Chương 15 NGÀY THỨ MƯỜI LĂM-THỨ SÁU, NGÀY 17 THÁNG 12-1-Vịnh Ocracoke Inlet
Một đêm không trăng. 3 con tàu đã sử dụng thủy triều siêu cao có ngay sau nửa đêm để tiến vào Vịnh Ocracoke Inlet với tốc độ 5 hải lý/giờ. POGY dẫn đầu đoàn vì nó có mớn nước nông nhất, sau đó là DALLAS và THÁNG MƯỜI ĐỎ theo sau. Các trạm gác bờ biển xung quanh Vịnh đều do sỹ quan hải quân túc trực, nhằm hỗ trợ “tuần duyên”
Ryan được phép đứng trên bục lái, một cử chỉ nhân đạo của Ramius và anh rất cảm kích. Sau 18 tiếng bên trong THÁNG MƯỜI ĐỎ, Jack thực sự hoảng hốt và thật tốt khi được nhìn thấy thế giới bên ngoài- ngay cả thế giới đó chả có gì ngoài không gian tối đen như mực. Ánh sáng đỏ lờ mờ của POGY chỉ xuất hiện vài giây trước khi biến mất, Ryan mơ hồ thấy bọt biển nổi trên mặt nước và các vì sao chơi trò trốn tìm trên mây. Gió tây thổi mạnh vào bờ với tốc độ 20 hải lý
Borodin tiếp tục ra lệnh đơn giản khi chiếc tàu ngầm vẫn đi theo vào con kênh vốn được nạo vét vài tháng một lần và có một cầu cảng khổng lồ phía Băc. Giao thông rất thuận lợi, mặc dù trên biển nổi lên những con sóng cao từ 2 đến 3m, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến con tàu ngầm 30.000 tấn này. Tất cả điều này khiến Ryan cảm thấy nhẹ nhõm. Biển đen bắt đầu lặng sóng trở lại, và khi họ bắt đầu đi vào vùng nước có mái che, một chiếc thuyền cao su Zodiac phóng tới
“Ahoy THÁNG MƯỜI ĐỎ!” giọng nói vang lên trong đêm tối. Ryan gần như nhận ra thân hình con thoi màu xám bạc của chiếc Zodiac. Tiếng tanh tách trên móc câu, khuấy động một mảng bọt nước nhỏ nơi đuôi thuyền
“thuyền trưởng Borodin tôi có thể trả lời được không?” Ryan hỏi, nhận được cái gật đầu đồng ý “Tôi là Ryan. Chúng tôi có hai người bị thương, trong đó có một người bị thương nặng. Xin hãy cử bác sỹ và đội y tế đến ngay. Anh hiểu không?”
“Hai người bị thương và anh cần một bác sỹ, được rồi” Ryan mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang đang cầm một thứ gì đó gần mặt anh và nghe thấy tiếng rắc của bộ đàm. Vì gió nên rất khó phân biệt
“OK, chúng tôi sẽ cử một bác sỹ xuống ngay đây, THÁNG MƯỜI. DALLAS và POGY cả hai tàu đều có bác sỹ trên đó. Cậu muốn họ không?”
“Khốn khiếp, làm ngay đi” Ryan trả lời tức thì
“OK. Hãy đi theo POGY thêm 2 dặm nữa và tạm dừng lại” Chiếc Zodiac tiếp tục đi vê phía trước, vẽ lên một vòng cung và biến mất trong đêm
“Tạ ơn chúa” Ryan thở phào nhẹ nhõm
“Cậu theo đạo…..Chúa?” Borodin hỏi
“Vâng” Ryan không khỏi ngạc nhiên trước câu hỏi này “Trời, các anh nhải phải tin vào cái gì chứ”
“Và tại sao lại thế, trung tá Ryan?” Borodin đang dùng kính viễn vọng ban đêm loại lớn để quan sát POGY
Ryan cân nhắc câu trả lời “Chà, vì nếu anh không tin, thì ý nghĩa cuộc đời là gì? Điều đó có nghĩa là những lời phán của Sartre và Camus đã đúng- tất cả sẽ trở thành đống hỗn độn và cuộc sống trở nên vô nghĩa. Tôi không tin điều đó. Nếu anh muốn một câu trả lời thỏa đáng hơn, tôi biết vài mục sư sẽ rất vui mừng được giải thích cho anh ”
Borodin không trả lời. Ông đưa ra một mệnh lệnh qua micro và chiếc tàu ngầm quay phải vài độ
Trên tàu DALLAS
Phía sau nửa dặm, Mancuso đang quan sát với một chiếc kính nhìn đêm tăng cường ánh sáng trên tay. Mannion đứng bên cạnh, ghé mắt muốn xem
“Lạy chúa tôi” Mancso thì thầm
“Đúng đấy, thuyền trưởng” Mannion nói, run lên vì lạnh trong chiếc áo khoác “tôi không chắc tôi cũng tin điều này. Zodiac đến rồi” Mannion đưa bộ đàm cho chỉ huy, tàu chuẩn bị cập bến
“Anh là ai?”
“Tôi là Mancuso”
“Khi bạn của chung ta dừng lại, tôi muốn anh chuyển 10 người sang đó bao gồm quân nhân. Họ báo có 2 người bị thương cần chăm sóc y tế. Trung tá, hãy đưa những người giỏi ấy. Họ cần hỗ trợ điều khiển tàu- chỉ là khốn khiếp hãy bảo đảm rằng họ kín mồm kín miệng”
“Đã hiểu. 10 người bao gồm nhân viên y tế. Kết thúc” Mancuso nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền hướng về về phía tàu POGY “Có muốn sang đó không Pat?”
“đặt cược vào mông anh à, được, sir. Anh dự định sang đó à?” Mannion hỏi. Mancuso nghiêm túc “Tôi nghĩ Chambers có thể vận hành được DALLAS trong 1 hay 2 ngày, anh nghĩ sao?”
Trên bờ, một sỹ quan hải quân gọi điện thoại đển Norfolk. Trạm bảo vệ bờ biển đông nghẹt, hầu hết toàn sỹ quan. Có một hộp sợi thủy tinh bên cạnh điện thoại, và họ có thể nói chuyện bí mật với CINCLANT. Họ vừa đến đây trong 2 giờ và sẽ sớm rút đi. Nhìn bên ngoài không có gì bất thường. Bên ngoài, một tướng quân và hai thuyền trưởng dùng đèn chiếu sao để quan sát hình dạng tối đen của chiếc tàu ngầm. Trông họ nghiêm trang và nghiêm túc như đi lễ nhà thờ
Cherry Point, Bắc Carolina
Trung tá Ed Noyes đang nghỉ ngơi trong phòng dành cho bác sỹ ở Bệnh viện hải quân thuộc Trạm Không quân thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, Cherry Point, Bắc Carolina. Là một bác sỹ phẫu thuật cho bên không quân có tay nghề cao, anh phải trực 3 đêm liên tục bắt đầu từ hôm nay, sau đó thì anh sẽ được nghỉ 4 ngày qua lễ Giáng Sinh. Một đêm yên tĩnh. Nhưng điều này sớm thay đổi
“bác sỹ?” Noyes nhìn lên thấy một đại úy Thủy quân lục chiến trong bộ quân phục quân cảnh. Viên bác sỹ biết anh ta. Quân cảnh thường chịu trách nhiệm vận chuyển rất nhiều các ca tai nạn. Anh đặt tờ New England Journal of Medicine xuống.
“Hi Jerry có gì à?”
