bị hỏng.
“Ừ, thế à” Marcks cười khúc khích “Cậu thích ai trong đội Eagles tối nay”
“Dầu còn 3.5”
“6.5 lưng của Philly vẫn còn bị thương”
“5”
“OK, 5 đô Tôi sẽ nương tay với cậu” Marcks cười toe toét. Anh thích đánh bạc. Một ngày sau khi Argentina tấn công Falklands, anh đã hỏi liệu có ai muốn cược Argentina và lấy 7 điểm. Ở trên đầu họ vài feet và ở phía đuôi vài feet, động cơ đang chạy vài ngàn vòng/phút. Động cơ máy bay đang quay ở tốc độ cao và bánh răng dẫn động cánh quạt chính bảy cánh. Họ không bao giờ biết có một vết nứt trong hộp số,chảy ra ít chất lỏng.
“Juliet 6, mục tiêu của anh vừa cử một máy bay chiến đấu để hộ tống Còn 8 phút nữa đến điểm hẹn. Tiếp cận bạn hướng 11 giờ, có 3 thiên thần ở đó”
“tốt lắm” Marcks nói
Máy bay Harrier 2-0
Trung úy Parker đang lái chiếc Harrier hộ tống chiếc trực thăng Super Stallion. Một thượng úy ngồi ở ghế sau. Thực tế nhiệm vụ của chuyến đi không phải là hộ tống trực thăng tới INVINCIBLE mà là thực hiện cuộc kiểm tra lần cuối xem có bất kỳ tàu ngầm Liên Xô nào phát hiện ra Super Stallion đang bay và theo dõi
“Có hoạt động gì trên mặt nước không?” Parker hỏi
“Không một tia sáng” viên thượng úy đang sử dụng FLIR (hệ thống phát hiện hồng ngoại) tìm kiếm bên trái và bên phải trên suốt đường bay. Không ai trong số họ biết chuyện gì đang xảy ra dù từ lâu đã suy đoán, suy đoán sai lầm, rằng có thứ gì đó đang truy đuổi chiếc hàng không mẫu hạm của họ suốt đại dương bao la này
“Cố tìm chiếc trực thăng đó đi” Parker nói “chờ một chút….kia rồi. Phía nam đường bay của chúng ta” Viên thượng úy bấm công tắc, hình ảnh xuất hiện trên màn hình viên phi công, phần lớn là động cơ và đèn xanh xuất hiện trên cánh quạt nóng
“Harrier 2-0 Đây là Sentry Echo. Mục tiêu của anh hướng 1 giờ, khoảng cách 20 dặm. Kết thúc”
“Đã nhận, chúng tôi đã thấy trên hộp IR. Cảm ơn. Kết thúc” Parker nói “Mấy chiếc Sentry vẫn rất hữu ích”
“Chiếc máy bay của Sikorski đang vận hành cho đúng giá trị. Hãy nhìn bộ động cơ kìa”
Trên máy bay Super Stallion
Lúc này hộp truyền động đã bị vỡ. Đột nhiên, mặt sau của cánh quạt bị tràn dầu, và ma sát giữa các bánh răng chính xác tăng mạnh. Đèn cảnh báo trên bảng điều khiển bắt đầu nhấp nháy. Marcks và phi công phụ ngay lập tức cúi xuống để giảm sức mạnh của ba động cơ. Tuy nhiên, đã quá muộn, sức mạnh do động cơ tạo ra đã phá vỡ hệ thống truyền lực bị tê liệt thành nhiều mảnh, và một vụ nổ xảy ra sau đó. Các mảnh vỡ đã xuyên thủng vỏ an toàn và làm hư hỏng phần đầu của máy bay. Đột nhiên, cánh quạt xoay Super Stallion như một cơn gió, và chiếc trực thăng hoàn toàn mất kiểm soát. Hai người ngồi khoang sau nới lỏng dây an toàn từ trước, cuộn người lăn về phía trước.
“MAYDAY (CẤP CỨU) MAYDAY MAYDAY. Đây là Juliet 6” viên phi công phụ gọi. Cơ thể của Marchks đổ xuống bàn điều khiển, một mảng xanh đen xuất hiện trên gáy anh “Chúng tôi đang rơi, chúng tôi đang rơi MAYDAY MAYDAY MAYDAY”
Phi công phụ đã cố gắng làm gì đó, cánh quạt chính đang quay – quá chậm. Bộ tách tự động ban đầu có chức năng tự động chuyển động và có thể giúp anh ta kiểm soát nó, nhưng bây giờ không điều khiển được. Hầu như tất cả các bộ điều khiển khác nhau không thành công. Anh bất giác cùng máy bay lao đến vùng biển tối tăm. Nhìn thấy chiếc máy bay sắp lao xuống biển trong vòng hai mươi giây nữa, anh cố gắng hết sức để điều khiển bộ điều khiển cánh và cánh quạt đuôi, cố gắng khôi phục khả năng điều khiển máy bay. Cuối cùng cũng thành công, nhưng đã quá muộn
Harrier 2-0
Đây không phải là lần đầu tiên Parker chứng kiến con người chết. Anh từng bắn một quả tên lửa Sidewinder vào vòi đuôi của một máy bay chiến đấu Dagger của Argentina, suýt giết chết một người. Đó không phải là một điều dễ chịu. Tình hình lần này còn tệ hơn. Anh nhìn thấy cột lửa cao ngất ngưởng sau vụ nổ khối động cơ của chiếc Super Stallion. Anh chưa bao giờ nhìn thấy một ngọn lửa to như vậy. Parker nhìn nó và chân thành hy vọng rằng chiếc mũi của chiếc máy có thể được nâng lên – nó đã được nâng lên, nhưng nó vẫn chưa nâng đủ. Chiếc Super Stallion lao xuống biển, gãy giữa thân máy bay. Đầu của nó nhanh chóng chìm xuống đáy biển, đuôi giống như một bồn tắm không có nước, nó nổi trên biển vài giây trước khi bắt đầu xuống nước. Theo phân tích hình ảnh của hệ thống phát hiện hồng ngoại nhìn về phía trước, không ai thoát khỏi nguy hiểm trong vụ tai nạn.
“Sentry, Sentry, anh có xem không? Kết thúc”
“Đã nhận, Harrier. Chúng tôi đang gọi SAR ngay đây. Anh có đến đó chưa?”
“Đã nhận, chúng tôi có thể chờ ở đây” Parker kiểm tra nhiên liệu “9-0 phút, tôi…tạm dừng” Parker đưa mũi máy bay xuống và bật đèn hạ cánh để tăng hệ thống TV ánh sáng thấp “Ian, anh có nhìn thấy không?” Anh hỏi người đồng hành
“Tôi nghĩ có thứ gì đó đang chuyển động”
“Sentry, Sentry, chúng ta có thể có một người sống sót trong trước. Báo INVINCIBLE cử Sea King đến đây ngay. Tôi đang xuống điều tra. Xin chỉ thị”
“Đã nhận. Harrier 2-0. Thuyền trưởng của anh báo có một chiếc trực thăng đang cất cánh. Kết thúc”
Chiếc trực thăng Sea King của hải quân hoàng gia Anh có mặt ở đó trong 25 phút. Bác sỹ mặc áo cứu sinh nhảy dù xuống tơi và túm cổ áo một người sông sót. Không có một người nào khác được tìm thấy nữa, cũng như mảnh vỡ của máy bay đã chìm xuống đại dương. Chỉ có một phần lớn xăng hàng không trên biển bay hơi chậm trong không khí lạnh. Chiếc trực thăng đầu tiên vội vã quay trở lại tàu sân bay, trong khi chiếc còn lại đang tiếp tục công việc tìm kiếm.
