Chương 18 NGÀY THỨ MƯỜI TÁM-THỨ HAI, NGÀY 20 THÁNG 12-1-Tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ
Ryan lại thấy mình đứng ở vị trí trên buồm vì Ramius cho rằng anh xứng đáng. Đổi lại đặc ân đó, Jack giúp viên thuyền bước từng bậc thang lên cầu chỉ huy. Mancuso cùng họ lên theo. Giờ thì chỉ còn người Mỹ trong phòng điều khiển và trong phòng máy được bổ xung vài thứ để theo dõi hơi nước. Tình trạng rò rỉ của phòng radio vẫn chưa được giải quyết triệt để nhưng đã ở trên mực nước. Nước đọng trong cabin đã được rút hết và nhiệt độ tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ giảm xuống còn 15 độ. Mũi tàu nó vẫn chếch xuống nhưng tình hình đỡ hơn khi các thùng dằn nguyên vẹn được rút cạn. Mũi tàu xoắn làm cho chiếc tàu ngầm trông cực kỳ bất đối xứng, nhưng trong đêm đen, nhiều mây và không có ánh trăng, không thể nhìn thấy gì cả. DALLAS và POGY vẫn đang lặn đâu đó phía sau, theo dõi THÁNG MƯỜI ĐỎ và cảnh giác theo dõi chuyển động xung quanh cho đến khi tất cả đến gần Capes Henry và Charles.
Đâu đó xa xa phía sau, một con tàu chở LNG (khí đốt tự nhiên) đang đến. Để bảo đảm quả bom nước này đến được cầu LNG cảng Cove Point, Maryland, lực lượng bảo vệ bờ biển đã đóng tất cả gaio thông hàng hải thông thường- ít nhất đó là thông tin công bố chính thức bên ngoài. Ryan tự hỏi không biết bên hai rquan đã thuyết phục vị thuyền trưởng con tàu kia làm giả động cơ bị hỏng hay làm cách nào đó để hoãn việc hành trình của tàu. Họ đã đến trễ 6 giờ. Bên hải quan hẳn phải rất lo lắng cho đến khi máy bay tuần tra Orion phát hiện ra tất cả bọn họ đều nổi lên mặt nước 40 phút trước. Đèn định vị xanh đỏ nhấp nháy trước mặt và nhảy múa cùng sóng biển. Họ có thể nhìn thấy ánh đèn trên Bridge-tunnel Vịnh Chesapeake, nhưng không có đèn xe đi qua. Có thể CIA đã gây ra một vụ tai nạn trên đó, và xe gây tai nạn có thể là chiếc xe tải chở đầy trứng hoặc xăng dầu. Thật sáng tạo
“Ông chưa bao giờ đến Mỹ trước đây?” Ryan cố gắng tìm chủ đề nói chuyện
“Không, chưa bao giờ đến bất kỳ nước phương tây nào. Có đến Cuba một lần, nhiều năm về trước”
Ryan nhìn về phía bắc và phía nam, ước tính họ đã vào trong cảng “chà, thuyền trưởng Ramius, chào mừng trở về nhà. Đối với cá nhân tôi mà nói, sir, tôi rất vui khi ông ở đây”
“Và vui hơn khi cậu cũng ở đây” Ramius nói.
Ryan cười lớn “Cá rằng ông thích vậy. Cảm ơn lần nữa đã để tôi cùng lên đây”
“Cậu xứng đáng với điều đó Ryan”
“thưa, tên tôi là Jack”
“Viết tắt của John à?” Ramius hỏi “John cũng giống như Ivan của Nga, không à?”
“Vâng, sir, tôi tin là thế” Ryan không hiểu sao khuôn mặt Ramius lại toét ra nụ cười
“tàu kéo đang đến” Mancuso chỉ tay. Thị lực của thuyền trưởng Mỹ thật tốt, Ryan dù đang nhìn bằng kính thiên văn cũng không thể nhìn thấy tàu ngay tức thì, chỉ thấy một cái bóng tối hơn bầu trời đêm và cách họ 1 dặm
“Sceptre, đây là tàu kéo Paducah. Anh nghe được không? Over”
Mancuso lấy trong túi ra cái bộ đàm “Paducah, Sceptre đây. Chào buổi sáng, sir” Anh đang nói bằng giọng Anh
“Thuyền trưởng, hãy xếp hàng theo tôi và theo sau”
“Tốt quá, Paducah. Sẽ làm theo. Kết thúc”
Tàu Sceptre của Hải quân hoàng gia Anh là tên một tàu ngầm tấn công của Anh.Ryan nghĩ, hẳn giờ nó đang tuần tra đâu đó ở Falklands hoặc cách cái cảng Norfolk này cả nghìn dặm, nó xuất hiện ở chỗ này không có gì bất thường và khó có thể chứng minh. Rõ ràng, họ cũng đang nghĩ sẽ có vài điệp viên có thể nghi ngờ về sự xuất hiện kỳ lạ của tàu ngầm.