“Bác sỹ, tôi có lệnh báo anh chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho một ca phẫu thuật cấp cứu. Anh có 2 phut, sau đó tôi sẽ đưa anh ra máy bay”
“Có chuyện gì vậy? Loại phẫu thuật gì?” Noyes đứng dậy
“Họ không nói, sir, chỉ nói rằng ông sẽ bay đi đâu đó, môt mình. Lệnh trực tiếp từ cấp cao nhất. Đó là tất cả những gì tôi biết”
“Khốn khiếp, Jerry, Tôi phải biết loại phẫu thuật gì thì mới biết mang theo cái gì chứ”
“Vậy thì mang theo mọi thứ sir. Tôi được lệnh đưa anh đến máy bay càng sớm càng tốt”
Noyes chửi thề và bước vào phòng điều trị phãu thuật. 2 lính thủy đánh bộ khác đang đợi. Anh đưa chọ họ 4 bộ dụng cụ vô trùng được đóng gói trong khay và lấy một ít thuốc, trong đó có hai lọ huyết tương. Viên đại úy giúp anh mặc áo khoác, rồi họ bước ra khỏi phòng và lên xe jeep đợi sẵn bên ngoài. 5 phút sau họ bước lên chiecs Sea Stallion đã được khởi động sẵn
“Đi đâu vậy?” Noyes hỏi viên đại tá tình báo đang ngồi sẵn bên trong, tự hỏi viên trưởng phi hành đoàn đang ở đâu
“Tôi phải đưa anh đến một chiếc tàu ngầm nơi có vài người bị thương trên đó. Sẽ có hai bác sỹ quân y hỗ trợ anh và đó là tất cả những gì tôi biết, ok?” Nó phải ok rồi, làm gì còn lựa chọn. Chiếc Stallion cất cánh tức thì. Noyes thường xuyên bay với họ, anh thậm chí có 200 giờ lái máy bay trực thăng, 300 giờ lái các loại máy bay có cánh cố định. Noyes là kiểu bác sỹ quá muộn để phát hiện ra bay cũng thú vị và hấp dẫn như làm y khoa. Vì vậy anh tận dụng mọi cơ hội thường chăm sóc đặc biệt cho những phi công để họ cho anh ngồi sau chiếc F-4 Phantom. Nhưng anh để ý chiếc Sea Stallion không phải là chiếc du thuyền. Nó đang bay với vận tốc tối đa
Eo biển Pamlico Sound
Khi chiếc trực thăng rời Cherry Point, tàu POGY đã gần như dừng lại. THÁNG MƯỜI ĐỎ rẽ phải và ngừng di chuyển, đứng ở phía bắc giống như POGY. DALLAS làm tương tự. Một phút sau chiếc Zodiac lại xuất hiện bên cạnh DALLAS rồi sau đó tiến về phía THÁNG MƯỜI ĐỎ, chở đầy người khiến thân tàu hơi gập ghềnh
“Ahoy THÁNG MƯỜI ĐỎ”
Lần này Borodin trả lời. Tiếng Anh của ông mang giọng địa phương nhưng vẫn có thể hiểu được “Báo danh”
“Tôi là Bart Mancuso. Sỹ quan chỉ huy của USS DALLAS. Tôi sẽ đưa quân ý và một số người khác lên tàu. Yêu cầu sự chấp nhận của anh, sir”
Ryan nhìn thấy viên đội phó có vẻ xấu hổ. Đây là lần đầu tiên Borodin phải đối mặt với việc đang xảy ra và nếu anh chấp nhận thực tế này mà không mâu thuẫn đấu tranh thì thật ít tính người
“Chấp nhận đồng nghĩ với….đồng ý”
Chiếc Zodiac tiếng gần đến cầu, một người đàn ông ném dây lên để cố định cho chiếc xuồng cao su. 10 người lên tàu ngầm, một người leo lên cột tàu
“Thuyền trưởng phải không? Tôi là Bart Mancuso. Tôi được biết là có vài người bị thương trên tàu”
“Vâng” Borodin gật đầu “Thuyền trưởng và một sỹ quan người Anh. Cả hai đều bị bắn”
“Bị bắn?” Mancuso ngạc nhiên
“Tôi sẽ nói chi tiết sau” Ryan kêu lên “Hãy để bác sỹ bắt đầu công việc trước đi, ok?”
“Được, cửa đâu?”
Borodin đưa ra hướng dẫn trên micro, và vài giây sau, một vòng tròn ánh sáng xuất hiện trên boong
“Chúng tôi không có bác sỹ, nhưng chúng tôi có một người lính y tế có thể thăm khám độc lập. Anh ấy khá giỏi và người bên POGY sẽ đến đây vài phút nữa. Nhân tiện, anh là ai?”
“Cậu ta là điệp viên” Borodin nói đầy giễu cợt “Jack Ryan”
“Và anh là?”
“thuyền trưởng thứ hai, Vasily Borodin. Tôi là….sỹ quan số 1, phải không? Trung tá, hãy lên tàu. Xin lỗi, tất cả chúng tôi đều rất mệt”
“Anh không phải là người duy nhất thế đâu” Không gian quá nhỏ nên Mancuso ngồi trên chiếc ghế dài
“Thuyền trưởng, tôi muốn anh biết tôi đã có một thời gian vô cùng vất vả theo dõi các anh. Các anh thật đáng khâm phục vì những kỹ năng chuyên nghiệp của mình”
Lời khen này không nhận được phản ứng tích cực từ phía Borodin “Các anh có thể theo dõi chúng tôi. Làm cách nào?”
“Tôi sẽ mang ông ấy đi. Anh có thể gặp ông ấy”
“Và chúng tôi phải làm gì?”
“Lệnh từ trên bờ là đợi bác sỹ đến và lặn. Sau đó chúng ta sẽ ngồi chờ cho đến khi được lênh di chuyển. Có lẽ một ngày, có thể hai ngày. Tôi nghĩ chúng ta có thể nghỉ ngơi trogn hai ngày đó. Sau đó tôi sẽ đưa các anh đến một nơi rất đẹp và có lẽ tôi có thể đãi các anh một bữa tối món ăn Italia chết tiệt ngon nhất từng ăn” Mancuso cười toe toét “Anh đã ăn món ăn Ý ở Nga bao giờ chưa?”
“Chưa. Và nếu anh ăn tìm thức ăn ngon thì không có trên Krazny Oktyabr (THÁNG MƯỜI ĐỎ) đâu ”
“Cứ để tôi sắp xếp. Có bao nhiêu người trên tàu?”
“12 người. 10 người Liên Xô, một người Anh và một tên gián điệp” Borodin liếc nhìn Ryan với nụ cười nhếch mép
“OK” Mancuso lấy bộ đàm trong túi áo khoác “Tôi là Mancuso”
“Chúng tôi đây, thuyền trưởng” Chambers trả lời
“Lấy ít đồ ăn cho bạn bè chúng ta. 6 món cho 25 người. Gửi một đầu bếp qua đây. Wally, tôi muốn cho họ nếm thử thức ăn ngon của chúng ta, hiểu không?”
“Vâng vâng, thuyền trưởng. Kết thúc”
“Tôi có vài món ngon ở đay thuyền trưởng. tiếc là không phải là tuần trước. chúng tôi đợt đó có lasagna, giống như nước sốt kiểu Ý. Giờ chỉ còn thiếu rượu Chianti nữa thôi”
“Họ có rượu vodka” Ryan thêm vào
“Chỉ cho mấy tên gián điệp thôi” Borodin nói. Hai giờ trước sau cuộc đấu súng, cơ thể Ryan run rẩy và Borodin mang cho anh một ly rượu từ kho thuốc “Chúng tôi nghe kể lính tàu ngầm Mỹ rất được nuông chiều”
“Có thể” Mancuso gật đầu “Nhưng chúng tôi phải ở cùng nhau 60-70 ngày, vậy chả đủ khó khăn hay sao, phải không?”
“Đi xuống thôi, thế nào?” Ryan đề nghị. Mọi người đều đồng ý. Trời đã trở lạnh. Borodin, Ryan và Mancuso đi xuống và thấy cảnh như trước kia: 1 bên là người Mỹ đứng một góc và những người Liên Xô đứng ở góc đối diện. Viên thuyền trưởng người Mỹ phá vỡ im lặng “Thuyền trưởng Borodin, đây là người chúng tôi tìm cho anh. Đến đây nào Jonesy”
“Sir, tàu của ông đúng là không dễ phát hiện” Jones nói “Tôi có thể vào việc không? Liệu tôi có thể xem phòng sonar của các ông?”
“Bugayev” Borodin vẫy viên sỹ quan phụ trách điện của tàu tới. Viên thượng úy dẫn người lính sonar đến đuôi tàu. Jones liếc nhìn thiết bị và thì hầm “Kludge”. Có lỗ thông hơi trên bảng điều khiển của thiết bị, Chúa ơi! Họ vẫn sử dụng ống? Jones bối rối. Anh lấy tuốc nơ vít trong túi ra, cố gắng tìm hiểu
“Anh nói tiếng Anh được không sir?”