Tàu INVINCIBLE
Từ tháp chỉ huy, Ryan nhìn thấy nhân viên y tế khiêng cáng vào tòa đảo. Một thủy thủ khác xuất hiện ngay sau đó,tay cầm một chiếc cặp “Anh ấy ôm theo cái này, thưa ngài. Anh ấy là thiếu tá, tên là Dwyer, bị gãy một chân và nhiều xương sườn. Đô đốc, anh ấy bị thương nặng”
“Cảm ơn” White cầm chiêc cặp”Khả năng còn có ai sống sót nữa không?”
Viên thủy thủ lắc đầu “Báo cáo, không còn ai. Chiếc Sikorski chìm như một tảng đá” Anh ta nhìn Ryan “Tôi rất tiếc, thưa ngài”
Ryan gật đầu “Cảm ơn”
“Đô đốc, Norfolk gọi trên radio” một sỹ quan liên lạc nói
“Jack, đi thôi” Đô đốc White đưa cho anh cái cặp và dẫn anh đến phòng liên lạc
“Máy bay bị rơi. Chúng tôi cứu được một người đang cấp cứu” Ryan nói trên radio. Đầu dây bên kia im lặng một lúc
“Ai còn sống?”
“Tên là Dwyer. Thưa tướng quân, họ đã đưa anh ấy đi cấp cứu ngay khi lên tàu. Hãy nói với Washington là anh ấy đã mất khả năng hành động. Bất kể nhiệm vụ là gì thì chúng ta sẽ phải sắp xếp lại”
“Đã rõ. Kết thúc” Tướng Blackburn nói
“Bất kể chúng ta quyết định làm gì” đô đốc White nói “thì cần phải làm nhanh lên.Chúng ta phải tiếp cận tàu PIGEON trong 2 giờ tới và quay lại trước bình minh”
Ryan hoàn toàn hiểu ý nghĩa của điều này. Chỉ có 4 người trên biển kia hiểu biết chi tiết và có năng lực hoàn thành. Và giờ anh là người Mỹ duy nhất trên tàu này làm được việc. tàu KENNEDY thì ở quá xa. Dù NIMITZ ở gần đây nhưng cũng chỉ có thể liên lạc được bằng radio. Cách duy nhất là thành lập một đội tình báo khác, nhưng họ lại không đủ thời gian “Đô đốc, hãy cùng mở chiếc cặp ra. Tôi muốn xem kế hoạch là gì”
Họ gọi một thủy thủ biết phá khóa đi theo đến phòng của White. Hóa ra cậu ta lại là một thợ khóa lành nghề
“Chúa ơi!” Ryan hít sâu, đọc dòng nội dung kế hoạch “Tốt hơn là anh cũng nên xem cái này”
“Chà” vài phút sau White thốt lên “Thông minh”
“Rất được” Ryan nói “Không biết thiên tài nào đã nghĩ ra nó. Tôi biết mình sẽ dính vào kế hoạch này rồi. Tôi sẽ yêu cầu Washington cho phép mang theo vài sỹ quan”
10 phút sau họ quay trở lại phòng liên lạc. White cho mọi người bên trong ra ngoài, sau đó Jack nói trên kênh đã được mã hóa. Cả hai bên đêu hy vọng thiết bị vẫn được bảo mật trong thời điểm này
“Tôi nghe được rất rõ, thưa tổng thống. Ngài có biết chuyện gì xảy ra với chiếc trực thăng không?”
“Có, thật không may. Tôi cần cậu tham gia vào chuyện này”
“Vâng, thưa ngài, tôi sẵn sàng rồi”
“Tôi không thể ra lệnh cho cậu, nhưng cậu biết canh bạc này thế nào rồi đấy. Cậu sẽ tham gia chứ?”
Ryan nhắm mắt lại “Xác nhận có tham gia”
“Tôi đánh giá cao điều đó, Jack”
Chắc chắn phải thế rồi “Thưa ngài tôi cần sự cho phép của ngài về việc sẽ cần vài người đi cùng giúp tôi, vài sỹ quan người Anh”
“Một người” tổng thống nói
“Thưa ngài, tôi cần nhiều hơn số đó”
“Một”
“Đã hiểu thưa ngài. Chúng tôi sẽ xuất phát trong một giờ nữa”
“Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?”
“Vâng, thưa ngài. Người sống sót đã mang theo lệnh nhiệm vụ và tôi đã đọc qua nó”
“Chúc may mắn, Jack”
“Cảm ơn thưa ngài. Kết thúc” Ryan ngắt kênh vệ tinh và quay sang đô đốc White. “Tình nguyện làm một lần, chỉ một lần và xem chuyện gì xảy ra”
“Sợ không?” White tỏ vẻ thờ ơ
“Có, mẹ kiếp, đang sợ chết khiếp đây. Tôi mượn một sỹ quan nhé? Một người có thể nói tiếng Nga là tốt nhất. Anh biết điều có thể xảy ra mà”
“Để tôi xem. Đi cùng tôi nào”
Năm phút sau họ trở lại cabin của White chờ sự xuất hiện của bốn sỹ quan. Họ đều là trung úy, dưới 30 tuổi
“Các cậu” viên đô đốc bắt đầu nói “Đây là trung tá Ryan. Anh ta cần một sỹ quan tình nguyện giúp ông ấy trong một nhiệm vụ quan trọng. Đây lf một nhiệm vụ bí mật và bất thường nhất, có thể có nguy hiểm. Tôi gọi 4 người đến vì khả năng biết nói tiếng Nga. Tôi chỉ nói được đến vậy”
“Đến nói chuyện với một tàu ngầm Liên Xô?” người lớn tuổi nhất trong số họ buột miệng “Tôi sẽ đi với anh. Tôi có bằng ngôn ngũ học và chuyến ra khơi đầu tiên là trên tàu HMS Dreadnought”
Ryan đánh giá vẻ ngoài của chàng trai trẻ, xem xét về mặt đạo đức khi phải nói những gì liên quan, rồi gật đầu. White cho những người khác ra ngoài.
“Tôi là Jack Ryan” anh chìa tay
“Owe Williams, vậy chúng ta định làm gì?”
“Chiếc tàu ngầm tên là THÁNG MƯỜI ĐỎ…”
“Krazny Oktyabr” Williams cười
“Nó đang cố gắng đào tẩu sang Hoa Kỳ”
“Thật sao? Có vẻ như chúng ta vất vả bấy lâu nay vì nó. Vị chỉ huy này quá đáng giá. Chỉ là làm thế nào chúng ta chắc chắn về việc này?”
Mất vài phút Ryan kể chi tiết thông tin cho viên trung úy “Chúng tôi đã sử dụng tín hiệu đèn để liên lạc với thuyền trưởng Nga, và có vẻ như ông ấy rất hợp tác. Nhưng chúng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta lên tàu. Những người đào tẩu thường thay đổi ý kiến tạm thời. Xảy ra nhiều hơn anh nghĩ đấy. Vẫn muốn đi cùng chứ?”
“Bỏ lỡ một cơ hội thế này ư? Chính xác thì chúng ta lên tàu bằng cách nào, trung tá?”
“Tên là Jack, tôi bên CIA, không phải hải quân” Ryan tiếp tục giải thích kế hoạch
“Tuyệt, tôi có thời gian sắp xếp một số thứ không?”
“Quay trở lại đây trong 10 phút nữa” White nói
“Vâng thưa ngài” Williams chào theo kiểu quân nhân và rời đi
White nhấc điện thoại lên “Bảo trung úy Sinclair đến gặp tôi” viên đô đốc giải thích rằng anh ta là chỉ huy đơn vị chiến đấu hải quân độc lập trên INVINCIBLE “Có lẽ cậu cần một người bạn khác đi cùng”
Một người bạn khác này là một khẩu súng lục tự động 9mm FN với một băng đạn dự phòng và một bao da đeo vai dưới áo khoác gần như vô hình. Tờ mệnh lệnh điều động đã bị họ cắt nhỏ và đốt cháy trước khi rời đi.