Chiếc tàu kéo cách họ vài trăm yard rồi quay đầu đưa họ vào cảng với tốc độ 5 hải lý/giờ. Nó chỉ bật mỗi một chiếc đèn đỏ mờ nhạt
“Tôi hy vọng chúng ta không bị tắc đường” Mancuso nói
“Không phải anh nói cổng cảng đóng rồi sao” Ramius nói
“Có thể có vài gã đang lái thuyền buồm ngoài kia. Mọi người có thể di chuyển tự do vào Kênh Dismal Swamp Cananl và mẹ kiếp họ gần như vô hình trước radar. Họ có thể đi qua mọi lúc”
“thật điên rồ”
“Thuyền trưởng, đây là đất nước tự do” Ryan nhẹ nhàng “Ông sẽ mât một thời gian để hiểu tự do thật sự nghĩa là gì. Từ này thường bị dùng sai, nhưng với thời gian, ông sẽ thấy quyết định của mình sáng suốt đến mức nào”
“Thuyền trưởng Mancuso, anh sống ở đây?” Ramius hỏi
“Vâng, hải đội của tôi đóng ở Norfolk. Nhà tôi ở bãi biển Virginia Beach, đi đường đó. Tôi thường không về nhà. Họ sẽ cử tôi đi thực thi nhiệm vụ khác sớm thôi. Điều duy nhất họ làm được mà. Vì vậy, tôi nhớ giáng sinh ở cùng gia đình lắm. Xa nhà là một phần công việc”
“Anh có gia đình chưa?”
“Có, một vợ và hai con trai. Michael 8 tuổi và Dominic lên 4. Chúng quen với việc bố đi xa rồi”
“Còn cậu, Ryan?”
“Một trai và một gái. Tôi nghĩ mình có thể về nhà đón giáng sinh rồi. Xin lỗi trung tá. Anh thấy đấy, có những thời điểm tôi nghi ngờ mình có về nhà được không. Sau khi mọi thứ ổn định, tôi nghĩ chúng ta có thể tụ họp nhau lại để ăn mừng”
“Tốn nhiều tiền đấy” Mancuso cười toe toét
“Tôi sẽ gửi hóa đơn cho CIA”
“Và CIA sẽ trả nó cho chúng ta?” Ramius hỏi
“Như tôi đã nói với ông, thuyền trưởng, sau một năm kể từ bây giờ ông sẽ được tự do sống theo cách ông muốn, ông sẽ nơi ông thích và làm những gì ông muốn”
“chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi, sir, chúng tôi rất tự hào về cơ sở vật chất của mình và nếu tôi có cơ hội từ London chuyển về đây thì ông và người của mình được chào đón đến nhà tôi bất kỳ lúc nào”
“Tàu kéo đang rẽ trái” Mancuso chỉ tay. Cuộc nói chuyện bị hoãn lại và hai người quay qua anh
“Ra lệnh đi, thuyền trưởng” Ramius nói. Sau cùng thì đây là cảng của Mancuso
“Bánh lái rẽ trái 5 độ” Mancuso nói vào microphone
“Bánh lái rẽ trái 5 độ, vâng” sỹ quan lái tàu trả lời “Báo cáo, đã rẽ trái 5 độ”
“tốt lắm”
Tàu Paducah đã rẽ vào kênh chính, vượt qua Saratoga dưới cần trục khổng lồ và tiến vào một bến tàu dài một dặm tại Xưởng đóng tàu hải quân Norfolk. Ngoại trừ THÁNG MƯỜI ĐỎ và chiếc tàu kéo, con kênh hoàn toàn trống vắng. Ryan tự hỏi liệu thủy thủ đoàn trên chiếc Paducah có phải thủy thủ thường khi không, hay cũng bị thay thế hết rồi. Anh thấy khả năng này tồn tại cao lắm
Norfolk, Virginia
Hai mươi phút sau họ đến nơi. Đốc 8-10 là ụ tàu mới được xây dựng để phuc vụ các tàu ngầm tên lửa hạt nhân chiến lược lớp Ohio, có hình hộp dài 800m và quy mô vượt nhu cầu thực tế hiện nay. Bên trên là mái che bằng thép để ngăn vệ tinh do thám chụp ảnh. Đây là khu vực tối mật của căn cứ và phải qua rất nhiều cửa an ninh được vũ trang- thủy quân lục chiến, chứ không phải bảo vệ dân sự thông thường- để đến gần đốc, chưa kể đến việc vào khu vực hoạt động
“Tất cả dừng lại” Mancuso ra lệnh