“Có, một chút”
“Tôi có thể xem bản đồ mạch của những thứ này không?”
Bugayev chớp mắt. Trước đây chỉ có cấp trên anh mới có yêu cầu đó và thường lính không bao giờ hỏi gì. Rồi anh lấy bản phác thảo đóng bìa từ kệ của vách ngăn trước
Jones lần theo mã thiết bị để tìm bộ phận liên quan. Anh mở biểu đồ, rồi thở phào nhẹ nhõm. Ohm hay Ohm, thế giới đều giống nhau. Anh chỉ tay và xem lại biểu đồ, sau đó tháo bảng điều khiển ra để kiểm tra thiết bị bên trong.
“Kludge, vẫn là Kludge” Jones thô lỗ vì quá ngạc nhiên
“Xin lỗi nhưng Kludge là gì?”
“Ồ, xin lỗi thưa anh. Đó là một cách diễn đạt trong hải quân chúng tôi. Tôi không biết diễn dịch sang tiếng Nga thế nào. Xin lỗi” Jones cố nén cười khi quay người nhìn lại biểu đồ
“Sir, đây có phải là thiết bị cao tần công suất thấp không? Ông có dùng nó để dò bom mìn không?”
Giờ thì đến lượt Bugayev ngạc nhiên “Cậu đã được đào tạo về thiết bị Liên Xô à?”
“Không, sir. Nhưng học cũng không khó lắm” Chả nhẽ cái này không rõ ràng sao? Jones tự hỏi “Đây là một thiết bị tần số cao nhưng không tiêu tốn nhiều điện năng. Nó còn có công dụng gì khác? Anh sử dụng bộ dò công suất thấp này cho các nhiệm vụ dò mìn và hoạt động dưới băng, và cũng sử dụng nó để ra vào cảng, phải không?”
“Chính xác”
“Anh có gertrude không, sir?”
“Gertrude?”
“điện thoại dưới nước, sir, để liên lạc với các tàu ngầm khác”
Còn cái gì mà gã này không biết không? “À có, nhưng nói đặt ở phòng điều khiển và đã bị hỏng”
“Ừ…hừm” Jones nhìn vào bản đồ mạch lần nữa “Tôi nghĩ tôi có thể lắp đặt một modul cho đứa bé này, sau đó sẽ biến nó thành gertrude cho các anh. Có lẽ sẽ có hiệu quả. Anh nghĩ thuyền trưởng của anh có chấp nhận không, sir?”
“tôi sẽ hỏi ý kiến” Anh ta hy vọng Jones ở lại đó, nhưng anh chàng lính trẻ sonar này lại đi ngay phía sau khi anh đến phòng điều khiển. Bugayev giải thích đề nghị cho Borodin trong khi Jones nói chuyện với Mancuso
“Họ có một bộ điều chỉnh máy FM nhỏ, tương tự như điện thoại dưới nước cũ trong trường học sonar của chúng tôi. Chúng tôi cũng có một bộ điều biến dự phòng. Nó rất đơn giản, nó có thể được cài đặt trong 30 phút” người lính sonar nói
“Thuyền trưởng Borodin, anh đồng ý chứ?” Mancuso hỏi
Mặc dù đề nghị này rất tốt nhưng Borodin cảm thấy ông đang bị đẩy đi quá nhanh “Được, hãy để người của anh làm đi”
“Thuyền trưởng, chúng ta sẽ ở đây bao lâu?” Jones hỏi
“Một hoặc hai ngày. Sao?”
“Sir, điều kiện vật chất của chiếc thuyền này tương đối kém, anh không thấy sao? Anh nghĩ sao nếu tôi mang theo một chiếc TV và đầu máy? Để có gì đó xem, anh biết đấy, kiểu như xem Hoa Kỳ là quốc gia như thế nào”
Mancuso bật cười. Họ đang muốn học hỏi mọi thứ về con tàu này nhưng họ còn rất nhiều thời gian để làm việc đó, và ý tưởng của Jones là cách hay để làm sinh động bầu không khí. Mặc khác, Mancuso không muốn thủy thủ của mình có cảm giác rời khỏi tàu “OK, lấy một cái từ Phòng họp sỹ quan”
“Vâng, thưa thuyền trưởng”
Vài phút sau, chiếc Zodiac chở những người của tàu POGY đến và Jones dùng thuyền này quay lại DALLAS. Các sỹ quan dần bắt chuyện với nhau. Hai sỹ quan Liên Xô nhìn vào tóc Mannion và cố bắt chuyện với anh. Họ chưa bao giờ gặp người da đen trước đây
“Thuyền trưởng Borodin, tôi được lệnh lấy thứ gì đó ra khỏi phòng điều khiển để xác nhận – ý tôi là, môt thứ gì đó từ con tàu này” Mancuso chỉ “Liệu tôi có thể lấy máy đo đội sâu được không? Tôi sẽ cho người thay nó” Đồng hồ đó, anh thấy, có một con số
“Vì sao?”
“Ai mà biết, nhưng đó là lệnh”
“Phải” Borodin trả lời. Mancuso ra lệnh cho một trong số sỹ quan đến thục hiện công việc. Viên sỹ quan lấy một cờ lê điều chỉnh ra khỏi túi, tháo đai ốc cố định kim và mặt số
“Thuyền trưởng, nó lớn hơn so với đồ của chúng ta một chút, nhưng không quá nhiều. tôi nghĩ chúng ta có một cái dự phòng, tôi có thể lắp nó từ phía sau và đặt con trỏ về vị trí ban đầu. OK?”
Mancuso đưa anh ta bộ đàm “Bảo Jones mang theo chiếc máy đo độ sâu dự phòng đó.”
“Vâng, thưa thuyền trưởng” viên sỹ quan đặt chiếc đồng hồ đã tháo rời lên bàn và con trỏ quay lại vị trí ban đầu
Máy bay trực thăng không đáp thẳng xuống tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ, mặc dù phi công muốn, nhưng sàn đáp không đủ rộng. Vì vậy chiếc trực thăng lơ lửng trên boong tàu vài bước để bác sỹ nhảy ra khỏi cabin, hai người lính bên dưới đỡ được, sau đó các thiết bị y tế được ném xuống. Viên sỹ quan đại tá vẫn ngồi trên máy bay và đóng cửa trượt máy bay. Super Stallion quay đầu từ từ và bay trở lại hướng tây nam. Cánh quạt mạnh mẽ tao nên những con sóng ở biển Pamlico
“Đó có phải chiếc tàu ngầm mà tôi đang nghĩ đến không?” Viên phi công hỏi trên kênh liên lạc nội bộ
“Nó không phải ở trên đuôi tàu. Tôi nghĩ tàu ngầm tên lửa có tên lửa đặt ở đuôi tàu. Nhưng những gì chúng ta thấy lại là ở phía trước tàu, phải không? Ý tôi là bánh lái nhô lên phía sau ” viên phi công phụ hỏi lại một cách khó hiểu
“Nó là một tàu ngầm Nga” phi công nói
“Cái gì?” thật không kịp nhìn nữa rồi, họ đã bay xa được 2 dặm “Người của chúng ta trên boong, đó không phải tàu Nga”
“Khốn khiếp” viên đại tá thầm nguyền rủa. Anh không thể nói một lời. Sếp anh đã phổ biến kỹ trước nhiệm vụ: Không nghe, không nói, không thấy. Nói tóm lại, câm mồm
“Tôi là bác sỹ Noyes” viên trung tá tự giới thiệu với Mancuso trong phòng điều khiển. Anh chưa bao giờ xuống tàu ngầm và khi nhìn quanh anh thấy quanh phòng đầy những thiết bị với chữ nước ngoài. “Tàu này tên gì?”
“Krazny Oktyabr” Borodin nói khi anh bước tới. Có một ngôi sao màu đỏ giữa mũ ông
“Có chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?” Noyes hỏi
“Bác sỹ” Ryan nắm lấy cánh tay anh “Có hai bệnh nhân ở đuôi tàu. Tại sao chúng ta không quan tâm đến họ nhiều hơn nhỉ?”