Đô đốc White đi cùng với Ryan và Williams đến sàn đáp máy bay. Họ đứng trước nhà chứa máy bay và nhìn vào chiếc Sea King khi nó khởi động
“Chúc may mắn Owen” White bắt tay viên lính trẻ còn Williams chào kiểu quân nhân rồi bước ra máy bay
“Đô đốc, gửi lời thăm của tôi đến bà xã anh nhé” Ryan nắm tay anh
“5 ngày rưỡi nữa sẽ đến Anh. Cậu có khi gặp cô ấy trước cả tôi đấy. Cẩn thận nhé, Jack”
Ryan cười ranh mãnh “Theo dự đoán tính báo của tôi, nếu tôi đúng thì đây sẽ là một chuyến bay vui vẻ – giả sử rằng máy máy bay không rơi”
“Cậu mặc quân phục rất đẹp đó Jack” Ryan không ngờ anh ta sẽ nói vậy. Anh đứng dậy và chào kiểu quân đội như đã được dạy ở Quantico “Cảm ơn đô đốc. Hẹn gặp lại”
White nhìn anh bước vào cabin, viên thủy thủ đến đóng sập cử và một lát sau chiếc Sea King bay lên. Ngay khi rời boong, chiếc trực thăng lắc lư một lúc, sau đó di chuyển bay về phía nam. Trong vòng chưa đầy một phút, bóng đen của chiếc trực thăng đã biến mất trên bầu trời đêm đen kịt không ánh sáng bay
Tại địa điểm 33 vĩ độ Bắc, 75 kinh độ Tây
Tàu SCAMP đến hội ngộ với ETHAN ALIEN chậm vì phút sau nửa đêm. Hai chiếc tàu ngầm cách nhau khoảng 1000 yead từ phía trước và sau và họ đang đi vòng quanh và lĩnh sonar nghe thấy tiếng động cơ diesel từ con tàu cứu hộ USS PIGEON. Giờ thì cả 3 tàu đều đến vị trí đã định và chờ 3 chiếc khác sẽ đến
Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
“Không có lựa chọn nào khác” Melekhin nói “tôi phải tiếp tục sửa động cơ diesel”
“tôi sẽ giúp anh” Svyadov nói
“Và cậu biết gì về máy bơm dầu của động cơ diesel không?” Melekhin hỏi với giọng mệt mỏi nhưng chân thành
“Không cần đâu, đồng chí. Surzpoi, Bugayev và tôi có thể tự mình xử lý. Không có lý do gì để anh phải tiếp xúc với phóng xạ. Tôi sẽ báo cáo lại sau một giờ”
“Cảm ơn đồng chí” Ramius tắc micro “Chuyến đi này không suôn sẻ và có kẻ phá hoại. Chưa bao giờ trong sự nghiệp của tôi xảy ra chuyện này! Nếu chung ta không thể sửa được động cơ diesel….chúng ta chỉ còn vài giờ chạy bằng năng lượng pin và lò phản ứng thì cần đại tu và kiểm tra an toàn. Tôi thề với các anh, các đồng chí, nếu chúng ta tìm được tên khốn nào làm việc này…..”
“Liệu chúng tôi có thể giúp được gì không” Ivanov nói
“Chỗ này rất gần bờ biển Hoa kỳ và cso lẽ có một tàu của bọn đế quốc vẫn theo dõi chúng ta? Vậy chúng ta mong nhận được loại “giúp” nào? Có lẽ tình huống chúng ta phải đối mặt không phải là ngẫu nhiên. Các anh đã nghĩ đến điều đó chưa Có thể chúng ta trở thành nạn nhân của một trò chơi giết người” Ông lắc đầu “Không, chúng ta không thể gánh lấy rủi ro này. Chúng ta không cho phép người Mỹ chạm tay vào tàu ngầm này”
Trụ sở CIA
“Cảm ơn vì ngài đã đến khi nhận được tin nhắn, Thượng nghị sỹ. Tôi xin lỗi vì sáng sớm đã đánh thức ngài” thẩm phán Moore đón Donaldson ở cửa và dẫn ông ta vào văn phòng rộng rãi của mình “Ông biết giám đốc Jacobs phải không?”
“Tất nhiên rồi Và điều gì khiến người đứng đầu FBI và CIA phải ngồi cùng nhau sáng sớm thế này?” Donaldson mỉm cười. Đây là điều tốt. Đứng đầu Ủy Ban tình báo đặc biệt còn hơn một công việc nó rất thú vị, thực sự thú vị khi là một trong số ít người chứng kiến chuyện thực sự xảy ra. Người thứ ba có mặt ở trong phòng Ritter, đang giúp người thứ 4 đứng lên khỏi chiếc ghế cao mà từ đầu đến giờ phải ngồi dính trên đó. Đó là Peter Henderson. Sự xuất hiện của anh ta khiến Donaldson ngạc nhiên. Viên trợ lý mặc bộ quần áo nhàu nhĩ, có vẻ như bận rộn cả đêm qua. Bất chợt, không khí không còn vui vẻ nữa
Thẩm phán Moore nhập đề đầy hấp dẫn “Ngài đã biết anh Henderson đây, tất nhiên rồi”
“Điều này có nghĩa là gì?” Donaldson hỏi, giọng yếu ớt hơn mọi người nghĩ
“Thượng nghị sỹ, ông đã nói dối tôi” Ritter nói “Ông hứa rằng ông sẽ không tiết lộ những gì tôi đã nói với ông ngày hôm qua. Trên thực tế ông đã nói cho người đàn ông này….”
“Tôi không làm điều này”
“….rồi người này đã nói cho một đặc vụ KGB” Ritter tiếp tục
“Tên là Emil nhỉ?” Jacobs đặt ly cà phê xuống “Chúng tôi đã theo dõi ông Henderson đây một thời gian và lúc đầu chưa tìm thấy cách thức liên lạc của ông ta. Có một số điều rất rõ rằng. Rất nhiều người ở DC được đón bằng taxi thường xuyên. Liên lạc của Henderson là một tài xế taxi. Cuối cùng chúng tôi đã bắt đúng mục tiêu”
“Chúng tôi đã tìm ra Henderson thông qua ông, Thượng nghị sỹ” Moore giải thích “Cách đây vài năm chúng tôi có một điệp viên rất giỏi ở Moscow, đại tá của Lực lượng Tên lửa Chiến lược Liên Xô. Anh ta đã cung cấp cho chúng tôi những thông tin quan trọng trong 5 năm liên tiếp. Chúng tôi dự định đưa anh ta và gia đình rời Liên Xô. Chúng tôi đã cố làm điều đó, ngài biết đấy. Ngài không thể để một người làm gián điệp mãi mãi. Chúng tôi nợ anh ta quá nhiều. Tuy nhiên, tôi đã vô tình tiết lộ tên của anh ta với ủy ban của ngài. Một tuần sau, anh ta biến mất – bị bắn, tất nhiên. Vợ và 3 con gái của anh ta bị chuyển đến Siberia. Theo thông tin của chúng tôi, họ sống trong một xưởng cưa phía đông Ural. Họ uống nước sông, ăn chè thô và cơm nhạt. Họ bị bệnh. Không được điều trị thích hợp. họ là gia đình của những kẻ phản bội, ông có thể tưởng tượng những điều họ sẽ phải trải qua. Một người tốt chết và một gia đình bị hủy hoại. Thượng nghị sỹ, hãy cố mà nghĩ về những điều này. Đây là một câu chuyện thực và những con người thực”
“Lúc đầu chúng tôi không biết ai là người tiết lộ thông tin. Phải là ngài hoặc một hoặc hai người khác, vì vậy chúng tôi bắt đầu tiết lộ thông tin khách nhau cho từng thành viên trong ủy ban. Qua 6 tháng, tên của ngài xuất hiện 3 lần. Sau đó chúng tôi yêu cầu Giám đốc Jacobs điều tra toàn bộ nhân viên của ngài. Emil?”