“tất cả dừng lại, vâng” THÁNG MƯỜI ĐỎ đi chậm dần trong vài phút, và sau 200 yard nó dừng hẳn trước bãi đỗ hoàn chỉnh. Chiếc Paducah quay vòng lại và đẩy mũi tàu của nó quay tròn. Cả hai thuyền trưởng đều muốn tàu có thể tự vào nhưng mũi tàu bị hư hại nghiêm trọng, khiến việc điều khiển tàu ngầm khó khăn hơn. Phải mất 5 phút để chiếc tàu kéo diesel điều chỉnh mũi của THÁNG MƯỜI ĐỎ đến đúng vị trí hướng thẳng vào hộp đầy nước. Ramius phát lệnh chỉ huy lần cuối con tàu của mình, chiếc tàu ngầm dừng lại trong làn nước đen và từ từ tiến vào bến tàu có mái che rộng. Mancuso ra lệnh cho lính của mình bắt lấy sợi dây cáp ném lên boong và chiếc tàu ngầm cố định vị trí ngay chính giữa. Cửa bến tàu phía sau lưng họ đã đóng lại ngay khi họ đi qua. Một tấm bạt có kích thước bằng cột buồm được kéo lên, đèn cầu cảng bật sáng. Đột nhiên, 34 sỹ quan hò reo như cổ động viên trên sân bóng. Chỉ còn thiếu mỗi ban nhạc
“Tắt máy” Ramius nói bằng tiếng Nga với thủy thủ trong phòng máy, rồi dịch sang tiếng Anh bằng giọng buồn buồn “Vậy, chúng ta đã ở đây”
Cần cẩu trục đang hạ dần phía trước họ và dừng lại ngay boong tên lửa phía trước. Bàn đạp chưa ổn định đã thấy hai sỹ quan vội vã chạy tới. Viền vàng trên tay áo cuả họ gần chạm đến khuỷu tay. Ryan nhận ra một người chạy phía trước, là Dan Foster, Chỉ huy trưởng tác chiến hải quân bước lên bàn đạp, chào, rồi ngước lên cánh buồm “Báo cáo, xin phép được bước lên tàu”
“Xin phép được…”
“Chấp thuận” Mancuso nhắc bài
“Xin phép được chấp thuận” Ramius nói to
Foster nhảy lên tàu ngầm và bước nhanh lên bậc thang dẫn lên buồm. Do chiếc tàu ngầm nghiêng hẳn về bên trái nên việc leo lên không dễ dàng. Foster thở hổn hển sau khi leo vào phòng điều khiển.
“Thuyền trưởng Ramius, tôi là Dan Foster” Mancuso giúp chỉ huy CNO tiến vào cầu chỉ huy. Trạm điều khiển bất chợt đông đúc. Viên tướng người Mỹ và thuyền trưởng Nga bắt tay, rồi Foster bắt tay Mancuso, Jack sau cuối
“Ryan, có vẻ bộ đồng phục của cậu cần được xử lý. Khuôn mặt cũng vậy”
“À vâng, chúng tôi gặp vài rắc rối trên đường”
“tôi biết rồi. Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ryan không chờ đợi nghe chuyện giải thích. Anh đi xuống mà không cảm thấy hối tiếc. Giờ anh không còn thuộc về nơi đây nữa. Trong phòng điều khiển, những người đàn ông đang đứng xung quanh cười toe toét, nhưng đều im lặng như sợ khoảnh khắc kỳ diệu này biến mất trong tích tắc. Đối với Ryan thì khoảnh khắc này đã trôi qua. Anh tìm thấy cửa sập và trèo lên, mang theo mọi thứ anh có. Xung quanh không ai để ý đến anh. Hai lính quân y đang khiêng cáng và Ryan quyết định đợi đến khi Williams được đưa ra. Viên sỹ quan người Anh mới tỉnh lại 3 giờ trước và hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Ryan tranh thủ hút nốt điếu thuốc lá Nga cuối cùng khi đợi. Chiếc cáng, với Williams được cài chặt phía trên, đã được đưa ra khỏi tàu ngầm. Noyes và viên quân y đi theo ra sau.
“Anh cảm thấy thế nào?” Ryan đi song song với cáng khi họ đưa nó về phía xe cứu thương
“Còn sống” Williams nói, mỉm cười nhợt nhạt “Còn anh?”