Noyes đi theo anh đến bệnh xá ở phía sau “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” anh hạ giọng nài hỏi
“Người Nga vừa mất một con tàu ngầm” Ryan giải thích “và giờ nó thuộc về chúng ta. Và nếu anh nói với ai….”
“tôi hiểu. Nhưng tôi không tin anh”
“Anh không phải tin tôi. Ngành giải phẫu của anh là gì?”
“Phẫu thuật lồng ngực”
“tốt” Ryan quay vào phòng y tế “Vết thương do đạn bắn của anh ấy rất nghiêm trọng” Williams đang trần truồng nằm trên bàn. Một thủy thủ bước vào với một đống vật tư y tế cầm trên tay và đặt chúng lên bàn của Petrov. Tủ locker của THÁNG MƯỜI ĐỎ có huyết tương và hai y sỹ đã lấy hai lọ truyền cho viên trung úy. Có một cái ống cắm vào ngực anh, đầu kia cắm vào chai chân không
“Chúng tôi đã lấy một viên đạn 9mm từ ngực anh ấy” một trong hai lính y tế nói sau khi tự giới thiệu bản thân và đồng nghiệp “Họ nói, Anh ấy đã được đưa ống cắm vào ngực hơn 10 giờ. Vết thương ở đầu trông ngoài thì ghê nhưng không nghiêm trọng đến thế. Đồng tử mắt phải hơi giãn, nhưng không quá nghiêm trọng. Nhưng vết thương ở ngực thì nghiêm trọng, sir. Tốt hơn là anh nên đến nghe”
“Tim và huyết áp?” Noyes lấy ống nghe trong túi ra
“Nhịp tim 110, rất yếu, huyết áp 80-40”
Noyes cau mày, đặt ống nghe di chuyển quanh ngực Williams “Vị trí của tim không đúng. Tràn khí màng phổi bên trái, tình trạng rất nghiêm trọng, có vẻ như đang bị sung huyết” Noyes quay sang Ryan “Anh phải ra khỏi đây. Tôi sắp mổ ngực”
“Hãy chăm sóc cho anh ấy, bác sỹ. Anh ấy là người tốt”
“Không phải tất cả họ đều vậy sao” Noyes trả lời, cởi áo khoác “Khử trùng đi, mọi người”
Ryan tự hỏi liệu lời cầu nguyện có giúp ích được gì không. Noyes cư xử giống một bác sỹ phẫu thuật. Ryan hy vọng đúng là thế. Anh đến phòng thuyền trưởng ở đuôi tàu. Ramius đã ngủ sau khi uống thuốc anh đưa. Máu ở chân đã ngừng chảy và có vẻ các lính y tế đã kiểm tra qua. Khi Noyes kết thúc ca phẫu thuật, anh ấy sẽ đến đây chữa cho ông ấy tiếp theo. Ryan đi lại về về đầu tàu
Borodin cảm thấy mình đã mất kiểm soát và không thích chuyện này chút nào, dù trong lòng anh có chút nhẹ nhõm. Suốt hai tuần qua, não ông luôn phải căng ra và kế hoạch thì luôn thay đổi, suy nghĩ của các sỹ quan cũng dao động mạnh hơn ông nghĩ, điều này khiến ông cảm thấy thực sự khó khăn. Tình hình hiện nay không dễ chịu chút nào -dù người Mỹ tỏ vẻ ấm áp và hào phóng, nhưng họ đang quá áp đảo! Ít nhất thì bây giờ các sỹ quan của THÁNG MƯỜI ĐỎ không còn trong tình trạng nguy hiểm nữa.
20 phút sau chiêc Zodiac quay lại. Hai thủy thủ bốc dỡ hàng trăm cân thực phẩm đông lạnh. Sau đó họ giúp Jones chuyển vào cái TV và những thứ khác. Vài phút sau, mọi thứ được chuyển vào cabin. Những người lính khiêng lương thực vào khoang trước rùng mình khi quay lại. Họ thấy 2 thi thê cứng ngắc nằm trong đó, một trong đó đã đóng băng. Chưa có thời gian để xử lý hai xác chết này.
“Đã đủ rồi, thuyền trưởng” Jones báo cáo. Anh đưa chiếc đồng hồ đo độ sâu cho viên sỹ quan kỹ sư
“Tất cả chúng là gì?” Borodin nói
“Thuyền trưởng Borodin, tôi mang theo một bộ điều khiển có thể chuyển đổi thành điện thoại liên lạc dưới nước (gertrude)” Jones giơ một chiếc hộp nhỏ lên “đây là một chiếc TV màu nhỏ, một đầu đọc băng và vài cuốn phim. Thuyền trưởng của chúng tôi nghĩ là các anh cần thứ gì đó để giải trí, đồng thời có thể tìm hiểu một chút về nước Mỹ”
“Phim à?” Borodin lắc đầu “Phim chiếu rạp à?”
“Đúng rồi” Mancuso cười toe toét “Cậu mang những gì, Jonesy?”
“À vâng, tôi có E.T, Chiến tranh giữa các vì sao, Big Jake và Hondo” Rõ ràng Jones muốn cẩn thận giới thiệu cho người Nga tình hình của Hoa Kỳ
“Tôi xin lỗi thuyền trưởng. Nhưng thủy thủ đoàn của tôi không thích xem phim lắm” Lúc này Borodin đã quá mệt mỏi ông chỉ muốn thư giãn trên chiến hạm Potekin
Viên đầu bếp bận rộn ở phía đuôi tàu với một lượng lớn thức ăn “Thưa ngài, sẽ có cà phê sau vài phút nữa” anh ta nói với Borodin trên đường đi vào bếp
“Lấy cho tôi thứ gì đó để ăn, Tôi đã không được ăn gì cả ngày nay rồi” Borodin nói
“Đồ ăn” Mancuso gọi về phía đuôi tàu
“vâng,thuyền trưởng. Để tôi dọn dẹp nhà bếp trước”
Mannion kiểm tra đồng hồ “sir, đã 20 phút”
“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”
“Báo cáo, xong rồi”
Jones lấy một sợi dây từ phần điều khiển xung của bộ khuếch đại sonar để kết nối nó với bộ điều chế. Mọi thứ đơn giản hơn anh nghĩ. Anh lấy một chiếc loa đài từ DALLAS, kết nối nó với thiết bị sonar, rồi cắm nó vào và đợi nó nóng lên. Jones đã không còn nhìn thấy nhiều ống kính như vậy kể từ hồi giúp cha sửa TV. Thời gian lâu lắm rồi.
“DALLAS, đây là Jonesy, nghe được không?”
“Nghe được” giọng nói lạo xạo giống như radio trên taxi
“Cảm ơn, kết thúc” Jones vặn nút tắt “Thành công rồi.Thật là dễ dàng, phải không?”
Sĩ quan thiết bị điện tử của THÁNG MƯỜI ĐỎ thầm nghĩ: Trời ơi, anh ta chỉ là một người lính bình thường, anh ta còn chưa đụng đến thiết bị của Liên Xô! Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng thiết bị của mình bị so sánh với hệ thống FM đã bị loại bỏ ở Hoa Kỳ “Anh là lính sonar bao lâu rồi?”
“3 năm rưỡi, sir. Kể từ khi tôi tạm nghỉ học ở trường”
“Anh học tất cả thứ này trong 3 năm?” viên sỹ quan hỏi
Jones nhún vai “Làm gì đến mức đó. Tôi thích chơi mấy trò ngu ngốc với radio và mấy thứ tương tự từ khi còn nhỏ. Ông có phiền nếu tôi bật nhạc không, sir?”
Jones quyết định phải thật thân thiện.Anh có một cuốn băng catset của một nhà soạn nhạc Liên Xô, Bộ Kẹp Hạt Dẻ, và mang theo 4 đĩa của Bachs. Jones thích nghe nhạc khi làm việc với các sơ đồ mạch điện. Viên lính sonar trẻ giờ đang ở Hog Heaven. Đó là tất cả tác phẩm Nga anh đã nghe trong 3 năm qua- và giờ anh đã có sơ đồ của chúng, phần cứng, và có thời gian để tìm hiểu. Bugayev tiếp tục ngạc nhiên quan sát trong khi các ngón tay của Jones như nghệ sỹ lướt qua các sơ đồ mạch điện giống như đang chơi một bản nhạc của Tchaikovsky.