“Khi Henderson còn là trợ lý biên tập viên tờ Havard Crimson vào năm 1970, anh ta đã được cử đến Kent State để phỏng vấn về vụ nổ súng. Ngài nhớ không, đó là “Day of Rage/ Ngày thịnh nộ” xảy ra sau cuộc xâm lược Cam Pu chia và xảy ra cuộc xung đột khủng khiếp với Vệ Binh Quốc Gia. Tôi cũng có mặt ở đó. Đúng là sự sắp đặt của số phận. Rõ ràng nói khiến Henderson ghê tở. Có thể hiểu được, Nhưng phản ứng của anh ta thì không. Khi anh ta tốt nghiệp và gia nhập đội ngũ nhân viên của ngài thì anh ta bắt đầu nói chuyện với những người bạn cũ thời hoạt động phong trào về công việc của mình. Điều này dẫn đến một hợp đồng với người Nga và họ bắt đầu khai thác thông tin. Đó là khoảng thời gian xảy ra vụ đánh bom đêm Giáng Sinh- anh ta thực không thích điều đó. Anh ta đã chuyển thông tin cho người Nga. Lúc đầu là thoogn tin bảo mật ở mức thấp và chỉ là những thông tin có trước vài ngày khi tờ Washington Post đăng.Họ luôn bắt đầu mọi thứ như thế này. Họ đưa mồi câu và anh ta cắn nó. Tất nhiên, sau vài năm thì họ phải đưa ra cái mồi câu to hơn để anh ta không thể thoát khỏi. Và giờ thì tất cả chúng ta biết là trò chơi đã thành công”
“Ngày hôm qua chúng tôi có đặt một máy ghi âm trên taxi chở anh ta. Ngài sẽ ngạc nhiên khi thấy nó đơn giản đến thế nào. Các đặc vụ cũng dần trở nên lười biếng, giống như tất cẩ chúng ta thôi. Nói ngắn gọn, chúng tôi có được câu chuyện mà ngài đã hứa với chúng tôi là không tiết lộ cho bất kỳ ai và chúng tôi có ghi âm lại lời hứa của ngài. Tuy nhiên, chúng tôi có nghe được anh Henderson đây tiết lộ câu chuyện cho điệp viên KGB sau chưa đầy 3 giờ, sự việc cũng được ghi lại. Anh ta bị bắt vị tội làm gián điệp lúc 9.00 tối qua. Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng”
“Tôi không biết những chuyện này” Donaldson nói
“Chúng tôi không hề nghi ngờ là ngài sẽ làm mấy việc vừa kể”
Donaldson đối mặt với viên trợ lý của mình “Cậu có gì cần nói để biện hộ cho mình không?”
Henderson không nói gì. Anh nghĩ sẽ nói rằng anh ta hối hận ra sao, nhưng làm sao để giải thích được cảm xúc này? Cảm xúc bẩn thỉu là trở thành gián điệp cho thế lực nước ngoài, sự tự mãn ngu xuẩn khi đánh lừa được các nhân viên chính phủ. Sau khi bị bắt, sự tự mãn bắt đầu chuyển sang sợ hãi không biết chuyện gì đã xảy ra cho mình và giờ là nhẹ nhõm khi mọi chuyện cũng đã kết thúc
“Anh Henderson đã đồng ý làm việc cho chúng tôi” Jacobs trợ giúp “ngay khi ngài rời khỏi thượng viện, thỏa thuận là thế”
“điều này có nghĩa là gì?” Donaldson hỏi
“Ngài là thượng nghị sỹ bao lâu rồi? 13 năm phải không nhỉ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ban đầu là ngài được bổ nhiệm thay người khác chưa kết thúc nhiệm kỳ” Moore nói
“Anh đang cố xem tôi sẽ phản ứng thế nào khi bị tống tiền à” Thượng nghị sỹ nói
“Tống tiền?” Moore giang tay “Lạy chúa, Thượng nghị sỹ, ngài giám đốc Jacobs đã nói với ngài rằng ngài đã vi phạm luật. Ngài hứa với CIA sẽ không để lộ tin tức. Giờ thì bất kể Bộ Tư Pháp có quyết định khởi tố anh Henderson hay không thì chúng tôi cũng không có quyền thắc mắc. Cái tiêu đề ‘ Trợ lý của Thượng Nghị Sỹ phản quốc: Thượng nghị sỹ Donaldson tuyên bố không không biết gì về hành vi của người trợ lý’ sẽ thành tít lớn đấy ”
Jacobs tiếp tục “Thượng nghị sỹ, Đại học Connecticut đã mời ngài một ghế trong Trường khoa học chính trị trực thuộc Đại học vài năm nay. Tại sao ngài không nhận nó đi?”
“Nếu không Henderson sẽ đi tù. Anh khiến lương tâm tôi cắn rứt à?”
“Rõ ràng là cậu ta không thể làm việc cho ngài được nữa. Cậu ta đã làm việc chăm chỉ cho ngài nhiều năm, đột nhiên bị sa thải. Mọi người sẽ chú ý ngay. Mặc khác, nếu ngài rời bỏ vị trí đang làm thì cậu ta sẽ dễ dàng tìm được một công việc tương đương cho một thượng nghị sỹ khác. Vây là cậu ta sẽ có một công việc tuyệt vời ở Vă phòng Tổng Kiểm Toán, nơi vẫn có quyền truy cập vào nhiều nguồn tài liệu mật khác nhau. Chỉ là từ bây giờ ” Ritter nói “chúng tôi sẽ quyết định cậu ta được cung cấp những gì”
“Phạm vi thông tin tình báo không bị giới hạn bởi các quy định” Jacobs chỉ ra
“Nếu bên Liên Xô tìm ra” Donaldson nói, và bất chợt dừng lại. Ông ta không thực sự quan tâm, phải không? Không phải quan tâm Henderson, không quan tâm đến người Liên Xô, mà là ông ta phải giữ hình ảnh của mình và cắt lỗ “Ông đã thắng, Moore”
“Tôi nghĩ ngài sẽ hiểu. Tôi sẽ nói chuyện với ngài tổng thống. Cảm ơn vì đã đến đây, Thượng nghị sỹ. Anh Henderson sẽ đi làm muộn vào sáng nay. Đừng quá cảm thấy đáng tiếc cho anh ta, thượng nghị sỹ. Nếu anh ta hợp tác tốt thì vaì năm sau chúng tôi có thể để anh ta thoát khỏi mồi câu này. Những chuyện như thế này đã từng xảy ra trước đây nhưng phải xem nỗ lực của anh ta thế nào. Thượng nghị sỹ, chúc một buổi sáng tốt lành”
Henderson sẽ hợp tác thôi. Hoặc lựa chọn dành cả đời trong một nhà tù liên bang được canh gác cẩn mật nhất. Sau khi nghe đoạn băng ghi âm cuộc hội thoại trong taxi, anh ta đã thú tội trước tòa án và có quay camera.
Tàu PIGEON
Chuyến bay đến tàu PIGEON đã diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. con tàu giải cứu vỏ catamaran này có một bãi đậu trực thăng nhỏ phía đuôi tàu và chiếc trực thăng của hải quân hoàng gia Anh đáp lơ lửng cách 2 feet trên đó, để Ryan và Williams nhảy xuống. Họ ngay lập tức được đưa đến tháp chỉ huy khi chiếc trực thăng bay theo hướng đông bắc về tổ
“Các quý ngài chào mừng lên tàu” viên thuyền trưởng hào hứng “Washington nói rằng anh mang mệnh lệnh đến cho tôi. Cà phê nhé?”
“Anh có trà không?” Williams hỏi
“Có lẽ chúng ta sẽ tìm được”
“Đến nơi nào đó có thể nói chuyện riêng tư đi” Ryan nói
Trên tàu DALLAS.
Tàu ngầm DALLAS đang hoạt động theo kế hoạch. Sau khi nó nhận được một tín hiệu tần số thấp khác, Mancuso ra lệnh cho tàu ngầm tạm thời nổi đến độ sâu ăng-ten vào ban đêm. Thông báo dài dòng “chỉ để xem” được giải mã viết tay trong cabin riêng của anh. Giải mãi không phải điểm mạnh của Mancuso. Nó mất khoảng 1 tiếng giải mãi trong khi Chambers đưa DALLAS quay lại theo dõi mục tiêu. Khi Mancuso xuất hiện trở lại, miệng anh ta không thể kiềm chế nụ cười. Anh vốn không phải là một tay chơi bài giỏi.
Tàu PIGEON
Tàu PIGEON là một trong hai tàu cứu hộ hải quân hiện đại của Hải quân Hoa Kỳ, được thiết kế để nhanh chóng tìm kiếm và giải cứu thủy thủ đoàn tàu ngầm bị chìm. Nó được trang bị một loạt các thiết bị tiên tiến nhất bao gồm DSRV (tàu cứu hộ chìm sâu) tên MYSTIC được treo giữa hai thân tàu catamaran của PIGEON, một sonar ba chiều hoạt động ở công suất thấp hoạt động như một đèn hiệu khi PIGEON di chuyển chậm theo SCAMP và ETHAN ALLEN. Hai con khinh hạm lớp Perry đang cách 20 dặm về phía bắc, hoạt động cùng với 3 con Orion tuần tra vùng biển
“PIGEON, đây là DALLAS, kiểm tra radio. Kết thúc”
“DALLAS, đây là PIGEON. Nghe thấy to và rõ ràng. Kết thúc” Viên thuyền trưởng tàu cứu hộ trả lời trên kênh radio (vô tuyến) an ninh “Gói hàng đang ở đây. Kết thúc”
“Thuyền trưởng, trên tàu INVINCIBLE chúng tôi có gửi thông điệp bằng đèn nhấp nháy. Chỗ anh có đèn nhấp nháy không?” Ryan hỏi
“Sẽ gửi tín hiệu đèn lần này? Anh đùa tôi chắc?”
Kế hoạch rất đơn giản nhưng tuyệt vời. Rõ ràng là THÁNG MƯỜI ĐỎ muốn đào tẩu. Thậm chí có thể nói rằng mọi người trên tàu đó đều muốn chuyển phe- nhưng điều này hầu như không thể. Họ sẽ để mọi người muốn quay trở lại Liên Xô rời đi trước, sau đó trả vờ đánh chìm con tàu bằng chất nổ cực mạnh mà các con tàu Liên Xô vốn nổi tiếng hay mang theo. Những thủy thủ còn lại sẽ đưa tàu về hướng tây bắc đến vịnh Pamlico Sound để chờ Hạm đội Liên Xô rút quân về, chắc chắn rằng THÁNG MƯỜI ĐỎ đã bị đánh chìm cùng với đám thủy thủy đã chứng minh điều đó.Có khả năng bị hiểu sai? Có cả nghìn điều, nhưng khó mà ai nói được
Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
Ramius đang quan sát bằng kính tiềm vọng. Mặc dù ăng ten trinh sát điện tử phát hiện ra radar trên tàu đang hoạt động ở phía bắc và hai tàu khu trục nhỏ đang thực hiện nhiệm vụ tuần tra, Ramius chỉ có thể nhìn thấy tàu cứu hộ tàu ngầm USS PIGEON từ kính tiềm vọng. Đây là kế hoạch. Ông nhìn tín hiệu đèn và đồng thời dịch nội dung trong đầu.
Trung tâm y tế hải quân Norfolk
“Bác sỹ, cảm ơn anh đã xuống đây” Viên sỹ quan tình báo chiếm giữ phòng làm việc của phó giám đốc bệnh viện “Theo như tôi hiểu thì bệnh nhân của chúng ta đã tỉnh”
“Khoảng một giờ trước” Tait xác nhận “cậu ta tỉnh lại được hai mươi phút. Giờ đang ngủ lại”
“Điều này có nghĩa là cậu ta sẽ được cứu”
“Đó là tín hiệu tích cực. Suy nghĩ của cậu ta rõ ràng, vì vậy không có bằng chứng tổn thương não. Tôi vốn có chút lo lắng về chuyện đó. Bây giờ thì too có thể nói cậu ấy có hy vọng phục hồi, nhưng do chứng hạ thân nhiệt nên chúng ta không thể lạc quan quá mức. Nói tóm lại, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ ốm yếu” Tait tạm dừng “Trung tá, tôi muốn hỏi, sao những người Nga lại không vui mừng khi cậu ta tỉnh lại?”
“Điều gì khiến anh nghĩ vậy?”
“Rất khó để bỏ qua. Bên cạnh đó, Jamie đã tìm được một bác sỹ hiểu tiếng Nga và chúng tôi để anh ấy tham gia điều trị”
“Tại sao anh không nói trước với tôi điều này?”
“Người Nga cũng không biết. Đây là phán quyết y tế, trung tá. Nếu bác sỹ hiểu được ngôn ngữ của bệnh nhân thì cũng là một liệu pháp tích cực” Tait mỉm cười, tự hảo với bản thân vì đã nghĩ ra phương pháp tình báo mà không vi phạm y đức và các quy định của hải quân. Anh lấy một tờ giấy trong túi “Dù sao, tên của bệnh nhân là Andre Katyskin. Như chúng tôi đoán, anh ta là một người lính nấu ăn, đến từ Leningrad. Tên của con tàu là‘ Politovskiy”
“Bác sỹ, anh có lời ngợi khen của tôi rồi” viên sỹ quan tình báo tán thành cách tiếp cận của Tait dù anh tự hỏi tại sao tay a – ma -tơ này lại thông minh một cách chết tiệt khi mà vấn đề lại không liên quan đến mình như vậy
“Vậy vì sao người Nga lại không vui?” Tait vẫn chưa nhận được câu trả lời nên hỏi lại “và tại sao anh không cử ai đến đó? Anh biết rõ tình hình phải không? Anh biết con tàu nơi cậu ta trốn thoát và anh biết sao nó bị chìm….vậy, nếu điều họ muốn biết nhất là cậu ta đến từ con tàu nào và nếu họ không vui với tin họ nhận được- điều đó có nghĩa là họ có thêm một con tàu ngầm chìm nữa ngoài kia?”
Trụ sở CIA
Moore nhấc máy “James, anh và Bob đến phòng tôi ngay bây giờ!”
Một phút sau Greer có mặt “Arthur, có chuyện gì thế?”
“Tin mới nhất từ CARDINAL” Moore đưa một bản sao của tin báo
“Mất bao lâu để báo cho họ?”