“Báo cáo, đã đến lúc lặn” Mannion nói trong phòng điều khiển
“tốt lắm, với sự cho phép của anh, thuyền trưởng Borodin. Tôi sẽ trợ giúp quá trình này. Đóng…tất cả cửa và van lại” Mancuso nhận thấy rằng các bảng điều khiển lặn có trọng lượng nhẹ như tàu ngầm Mỹ. Hệ thống lặn với ống thở.
Mancuso phân tích tất cả các khía cạnh của tình hình một lần cuối. Butler và bốn sĩ quan cấp dưới được bao quanh bởi ấm trà hạt nhân ở khoang sau. Tình hình có vẻ tốt, tạm thế. Điều duy nhất có thể chuyển biến xấu là mấy sỹ quan của THÁNG MƯỜI ĐỎ có thể thay đổi quan điểm. Sonar trên tàu DALLAS sẽ chú ý theo dõi các chuyển động của “Tháng Mười Đỏ”. Nếu phát hiện ra điều bất thường, DALLAS sẽ phải tăng tốc 10 hai lý để chặn kênh
“Thưa thuyền trưởng, theo ý kiến của tôi, chúng ta có thể lặn” Mancuso nói. Borodin gật đầu và kéo chuông thông báo lặn. Giống như tàu ngầm mỹ, chuông là một tiếng còi. Mancuso, Mannion và các sỹ quan Nga làm việc với các bộ điều khiển van phức tạp khác nhau. THÁNG MƯỜI ĐỎ bắt dầu chìm dần và sau 5 phút nó đã lặn xuống dưới nước, đỉnh của tàu dưới mặt nước 70 feet.
NHÀ TRẮNG
3 giờ sáng, Pelt gọi điện thoại tới Đại Sứ Quán Liên Xô “Alex, tôi là Jeffrey Pelt”
“Anh khỏe không, tiến sỹ Pelt? Thay mặt cho nhân dân Liên Xô, tôi xin gửi lời cảm ơn tới các ngài vì đã cứu người lính thủy thủ của chúng tôi. Vài phút trước, tôi được thông báo rằng cậu ta đã tỉnh lại và có thể phục hồi hoàn toàn khỏe mạnh”
“Vâng, tôi cũng vừa được nghe thông tin này. Nhân thể, cậu ta tên là gì nhỉ” Pelt đã sợ phải đánh thức Arbatov nhưng có vẻ ông ta vẫn chưa ngủ
“Andre Katyskin, một sỹ quan phụ trách nấu ăn, quê ở Leningrad”
“Tốt quá Alex. Tôi cũng vừa được thông báo rằng tàu USS PIGEON vừa cứu được gần như toàn bộ thủy thủ đoàn của một con tàu ngầm Liên Xô khác gần Carolina. Tên của tàu được xác nhận là THÁNG MƯỜI ĐỎ. Đó đúng là tin tốt. Nhưng tin xấu là con tàu đã phát nổ và chim trước khi chúng tôi có thể đưa toàn bộ thủy thủ đoàn thoát ra. Hầu hết sỹ quan, trong đó có cả 2 sỹ quan của chúng tôi, hiện đã mất tích”
“Khi nào?”
“Sáng sớm hôm qua. Tôi xin lỗi đã thông báo trễ, nhưng PIGEON có vấn đề với radio do vụ nổ dưới nước. Họ thông báo vậy. Anh biết đấy, những vấn đề kiểu này khó mà tránh khỏi”
“Chắc chắn rồi” Không hề có giọng mỉa mai trong câu trả lời và Pelt phải ngưỡng mộ điều đó “Hiện giờ họ đang ở đâu?”
“Tàu PIGEON đang hướng đến Charleston, Nam Carolina. Chúng tôi có thể đưa toàn bộ thủy thủ đoàn bay thẳng trực tiếp đến Washington”
“Còn chiếc tàu ngàm bị nổ tung? Anh có chắc không?”
“Có, một trong những thủy thủ nói rằng họ có một tai nạn nghiêm trọng liên quan đến lò phản ứng. Chỉ là may mắn PIGEON ở đó. Nó đang hướng về bờ biển Virginia để tìm kiếm một chiếc khác. Tôi nghĩ hải quân bên anh nên làm gì gì đó đi, Alex” Pelt nói
“Tiến sỹ, tôi sẽ chuyển thông tin này đến Moscow” Arbatov trả lời khô khốc “Anh có thể cho biết chuyện xảy ra ở đâu không?”
“Tôi có thể cho biết nhiều thông tin hơn thế. Chúng tôi đã cử một tàu cứu hộ lặn sâu xuống để tìm mảnh vỡ tàu ngầm. Nếu cần thì hải quân bên anh có thể cho người đến Norfolk và sau đó chúng tôi sẽ đưa anh ta đến quan sát tài chỗ. Anh thấy sao?”
“Anh nói bên anh mất hai sỹ quan?” Arbatov cảm thấy ngạc nhiên vì đề nghị nên tìm cách kéo dài thời gian
“Phải, hai sỹ quan cứu hộ. Chúng tôi đã cứu được khoảng 100 người bên anh đó, Alex” Pelt tự vệ “khoảng từng đó”
“Chắc chắn rồi, tiến sỹ Pelt. Tôi phải liên lạc với Moscow xin chỉ thị. Tôi sẽ quay lai gặp anh. Anh vẫn ở văn phòng chứ?”
“Có, tạm biệt Alex”
Ông gác điện thoại và nhìn tổng thống “Tôi qua được kỳ thi chưa, boss?”
“Jeff, cần phải chân thành hơn chút nữa” tổng thống ngả người trên ghế da, vẫn mặc áo choàng dài choàng lên bộ quần áo ngủ “Họ sẽ cắn câu chứ?”
“Sẽ cắn câu. Họ muốn biết đến chết chuyện tàu ngầm có thực sự nổ tung hay không. Câu hỏi là, chúng ta có đánh lừa được họ không?”
“Foster thấy có vẻ được. Nó nghe cũng có lý mà”
“Hmm, chà, chúng ta có nó rồi, phải không?” Pelt nói
“Ừ, tôi nghĩ câu chuyện về điệp viên GRU chắc đã sai, hoặc họ đã đuổi hắn đi cùng với những người khác. Tôi muốn gặp tay thuyền trưởng Ramius đó. Haha…! Thúc đẩy mọi người bằng nỗi sợ rò rỉ hạt nhân, hèn chi ông ta đuổi hết được mọi người trên con tàu đó”
Lầu Năm Góc
Cựu thuyền trưởng Tyler đang trong văn phòng CNO (Văn phòng Bộ trưởng Hoạt động Hải quân) cố găng thư giãn trong ghế. Trạm lực lượng bảo vệ bờ biển tại Vịnh Ocracoke đã quay một đoạn băng ánh sáng thấp từ máy bay trực thăng gửi đến Cherry Point và sau đó được các máy bay chiến đấu Phantom đưa đến Căn cứ Không quân Andrews. Bây giờ thì cuốn băng đang nằm trong tay của nhân viên chuyển phát nhanh đưa bằng ô tô đến cửa chính Lầu Năm Góc
“Tôi có gói đồ cần giao tận tay cho đô đốc Foster ” sỹ quan trực thông báo, vài phút sau có viên phụ tá dẫn anh ta đến cửa làm việc “Chào buổi sáng, sir. Đây là gói đồ gửi ông, sir” viên sỹ quan trực đưa tận tay cho tướng Foster gói đồ có chứa cuốn băng
“Cảm ơn. Giải tán”
Foster đưa cuộn băng vào đầu đọc đặt trên chiếc TV trong phòng và hình ảnh hiện lên vài giây sau đó. Tyler đứng cạnh ông trong văn phòng CNO để xem cùng “Được rồi”
“Được rồi” Foster đồng ý. Hình ảnh thật tệ, vì độ phân giải thấp, ánh sáng yếu cũng khuếch đại ánh sáng xung quanh khiến độ rõ nét của hình ảnh bị ảnh hưởng rất nhiều và một số chi tiết không thể nhận ra, nhưng phần có thể nhìn thấy cũng đủ để giải thích vấn đề: đây là một tàu ngầm tên lửa lớn, và vị trí bục thân tàu cao hơn bất kỳ tàu ngầm nào hiện nay do phương Tây sản xuất. Nó khiến DALLAS và POGY trở thành những chú lùn. Họ nhìn chằm chằm vào màn hình TV và không nói một lời nào trong mười lăm phút. Hình ảnh rất sống động nhưng luôn bị rung
“Chà” Foster nói khi kết thúc cuốn băng “Chúng ta đã có được một tàu ngầm của Nga”
“Cảm giác thế nào?” Tyler cười toe toét
“Thuyền trưởng, cậu đã từng muốn chỉ huy tàu LOS ANGELES, phải không?”