“Báo tin? Máy bay trực thăng sẽ bay ít nhất mất hai giờ. Chúng ta phải nhanh hơn” Greer lo lắng
“Chúng ta không thể gây nguy hiểm cho CARDINAL. Hãy soạn một bức điện và gửi cho hải quan hoặc không quân để họ cử người đi chuyển tin” Moore không thích điều này nhưng không còn lựa chọn nào khác
“Quá mất thời gian” Greer lớn tiếng phản đối
“Tôi cũng thích anh chàng đó, James, nhưng nói chuyện đó giờ đây chả giúp ích được gì. Làm đi ”
Greer nguyền rủa khi rời khỏi phòng đúng với phong cách thủy thủ 50 tuổi
Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
“Các đồng chí, tất cả các sĩ quan và nhân viên của THÁNG MƯỜI ĐỎ, Đây là thuyền trưởng đang nói chuyện” Ramius hạ giọng và mọi người chăm chú lắng nghe. Sự hoảng loạn xảy ra cách đây vài giờ hiện đang bên bờ vực của bạo loạn. “Chúng tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau để sửa chữa động cơ, nhưng cuối cùng đều thất bại. Pin gần như đã sử dụng hết. Cuba vẫn cách xa chúng ta và hiện không thể mong sự trợ giúp từ Đất Mẹ. Điện còn lại chỉ đủ cho Hệ thống kiểm soát môi trường hoạt động trong vài giờ. Giờ đây, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ con tàu”
“Không phải ngẫu nhiên mà tàu chiến Mỹ ở gần chúng ta, đề nghị giúp đỡ chúng ta. Các đồng chí, tôi muốn kể cho các bạn nghe về chuyện đang xảy ra. Một tên gián điệp của đế quốc đã thực hiện thủ đoạn trên đây để phá hủy tàu của chúng ta và bằng cách nào đó họ biết rõ mệnh lệnh chiến đấu của chúng ta. Họ đã đợi sẵn chúng ta, các đồng chí, đợi và hy vọng đặt bàn tay bẩn thỉu của họ vào tàu của chúng ta. Họ sẽ không làm được điều đó. Thủy thủ chúng ta sẽ không cho phép. Họ sẽ không có được THÁNG MƯỜI ĐỎ của chúng ta. Các sỹ quan cao cấp và tôi sẽ ở lại trên tàu để cho nổ van biển. Mực nước ở đây sâu 5000m. Họ sẽ không có được tàu của chúng ta.Ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ, phần còn lại sẽ tập trung trong cabin. Kết thúc” Ramius nhìn quanh Phòng điều khiển “Các đồng chí, chúng ta thua. Bugayev, hãy gửi các tín hiệu cần thiết đến Moscow và tới tàu Mỹ. Sau đó chúng ta sẽ lặn xuống độ sâu 100mt, chúng ta sẽ không tạo cơ hội cho kẻ thù lấy tàu ngầm này. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm- giải tán! Các đồng chí, hãy ghi nhớ việc này hoàn toàn là lỗi của một mình tôi”
Tàu PIGEON
“Đã nhận tín hiệu-SSS” lính radio báo báo
“Ryan, anh đã bao giờ đi tàu ngầm chưa?” Cook hỏi
“Chưa. Tôi hy vọng nó an toàn hơn bay máy bay” Ryan muốn pha trò, hiện anh đang sợ chết khiếp
“Chà, vậy hãy cậu xuống MYSTIC nào”
Tàu MYSTIC
Chiếc DSRV (tàu ngầm cứu hộ chìm sâu) chẳng có gì hơn là 3 quá bóng kim loại được hàn vào với nhau, phần phía sau là cánh quạt. Xung quanh có các tấm lò hơi để bảo vệ phần chịu áp lực của thân tàu. Ryan xuống thuyền cứu hộ đầu tiên, sau đó là Williams. Họ đều ngồi vào chỗ của mình. Ba thủy thủ thành viên đang thực hiện các công việc chuẩn bị khác nhau
MYSTIC đã sẵn sàng làm nhiệm vụ. Theo lệnh, tàu PIGEON đưa nó đến vùng biển lặng. Sau đó nó lặn xuống nước. Động cơ điện hầu như không tạo ra tiếng ồn. Hệ thống sonar công suất thấp của nó đã sớm phát hiện ra tàu ngầm Liên Xô ở khoảng cách nửa dặm và độ sâu 300 feet. Các thành viên phi hành đoàn là các chuyên gia, và họ được biết rằng họ đang thực hiện một nhiệm vụ cứu hộ trực tiếp. Mười phút sau, tàu MYSTIC treo ở phao cứu sinh phía trước THÁNG MƯỜI ĐỎ
Người thủy thủ phụ trách bánh lái cẩn thận kiểm tra cẩn thận tàu vào đúng vị trí và viên sỹ quan đảm bảo chiếc phao chụp được gắn chặt an toàn. Nước biển trong phao chụp giữa MYSTIC và THÁNG MƯỜI ĐỎ bị hút vào khoang áp suất thấp của chiếc tàu cứu hộ. Bằng cách này, một lớp niêm phong chặt chẽ được hình thành giữa hai tàu. Phần nước còn lại được bơm ra ngoài bằng máy bơm nước.
“Tôi đoán, giờ là việc của anh” viên trung úy ra hiệu cho Ryan mở cửa tròn dưới sàn nối giữa tàu và THÁNG MƯỜI ĐỎ
“Tôi nghĩ vậy” Ryan quỳ xuống cửa sập và gõ nhẹ vài lần. Không có phản hồi. Tiếp theo anh thử gõ bằng cờ lê, tức thì anh nghe thấy 3 âm thanh leng keng bằng kim loại. Khi anh xoay của tròn mở ra, anh thấy một cánh cửa khác đã mở ra từ bên dưới. Hiện giờ chỉ có cửa sập dưới đó vẫn còn đóng. Ryan hít một hơi thật sâu và trèo xuống thang sơn trắng hình trụ, Williams theo sát phía sau. Đến cuối bậc thang, Ryan gõ vào chiếc cửa tròn thấp hơn
Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
Cánh cử mở ngay lập tức
“Kính thưa các ngài, tôi là trung tá Ryan thuộc hải quân Hoa Kỳ. Chúng tôi có thể hỗ trợ được gì không?”
Anh đang nói chuyện với một người thấp nhưng trông mạnh mẽ hơn mình. Ông ta có ba ngôi sao trên các vai, một huy chương trên ngực và một dải vàng rộng trên tay áo. Có vẻ như ông ấy là Ramius …
“Anh có nói được tiếng Nga không?”
“Không thưa ngài. Tôi không nói được tiếng Nga. Tình trạng báo động trên tàu ngài là gì vậy, sir?”
“Chúng tôi có một vụ rò rỉ lớn trong hệ thống lò phản ứng hạt nhân. Khoang bị nhiễm tại phía sau Phòng điều khiển. Chúng tôi đang phải sơ tán”
Nghe thấy từ rò rỉ và lò phản ứng, Ryan dựng tóc gáy. Anh nhớ mình đã vui mừng thế nào khi những dự đoán của mình chính xác. Trên mặt đất, cách đây 900 dặm, trong một văn phòng ấm áp đẹp đẽ, xung quanh là bạn bè- à, chắc chắn không phải kẻ thù. Giờ thì anh đang nhìn 20 người đang đứng trong phòng này trông như thể họ đang mắc bệnh nan y
“Chúa ơi, được rồi. Chúng ta cần hành động ngay. Chúng tôi có thể vận chuyển 25 người/chuyến, thưa ngài”
“Không cần vội, trung tá Ryan. Chuyện gì sẽ xảy ra với người của tôi?” Ramius hỏi to
“Tất nhiên là họ sẽ được đối xử như những vị khách. Nếu họ cần bác sỹ thì chúng tôi sẽ cung úng. Họ sẽ quay trở lại Liên Xô ngay khi chúng tôi sắp xếp xong. Ông nghĩ chúng tôi có thể đưa họ vào tù sao?”