“Vâng, sir”
“Chúng tôi nợ cậu vụ này, trung tá, nợ rất nhiều. Tôi đã điều tra xong. Nếu một sĩ quan bị thương trong khi thực hiện nhiệm vụ, nói chung không cần phải nghỉ hưu trừ khi không đủ sức khỏe để tiếp tục làm việc vì lý do sức khỏe. Tôi nghĩ, tai nạn trên đường trở về sau nhiệm vụ cũng là một chấn thương trong công việc. Trong lịch sử, chúng ta đã có vài thuyền trưởng bị cụt một chân. Tôi sẽ nói chuyện với tổng thống về vấn đề này. Nếu cậu vẫn muốn làm thuyền trưởng, cậu phải chuẩn bị trong một năm, Chúa ơi, tôi sẽ làm điều đó cho cậu”
Tyler ngồi xuống trầm ngâm. Nó có nghĩa sẽ cần phải lắp chân giả mới, có phải thứ vài xem xét sắp xếp trong vài tháng và mất vài tuần để làm quen với nó. Rồi một năm- một năm tốt đẹp- học lại mọi thứ cần biết trước khi có thể ra biển….Anh lắc đầu “Cảm ơn đô đốc. Ông không biết nó từng có ý nghĩa thế nào với tôi- nhưng giờ thì không còn nữa. Tôi đã vượt qua được nó rồi. Tất cả đã kết thúc. Giờ tôi có một cuộc sống mới, và trách nhiệm mới và tôi không muốn chiếm vị trí của người khác. Ông biết gì không, nếu có thể cho tôi xem xét cái tàu ngầm Nga đó, chúng ta hòa”
“Cái đó thì tôi đảm bảo” Foster đang mong Tyler làm việc đó và gần như chắc chắn anh sẽ đồng ý. Thật không may, quá đáng tiếc cho Tyler, ông nghĩ, nếu không có vấn đề về chân thì Tyler sẽ là ứng cử viên sáng giá cho chức hạm trưởng. Chà, không phải mọi người đều nói rằng thế giới vốn không công bằng sao
Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
“Các anh dường như kiểm soát mọi thứ rất tốt” Ryan nói “Có ai ngại nếu tôi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi chút không?”
“Nghỉ ngơi?” Borodin hỏi
“Ngủ ấy”
“Ah, hãy lấy cabin của bác sỹ Petrov, đối diên với phòng y tế”
Ryan di ngang qua cabin của Borodin và thấy chai vodka đã được mở. Vị không quá ngon nhưng dịu. Giường của Petrov không quá rộng nhưng rất mềm. Ryan ngáp dài. Anh nằm xuống, mặc nguyên bộ quân phục nhăn nhúm và bẩn thỉu, thiếp đi trong vòng 5 phút
Tàu SEA CLIFF
Trung úy Sven Johnsen cho rằng hệ thống lọc khí trên tàu hoạt động không hiệu quả, nếu bệnh xoang của anh còn kéo dài thêm vài ngày nữa thì anh sẽ phải báo cáo mất. SEA CLIFF đã lặn sâu 10.000 feet và họ chỉ có thể sử hệ thống điều hòa khi nổi tàu lên. Nó không nguy hiểm – giống như hệ thống kiểm soát môi trường được tích hợp dự phòng trên tàu con thoi – nhưng phiền toái
“Tôi chưa bao giờ lặn sâu thế này” đại tá Igor Kaganovich thường bảo thế. Đưa ông ta đến đây chả phải việc dễ dàng gì. Đầu tiên là máy bay trực trăng Helix đón từ Kiev đến Tarawa, rồi sau đó máy bay Sea King của hải quân Mỹ đưa đến Norfolk. Một chiếc trực thăng khác đón tiếp đưa ông ta đến USS Austin, rồi tàu đó đưa ông ấy đến vùng biển 33 vĩ độ Bắc 75 kinh độ Tây với tốc độ 20 hải lý/giờ. Austin là một tàu đổ bộ có ụ, một sàn có mái che thường được sử dụng để vận chuyển máy bay, nhưng hôm nay nó mang theo tàu Sea Cliff và 1 đội 3 lính tàu ngầm vừa được chuyển bằng đường hàng không đến từ Woods Hole, Massachusetts
“Lặn sâu như vậy đòi hỏi thời gian thích nghi” Johnsen đồng ý “nhưng khi anh lặn xuống thì 500 feet hay 10 feet cũng không khác nhau nhiều. Khi lớp vỏ tàu vỡ thì anh chết tức thì. Không có tàu nào có thể cứu anh ở vị trí sâu như vậy cả”
“Hãy nghĩ những điều tích cực hơn đi sir” trung sỹ phụ trách cơ khí Jesse Overton nói “Sonar vẫn không tìm thấy mục tiêu?”
“Không Jess” Johnsen đã làm việc với viên trung sỹ cơ khí được 2 năm. Tàu SEA CLIFF là đứa con cưng của họ, loại tầu ngầm nhỏ dùng trong nghiên cứu đai dương, bao gồm lắp đặt và sửa chữa các cảm biến SOSUS. Ba người họ làm việc trên một chiếc tàu ngầm nhỏ như vậy trong thời gian dài nên rất khó để duy trì phong thái quân nhân liên tục. Overton không được học hành đến nơi đến chốn – ít nhất là không học được thái độ cư xử lịch thiệp. Nhưng kỹ năng của anh điều khiển tàu thì không ai bì kịp và Johnsen rất vui lòng nhường công việc đó cho anh ta. Theo phân công thì công việc này dành cho trung úy.
“Hệ thống lọc khí cần được sửa chữa” Johnsen nhận xét
“Vâng, bộ lọc cũng cần được thay mới. Tôi sẽ làm việc đó vào tuần tới. Thực ra, tôi có thể làm điều đó vào sáng nay, nhưng tôi nghĩ việc sửa chữa mạch điều khiển dự phòng lúc đó quan trọng hơn”
“Tôi đoán tôi phải giúp anh công việc đó. Tự xử lý được không?”
“Như một trinh nữ” nụ cười của Overton phản chiếu trên cửa sổ quan sát Lexan lắp trước bục điều khiển. Thiết kế kỳ quặc của SEA CLIFF khiến nó khá vụng về, tưởng như điều khiển được tốt nhưng cuối cùng lại thất bại
“Phạm vi tìm mục tiêu?”
“Khá rộng. PIGEON nói sau vụ nổ thì tàu văng ra từng mảnh như ném bữa sáng”
“Tôi tin điều đó. Chỉ cần chìm 3 dặm thì xác cũng đủ văng khắp biển rồi”
“Con tàu tên là THÁNG MƯỜI ĐỎ, phải không thuyền trưởng? Một tàu ngầm tấn công lớp Victor (lớp V), phải không?”
“Tên lớp tàu là do các anh đặt” Kaganovich nói
“Vậy các ông gọi nó là gì?” Johnsen hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. Anh tự hỏi không biêt có chuyện lớn phiền phức gì đây. Cái tên lớp tàu ngầm cũng phải dấu mọi người?
“Bật sonar định vị” Johnsen kích hoạt nhiều hệ thống số hóa và tàu SEA CLIFF đập với âm thanh từ sóng siêu âm tần số cao phía dưới “Đây là đáy biển” trên màn hình màu vàng hiện ra một đường viền màu trắng của đáy biên
“Có bị dính gì không, sir?” Overton hỏi
“Jess, hôm nay thì không” Một năm trước họ đã thực hiện một nhiệm vụ lặn cũng ở khu vực này và gần như va chạm vào một con tàu Liberty một tàu U-boat của Đức chìm vào khoảng năm 1942, lớp vỏ bị móp và phải đại tu trên bờ mất gần 1 năm. Sau vụ đó, họ đặc biệt cẩn thận trước các vật cản lớn
“OK, tôi bắt đầu nhận được những phản xạ rõ ràng. Ngay phía trước, tản ra như một cái quạt. Vẫn còn cách đáy biển 500 feet.”
“Được rồi”
“Hừm, đó là một vật thể lớn dài khoảng 30 feet, ở hướng, 9,10 hoặc 11 giờ, cách 300 yards. Chúng ta sẽ đến xem nó đầu tiên”
“Bên trái, bật đèn nào”
Nửa tá đèn pha có độ sáng cao được bật cùng lúc. Đột nhiên, chiếc tàu ngầm cứu hộ được bao phủ bởi ánh sáng mạnh, tuy nhiên anh sáng bị nước biển hấp thụ phần lớn và khoảng cách xuyên qua của nó nhỏ hơn 10 yard
“Anh Johnson đây là đáy biển đúng nơi anh nói” Overton nói. Anh ta ngừng máy và kiểm tra độ nổi, gần như chính xác ở giữa, rất tốt “dòng hải lưu này tốn rất nhiều pin”
“Độ mạnh của nó là bao nhiêu?”
“Tùy thuộc vào hình dạng của đáy biển, nó có thể là một rưỡi hoặc hai, giống như tình hình của năm ngoái. Tôi nghĩ rằng có thể mất 1 hoặc 1.5 giờ trước khi tăng trở lại”
Johnson đồng ý. Các nhà hải dương học vẫn chưa làm sáng tỏ bí ẩn về dòng nước sâu này. Nó thường thay đổi hướng và không có hình dạng cố định. Đại dương thực sự không thể đoán trước được. Đó là lý do vì sao Johnsen học chăm chỉ để lấy bằng đại dương học, hy vọng ngày nào đó sẽ tìm ra thứ gì đột phá. Được lặn sâu 3 dặm dươi biển đối với Johnsen có ý nghĩa hơn rất nhiều so với công việc kiếm sống đơn thuần
“Tôi nhìn thấy một thứ gì đó, ngay phía trước, có tia sáng. Có phải lấy nó không?”
“Nếu có thể”
Họ chưa nhìn thấy vật nào trên cả ba màn hình tv monitor trên tàu SEA CLIFF. Đó là hình ảnh từ ba giám sát thiết bị bao gồm giám sát bốn mươi lăm độ ở bên trái và bên phải cùng của mũi tàu.
“OK” Overton nhấn nút điều khiển cánh tay robot Waldo ở bên phải, đây là chuyên môn anh thực sự giỏi
“Anh có thấy nó là gì không?” Johnsen hỏi, cố tìm trên TV
“Một cái gì đó giống như nhạc cụ. tôi có thể tắt đèn số 1 không, sir? Nó khiến tôi bị chói”
“Đợi…tắt số 1” Johnsen vươn người ra phía trước để tắt đèn. Đền số 1 được sử dụng để chiếu sáng ở mũi tàu
“Ok, babay, hãy vững tay lái….” Viên trung sỹ cơ khí điều khiển bộ bánh lái ở tay trái, tay phải điều khiển waldo. Anh là người duy nhất nhìn thấy mục tiêu hiện giờ. Overton mỉm cười, tay phải di chuyển nhanh chóng
“Được rồi” anh nối. Bộ điều khiển waldo lấy mặt số đo độ sâu mà một thợ lặn đã gắn từ tính vào mũi của Sea Cliff trước khi khởi hành từ bến tàu vịnh Austin. “Có thể bật đèn lại rồi, sir”
Johnsen bật lại đèn và Overton lắc qua lắc lại mục tiêu bị bắt trước máy ảnh mũi tàu “Hiện tại đã thấy chưa?”
“Giống như một máy đo độ sâu, nhưng không phải của Mỹ” Johnson nhận xét “đại tá, ông có biết về nó không”
“Da/ Co” Kaganovich nói một câu duy nhất. Ông thở một hơi dài, như thể không vui lắm “Nó thuộc một trong số tàu của chúng tôi. Tôi không thể đọc con số, nhưng nó là của Liên Xô”
“Jess, bỏ nó vào giỏ” Johnson nói
“Được rồi anh di chuyển waldo, đặt mặt số vào chiếc giỏ được hàn vào mũi tàu rồi đưa cánh tay robot về vị trí cũ “Chúng ta đã gặp phải phù sa, phải nổi lên một chút”
Vì SEA CLIFF hạn quá gần đáy biển nên cánh quạt của nó văng ra một lớp phù sa mịn như bột. Overton đã tăng số động cơ để cho nổi chiếc tàu cứu hộ lên độ cao hai mươi feet tính từ đáy biển.
“tốt hơn rồi. Johnsen, anh có nhìn thấy tình hình hiện thời không? Dòng hải lưu khoảng 2 hải lý, nó sẽ làm giảm thời gian dưới đáy biển của chúng ta đấy” Dòng hải lưu đang chảy nhưng các đám mây đến cảng, chảy rất nhanh “Mục tiêu chính là đâu?”
“Ngay phía trước, 100 yard. Chung ta qua xem cho rõ”
“Được rồi, đi về phía trước…có thứ gì đó, giống như dao chặt bơ. Có muốn lấy nó không?”
“Không, cứ tiếp tục đi đi”
“OK, còn bao xa?”
“60 yard. Sẽ nhìn thấy nó sớm thôi” Hai sỹ quan nhìn thấy nó trên TV cũng cùng lúc với Overton. Lúc đầu nó chỉ là một hình ảnh sáng, sau đó nó yếu đi trông giống như dư ảnh trong mắt. Sau đó, nó trở nên rõ ràng và tươi sáng trở lại.
Overton phản ứng đầu tiên “Chết tiệt!”
Nó dài hơn 30 feet, và còn nguyên một cách hoàn hảo. Họ tiếp cận từ đuôi của nó và nhìn thấy một vòng tròn chính với bốn hình nón nhỏ bên trong, lộ ra dài khoảng 1 feet
“Đại tá, đây là một tên lửa, một tên lửa hạt nhân khốn khiếp của Nga còn hoàn chỉnh”
“Dừng ngay tại chỗ, Jess”
“Vâng, vâng” anh kéo cần điều khiển lại
“Ông nói nó là tàu ngầm lớp V (Victor)” Johnsen nói với người Liên Xô
“Tôi đã nhầm” Miệng Kaganovich giật giật
“Jess, cần lại gần và xem xét kỹ hơn”. Tàu SEA CLIFF tiến về phía trước, leo dần lên thân của tên lửa. Mặc dù họ ở quá xa, không thể nhìn thấy số hiệu của tên lửa, nhưng các chữ cái tiếng Nga trên đó thì không thể nhầm lẫn được. Đây là một tên lửa SS- N-20 Seahawk được trang bị 8 tên lửa dẫn đường đa đầu đạn (MIRV) và đầu đạn có sức nổ tương đương 500.000 tấn.
Kaganovic cẩn thận ghi lại các dấu hiệu trên thân tên lửa. Ông ta đã được giới thiệu sơ qua về tên lửa Seahawk ngay trước khi bay từ Kiev. Là một sỹ quan tình báo, ông ta còn biết về vũ khí Mỹ hơn là trang bị của nước mình.
Sao thuận lợi thế, ông nghĩ. Người Mỹ đã tạo mọi thuận lợi cho ông ta lên một trong những con tàu nghiên cứu tiên tiến nhất của họ và hỗ trợ hết sức để ông ta hoàn thành nhiệm vụ phải làm, điều đó chứng minh THÁNG MƯỜI ĐỎ đã chết. Tất cả những gì ông ta phải làm bây giờ là thu thập thông tin báo cáo tướng Stralbo trên tàu KIROV và sau đó hạm đội có thể rời vùng biển gần bờ Hoa Kỳ. Hãy để người Mỹ đến biên Na Uy chơi mấy trò nhảm nhí của họ, để xem ai thắng ở đó!