Ramius càu nhàu và quay lại với với những người khác bằng tiếng Nga. Trên chuyến bay từ INVINCIBLE, Ryan và Williams đã thống nhất với nhau rằng họ sẽ không tiết lộ chuyện Williams biết tiếng Nga và Williams hiện đang mặc quân phục Hoa Kỳ. Hiện giờ không ai trong số người Nga ở đây để ý đến anh ta
“Bác sỹ Petrov” Ramius nói “anh sẽ lên nhóm 25 người đầu tiên.Đồng chí bác sỹ, hãy chăm sóc cho họ. Đừng để người Mỹ nói chuyện với họ một mình, đừng để họ hành động một mình. Anh sẽ xử sự đúng đắn, khiêm tốn. Không nhiều hơn, không ít hơn”
“Tuân lệnh, đồng chí thuyền trưởng” Ryan quan sát Petrov đếm người khi họ đi qua cửa và thang. Sau khi họ bước lên tàu xong, Williams đóng cửa tàu MYSTIC và rồi đóng cửa cứu sinh của THÁNG MƯỜI ĐỎ. Ramius nói một trungsyx kiểm tra lại. Họ nghe thấy chiếc DSRV rời đi, và động cơ nhỏ dần
Sự im lặng còn lại trong tàu ngầm lâu đến nghẹt thở. Ryan và Williams đứng trong góc phòng. Ramius và người của ông đứng đối diện. Điều này vô tình khiến Ryan nhớ đến tình huống nam sinh và nữ sinh tụ tập thành từng nhóm trong bữa tiệc khiêu vũ của trường cấp 2 và có một vùng trống ở giữa. Ryan thấy ai đó lấy ra một điếu thuốc và muốn phá vỡ sự im lặng
“Anh cho tôi một điếu thuốc được không?”
Borodin xóc hộp thuốc lá và một điếu thuốc nhô lên. Ryan lấy điếu thuốc và Borodin châm lửa cho anh bằng một que diêm
“Cảm ơn. Tôi đã bỏ thuốc. Nhưng làm một điếu trong một chiếc tàu ngầm có tai nạn lò phản ứng đang lặn dưới nước cũng không phải quá nguy hiểm, phải không?” Đây là lần đầu tiên Ryan hút thuốc lá Liên Xô, nó không ngon. Thuốc lá thô đen, mùi khói khiến anh choáng váng. Không khí trong cabin rất đục, có mùi mồ hôi, mùi dầu và mùi bắp cải, giờ lại thêm mùi hăng của thuốc lá
“Các anh đến đây bằng cách nào?” Ramius hỏi
“Chúng tôi đang tiến về bờ biển Virginia, thuyền trưởng. Tuần trước một tàu ngầm Liên Xô đã chìm ở đó”
“Ồ?” Ramius tỏ ra thích thú với câu chuyện bịa này “Một tàu ngầm Liên Xô”
“Vâng, thưa thuyền trưởng. Chúng tôi gọi nó là tàu Alfa. Đó là tất cả những gì tôi biết. Họ cứu được một người và cậu ấy giờ đang ở bệnh viện hải quân Norfolk. Thưa, tôi có thể hỏi tên ngài không?”
“Marko Aleksandrovich Ramius”
“Jack Ryan”
“Owen Williams”
Họ bắt tay lẫn nhau
“Trung tá Ryan, anh có gia đình chưa?” Ramius hỏi
“Rồi thưa ngài, một vợ, một con trai và một con gái. Còn ngài?”
“Không. Không gia đình” Ông quay sang nói với sỹ quan cấp dưới bằng tiếng Nga “Anh phụ trách nhóm tiếp theo. Anh đã nghe hướng dẫn của tôi với bác sỹ chưa?”
“Rồi, thưa đồng chí thuyền trưởng” người thanh niên trẻ nói. Họ nghe thấy tiếng động cơ điện tàu MYSTIC vang lên. Một lúc sau tiếng va đập của màn chụp mắc vào móc cứu hộ của tàu ngầm. Thời gian 40 phut nhưng Ryan cảm giác như kéo dài cả tuần. Chúa ơi, sẽ thế nào nếu lò phản ứng thực sự xảy ra chuyện? Ryan nghĩ
Tàu SCAMP
Người lính sonar đã ghi chú đoạn gửi của 3 tàu ngầm khoảng 1 giờ trước. POGY và DALLAS giờ đang ở giữa THÁNG MƯỜI ĐỎ và 2 tàu ngầm Mỹ khác, các sỹ quan sỏn lắng nghe âm thanh nhận diện nội bộ lẫn nhau, cẩn thận kiểm tra xem còn có tàu nào khác đi ngang qua không, mỗi tàu đều có đặc điểm riêng. Khu vực trung chuyển xa bờ biển nên không bị ảnh hưởng bởi tàu hàng, tàu chở dầu qua lại ven biển. Tuy nhiên, cũng có thể gặp phải tàu lạc từ các cảng khác
Tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
Khi nhóm thủy thủ đoàn thứ ba rời tàu ngầm dưới sự chỉ huy của trung úy Svyadov, người lính nấu ăn đứng ở cuối hàng rời khỏi hàng, nói rằng anh ta sẽ quay lại và lấy tấm thẻ mà anh ta đã lưu trong vài tháng. Không ai để ý rằng anh đã biến mất, kể cả Ramius. Thủy thủ đoàn đua nhau rời khỏi tàu ngầm, ngay cả sĩ quan dày dặn kinh nghiệm. Bây giờ còn lại đợt cuối cùng
Tàu PIGEON
Sau khi thủy thủ đoàn Liên Xô đến tàu cứu hộ tàu ngầm PIGEON, họ lần đầu tiên được đưa đến nhà hàng để ăn tối. Lính Mỹ theo dõi sát sao hành động của đối thủ Liên Xô, nhưng không nói chuyện với nhau. Cà phê, thịt xông khói, trứng và bánh mì nướng đã được bày sẵn trên bàn. Petrov rất vui khi thấy cảnh đó. Có vẻ như không khó để giám sát những thủy thủ khi họ đang ăn như những con sói đói. Nhờ một sĩ quan cấp dưới đóng vai trò thông dịch viên, họ yêu cầu có thêm thịt xông khói. Các đầu bếp người Mỹ được lệnh cung cấp tất cả thực phẩm mà người Liên Xô có thể ăn được. Khi họ bận rộn, một chiếc trực thăng đã lên tàu, mang theo hai mươi người xa lạ vào bờ. Một trong số họ xuống máy bay cái là đi thẳng lên cầu tàu.
Tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
“Nhóm cuối cùng” Ryan thì thầm. MYSTIC tạo ra một tiếng vang khác. Phải mất một giờ để đưa đón một nhóm người. Khi đôi cánh cửa mở ra, viên trung úy trên tàu DSRV cúi xuống “Chuyến tiếp theo sẽ bị trễ, thưa các ngài. Pin của chúng tôi không đủ, cần phải sạc lại trong 90 phút. Có vấn đề gì không?”