“Jess, kiểm tra vị trí. Đánh dấu ống hút”
“Vâng” Overton thao tác nút và đặt đầu dò sonar xuống. Sóng này chỉ phản ứng với tín hiệu sonar theo mật khẩu của Hoa Kỳ. Lần tới tín hiệu này sẽ dẫn họ quay lại quả tên lửa. Họ sẽ sớm quay lại đây, dùng một cánh tay robot hạng nặng gắp tên lửa vào dây cáp và kéo nó lên mặt nước
“Đây là tài sản của Liên Bang Xô Viêt” Kaganovich chỉ ra “Nó đang ở….dưới vùng biển quốc tế. Nó thuộc về đất nước tôi”
“Vậy thì các ông cứ cử phương tiện chết tiệt nào đó đến mà gắp nó” viên thủy thủ Hoa kỳ tức giận. Kaganovich nghĩ, hắn chắc chăn là sỹ quan giả
“Ông Johnsen, xin lỗi”
“Chúng tôi sẽ quay lại để lấy nó” Johnsen nói
“Các ông sẽ không bao giờ lấy được nó. Nó quá nặng” Kaganovich phản đối
“Tôi đoán ông đã đúng” Johnsen mỉm cười
Kagnovich cho phép mấy người Mỹ dành chiến thắng nhỏ nhoi. Tình hình còn có thể tệ hơn. Tệ hơn rất nhiều “Chúng ta có thể tiếp tục tìm xác tàu nữa không?”
“Không, tôi nghĩ chúng ta sẽ quay về” Johnsen quyết định
“Nhưng lệnh của các anh….”
“Lệnh của tôi, đại tá Kaganovich, là tìm kiếm phần còn lại của con tàu ngầm tấn công lớp Victor. Chúng tôi đã tìm thấy nấm mồ của một con tàu ngầm. Ông đã nói dối tôi, đại tá à, sự kiên nhẫn của chúng tôi kết thúc tại đây. Tôi đoán là ông đã biết những gì ông cần biết. còn chúng tôi sẽ đến đây sau, lấy những gì chúng tôi muốn” Johnsen kéo cần nhả của chấn lưu bằng sắt và tấm kim loại tự động rơi ra khiến SEA CLIFF bớt được 1000 pounds trọng lực. Giờ thì không còn có cách nào chìm dưới nước nữa, ngay cả khi họ muốn “Về nhà, Jess”
“Vâng vâng, thuyền trưởng”
Tất cả mọi người không ai nói gì suốt đường trở về.
Tàu USS Austin.
Một giờ sau, Kaganovich lên tàu AUSTIN và yêu cầu được phép gửi tin về tàu KIROV. Yêu cầu này đã được chấp thuận từ trước, nếu khong thì sỹ quan chỉ huy tàu AUSTIN đã từ chối rồi. Tên của chiếc tàu ngầm bị lan ra nhanh chóng. Viên sỹ quan Liên Xô đọc các từ mã và số sê-ri trên mặt số của máy đo độ sâu, và người bên kia biết ngay
Overton và Johnsen quan sát người Nga lên máy bay trực thăng, cầm theo chiếc máy đo độ sâu
“Johnson, tôi không thích ông ta cho lắm. Keptin Kaganobitch Tên giống như một thiết bị đầu cuối ấy. Chúng ta đã chơi lão một vố, phải không?”
“Jess, nhắc tôi là đừng bao giờ chơi bài với cậu nhé”
Tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
Ryan ngủ 6 tiếng và âm nhạc theo giai điệu thân quen đã đánh thức anh dậy. Nằm trong bóng tối, anh cảm thấy bản nhạc này thật quen thuộc. Anh nằm trên giường cố nhớ ra đây là ở đâu, rồi xỏ giày đi vào phòng họp của sỹ quan
Khi Ryan bước vào và thấy đó là bộ phim E.T đang được chiếu bên trong. Chiếc TV màu 13 inch được đặt ở mặt trước của bàn. Hầu hết các sĩ quan Liên Xô và ba người Mỹ đang xem. Những người Nga đang mở to mắt. Jack rót một ly cà phê và ngồi cuối bàn
“Ông thích nó?”
“Thật là kỳ diệu” Borodin nói.
Trung úy Mannion cười “Chúng tôi đã bật nó lần thứ hai rồi”
Một trong những người Nga bắt đầu nói nhanh gì đó bằng tiếng mẹ đẻ. Borodin dịch nó cho Ryan “Cậu ta đang hỏi liệu tất cả trẻ con Mỹ có hành động….Bugayev, svobodno là gì?”
“Tự do” Bugayev dịch, không chính xác nhưng cũng gần nghĩa
Ryan cười to “Tôi thì chưa bao giờ nhưng bộ phim này quay ở California- những người ở đó hơi điên rồi một chút. Sự thật là, không, trẻ em không có hành động như thế- ít nhất tôi chưa bao giờ thấy, và tôi có hai đứa con. Nhưng đồng thời, chúng tôi nuôi dạy con để chúng độc lập hơn nhiều so với cách các bậc cha mẹ Liên Xô làm” Borodin dịch và rồi nói với anh về phản ứng của các sỹ quan Nga “Vậy, không phải tất cả trẻ con Mỹ đều côn đồ như trong phim?”
“Có một số, người Mỹ cũng không hoàn hảo đâu, các quý ngài. Chúng tôi phạm nhiều sai lầm lắm” Ryan quyết định nói tình hình thực tế cho mọi người biết càng nhiều càng tốt
Borodin bắt đầu dịch lại. Phản ứng của mọi người quanh bàn có chút nghi ngờ
“tôi đã kể cho ho nghe rằng bộ phim là một câu chuyện dành cho trẻ em và không cần phải quá nghiêm túc, cốt truyện không có thật. có đúng vậy không?”
“Đúng vậy, sir” Mancuso bước từ bên ngoài vào “Nó là một câu chuyện kể cho trẻ con nhưng tôi đã xem nó 5 lần đấy. Chào mừng quay lại,Ryan”
“Cảm ơn trung tá. Tôi thấy mọi thứ đều ổn cả”
“Ừ, tôi đoán mọi người cần có thời gian thư giãn. Tôi sẽ phải viết một cái thư tuyên dương khác cho Jonesy. Đây thực sự là một ý kiến hay” anh chỉ vào chiếc TV “Chúng ta còn rất nhiều thời gian để nghiêm túc”
Noyes bước vào “Williams thế nào rồi?” Ryan hỏi
“Anh ấy có thể vượt qua” Noyes rót đầy ly cà phê “Ca phẫu thuật kéo dài 3.5 giờ. Đầu chỉ bị thương ở lớp biểu bì và chảy rất nhiều máu. Vết thương ở ngực sâu và viên đạn suýt chạm vào tim. Đại tá Borodin, ai đã cấp cứu cho anh ta vậy?”
viên thuyền phó chỉ vào một trung úy “Cậu ấy không nói được tiếng Anh”
“Hãy nói với anh ấy là Williams đã nợ cậu ấy mạng sống. Nếu lồng ngực không sớm được đặt nội khí quản thì anh ấy đã chết rồi”
“Anh có chắc là anh ấy khỏi không?” Ryan kiên trì
“Tất nhiên là cậu ấy sẽ bình phục, Ryan. Đây là nghề kiếm cơm của tôi mà. Cậu ấy cần điều trị một thời gian, sẽ tốt hơn nếu được đưa đến bệnh viên nhưng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát”
“Còn thuyền trưởng Ramius” Borodin hỏi
“Không vấn đề gì. Ông ấy đang ngủ. Tôi đã khâu vết thương cho ông ấy rồi. Anh hỏi giúp xem anh chàng kia học sơ cứu ở đâu không?”
Borodin dịch lại “Cậu ta nói cậu ấy thích đọc sách y học”
“Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“24”
“Nói với cậu ấy là nếu cậu ấy muốn học y, tôi sẽ hướng dẫn. Nếu cậu ấy biết làm điều đúng đắn vào đúng lúc, thì cậu ấy có thể dùng nghề này đẻ kiếm sống đấy”
Cậu sỹ quan trẻ r?