“Hãy làm như anh nói” Ramius trả lời. Ông dịch những điều này sang tiếng Nga cho cấp dưới và ra lệnh cho Ivanov phụ trách nhóm tiếp theo “Các sỹ quan cao cấp ở lại. chúng ta có việc phải làm” Ramius bắt tay viên sỹ quan trẻ “Nếu có chuyện gì đó xảy ra, hãy nói với Moscow rằng tất cả chúng ta đã làm xong nhiệm vụ của mình”
“tôi sẽ làm điều đó, đồng chí thuyền trưởng” Ivanov gần như phát khóc khi trả lời. Ryan nhìn những người lính rời thuyền. Cửa cứu hộ vào THÁNG MƯỜI ĐỎ lại được đóng lại. Sau đó là cửa tàu MYSTIC. Một phút sau, tiếng máy của chiếc tàu cứu hộ rời khỏi tàu ngầm và tiếng ầm ầm của động cơ quay ở tốc độ cao, rồi nhanh chóng biến mất. Ryan cảm thấy vách ngăn sơn màu xanh lá cây đang tiến về phía mình. Mặc dù bay trên máy bay rất đáng sợ, nhưng không khí sẽ không chèn ép như hiện tại ở đây, anh đang ở dưới nươc, cách bờ biển 300 dặm, trên một con tàu ngầm lớn nhất thế giới, chỉ với 10 người đàn ông nước ngoài biết điều khiển nó
“Trung tá Ryan” Ramius chăm chú “Các sỹ quan của tôi và tôi yêu cầu tị nạn chính trị ở Hoa Kỳ- và chúng tôi mang đến món quà nhỏ này” Ramius chỉ tay vào vách ngăn
Ryan đã chuẩn bị sẵn câu trả lời “Thuyền trưởng, thay mặt tổng thống Hoa Kỳ, tôi vinh dự được chấp nhận yêu cầu của anh. Quý ngài, chào mừng đến với tự do”
Nhưng không ai biết rằng hệ thống âm thanh trên tàu đã được bật. Phích cắm chỉ báo đã được rút vài giờ trước. Người lính nấu ăn đang ngồi cách 2 khoang phía trước, tự nghĩ rằng mình ở lại là đúng, đồng thời mong rằng mình đã nghe nhầm. Giờ mình phải làm gì? Anh tự hỏi. Nhiệm vụ của anh. Nó nghe thật đơn giản- nhưng anh có nhớ cách thực hiện như thế nào không?
“Tôi không biết phải nói gì” Ryan bắt tay từng người “Các anh đã thành công. Đã thực sự thành công”
“Xin lỗi, trung tá” Kamarov nói “anh có nói được tiếng Nga?”
“Xin lỗi, trung úy Williams nói được tiếng Nga, tôi thì không. Có một nhóm sỹ quan nói được tiếng Nga đáng nhẽ đang đứng ở vị trí của tôi đây nhưng chiếc trực thăng đã bị tai nạn đâm xuống biển tối qua” William dịch lại những lời này. Có 4 sỹ quan không hiểu tiếng Anh
“Và chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ?”
“Trong vài phút nữa sẽ có một tàu ngầm tên lửa đến đây cách 2 dặm. Một trong số tàu của chúng tôi, một chiếc tàu cũ. Tôi nghĩ rằng ông đã nói với người của anh là mở van nổ đánh chìm tàu- Chúa ơi, tôi hy vọng ông không thực sự muốn làm điều đó chứ?”
“Và chiến đấu trên tàu của tôi” Ramius cười to “Không, Ryan. Sau đó thì sao?”
“Khi mọi người nghĩ THÁNG MƯỜI ĐỎ chìm rồi thì chúng ta sẽ đưa nó đến tây Bắc vịnh Ocracoke Inlet và chờ. USS DALLAS và POGY sẽ hộ tống chúng ta. Chỉ vài người đây có thể vận hành chiếc tàu này chứ?”
“Những người này có thể vận hành bất cứ tàu nào trên thế giới” Ramius nói tiếng Nga trước và lính của ông cười to “Vậy, cậu nghĩ rằng người bên tôi sẽ không nhận ra chứ?”
“Vâng. PIGEON sẽ nhìn thấy một vụ nổ dưới nước. Họ không có khách nào biết địa điểm sai được, phải không? Ông có biết rằng hải quân bên ông đã điều rất nhiều tàu hoạt động gần bờ biển Hoa Kỳ bây giờ không? Khi họ rời đi, chà, chúng ta sẽ tìm nơi cất giữ món quà này. Tôi không biết ở đâu. Người của ông, tất nhiên, sẽ là khách của chúng tôi. Rất nhiều người bên tôi muốn nói chuyện với ông đấy. Hiện tại thì ông có thể tin chắc là mình sẽ được đối xử như thượng khách- tốt hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của ông” – Ryan chắc chắn CIA sẽ trả một khoản tiền khổng lồ. Nhưng anh không nói gì, không muốn giễu hành động dũng cảm của họ trong lúc này. Điều kỳ lạ là anh thấy những người đào tầu thường mong muốn nhận tiền nhưng không bao giờ trực tiếp đưa ra yêu cầu
“Thế còn giáo dục chính trị” Kamarov hỏi
Ryan cười lớn “trung úy, ai đó sẽ kể cho ông nghe vài nét về tình hình xung quanh. Hai giờ là xong. Sau đó anh có thể ngay lập tức nói cho chúng tôi biết chúng tôi đang làm gì sai- mọi ngời trên thế giới này đều đổ lỗi cho chúng tôi mà, ông sao khác họ được? Nhưng tôi không thể làm điều đó bây giờ. Tin tôi đi, anh sẽ thích nước Mỹ, có lẽ sẽ nhiều hơn cả tôi ấy. Tôi chưa bao giờ sống ở đât nước không có tự do nên có lẽ tôi không đánh giá cao quê tôi như những người các anh đâu. Lúc này thì tôi nghĩ các ông có việc phải làm đã.”
“Chính xác” Ramius nói “Đến đây nào, đồng chí mới của tôi, chúng tôi sẽ chỉ cho cậu vài thứ”
Ramis dẫn Ryan qua vài cánh cửa kín nước. Vài phút sau, họ đến khoang tên lửa rộng rãi và nhìn thấy hai mươi sáu ống phóng màu xanh đậm đứng giữa hai boong, nơi cất giữ hơn hai trăm đầu đạn nhiệt hạch. Những anh chàng thực sự này không khỏi khiến Ryan cảm thấy kinh hãi. Tầng trên là một lưới tản nhiệt, và dưới cùng là tầng dưới cứng. Họ đi qua một cabin khác trước khi đến phòng điều khiển. Bên trong tàu ngầm yên tĩnh đến đáng sợ, Ryan nhận ra rằng tại sao những người lính của lực lượng tàu ngầm lại mê tín như vậy.
“Cậu sẽ ngồi đây” Ramius chỉ cho Ryan vị trí của người lính lái tàu phía bên phải khoang. Ryan thấy rằng vô lăng giống hệt như vô lăng của máy bay, và có một hàng dụng cụ bên cạnh
“Tôi cần làm gì?” Ryan hỏi, ngồi xuống
“Cậu sẽ lái tàu, trung tá. Cậu chưa làm điều đó bao giờ?”
“Chưa, thưa ngài. Tôi còn chưa bao giờ lên một chiếc tàu ngầm”
“Nhưng cậu là sỹ quan hải quân”
Ryan lắc đầu “không thuyền trưởng, tôi làm việc cho CIA”
“CIA?” Ramius đọc tên cứ như nhấm phải thuốc độc
“Tôi bieetss, tôi biết” Ryan dựa đầu vào tay lái “Họ gọi chúng tôi là Thế Lực Đen. Thuyền trưởng, trước khi làm việc này Thế Lực Đen tôi đây đang ướt cả quần vì sợ đây. Tôi làm việc bàn giấy và tin tôi đi, không gì làm tôi hạnh phúc hơn là đoàn tụ với vợ con ngay bây giờ. Nếu tôi có nửa đầu óc khôn ngoan thì tôi nên ở lại Annapolis và viết sách”
“Sách? Ý cậu là sao?”
“Tôi là nhà sử học, thuyền trưởng. Vài năm trước người tôi đề nghị tôi gia nhập C