“Cảm ơn Chúa, bây giờ tôi có thể trải nghiệm cảm giác vững chắc được bước trên sàn bê tông.”
“Và những gì anh ấy sẽ cảm thấy là một chiếc giường bệnh viện. Rất vui được gặp anh, Ryan” viên bác sỹ nói nhanh “ Đi nào, mọi người” viên quân y nâng cáng cứu thương lên xe cứu thương đỗ ngay bên trong cánh cổng bến tàu. Một phút sau xe rời đi
“Anh là trung tá Ryan?” một trung sỹ hải quân giơ tay chào và hỏi anh.
Ryan trả lời tức thì “vâng”
“Báo cáo, xe của tôi đến đón anh. Xin hãy theo tôi”
“Trung sỹ, dẫn đường đi”
Ryan lên chiếc xe màu xám của hải quân và đi thẳng đến Trạm Không Quân Hải Quân Norfolk. Tại đây anh bước lên tiếp một chiếc máy bay trực thăng.Giờ thì anh mệt quá rồi, kể cả có cho anh ngồi xe tuần lộc anh cũng chẳng buồn quan tâm. Thời gian bay đến Căn Cứ Không Quân Andrews là 35 phút. Ryan im lặng ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài cửa sổ. Sau khi xuống máy bay, có một chiếc xe khác đang đợi sẵn, chở thẳng anh đến Langley.
Trụ sở CIA
Vào lúc 4.00 sáng, Ryan cuối cùng cũng bước vào văn phòng Greer. Viên đô đốc vẫn còn ở đó, cùng với Moore và Ritter. Viên đô đốc đích thân đưa cho anh đồ ống. Không phải cà phê, mà là rượu whiskey manh của Thổ Nhĩ Kỳ. Ba người bọn họ bắt tay anh
“Ngồi đi cậu bé” Moore nói
“Mẹ kiếp, làm tốt lắm” Greer mỉm cười
“Cảm ơn” Ryan uống một ngụm lớn “Giờ thì sao ạ?”
“Giờ thì muốn nghe thông tin tóm tắt từ cậu” Greer trả lời
“Không ngài, giờ tôi sẽ bay về nhà tôi”
Greer nháy mắt khi lấy ra một thứ từ áo khoác và đưa nó cho Ryan “Cậu sẽ bay chuyến Dulles lúc 7.05 sáng. Chuyến bay đầu tiên tới London. Giờ thì cậu đi tắm rửa, thay quần áo và lấy con búp bê trượt tuyết của cậu”
Ryan uống 1 ngụm hết ly whisky còn lại, nước mắt chảy ra, nhưng anh cố kiềm chế cơn ho của mình.
“có vẻ bộ quân phục đó rất hữu ích” Ritter nhận xét
“Mọi thứ khác trên người tôi cũng thế” Jack lấy khẩu súng từ trong áo khoác ra “Thứ này cũng giúp ích rất nhiều”
“Điệp viên GRU? Hắn không lên thuyền cùng với các thủy thủ khác sao?” Moore hỏi
“Các ông biết về hắn? Các ông biết về hắn mà không nói với tôi một lời, chúa ơi!”
“Bình tĩnh nào con trai” Moore nói “chúng tôi bị chậm mất nửa giờ. Thật tệ, nhưng cậu đã thành công. Đây mới là điều quan trọng”
Ryan quá mệt đến mức không buồn hét, quá mệt để làm bất cứ điều gì
Greer lấy ra một máy ghi âm và một cuốn sổ màu vàng đầy câu hỏi
“Williams, sỹ quan Anh, đang ở trong tình trạng rất tệ” hai giờ sau khi đã kết thúc câu chuyện, Ryan kết luận “Dù sao thì bác sỹ nói anh ấy cũng sẽ hồi phục. Tàu ngầm giờ không đi đâu được. Mũi tàu bị bẹp dúm, và giữa tàu có một cái hố to tuyệt vời do ngư lôi bắn trúng. Đô đốc, họ đã đúng về tàu ngầm lớp typhoon. Người Nga đã làm con tàu mạnh mẽ thật,cảm ơn chúa. Ông biết đấy, có thể đã có rất nhiều người còn sống trong con tàu Alfa đó….”
“Tệ thật” Moore nói.
Ryan chậm rãi gật đầu “Tôi nghĩ vậy. Sir, tôi không biết là tôi đã thích nó, việc để những người đó chết như thế”
“Chúng tôi cũng không thích thú gì” thẩm phán Moore nói “Nhưng chúng ta cũng không thể làm gì. Nếu chúng ta cứu sống bất kỳ ai từ con tàu đó thì mọi thứ chúng ta làm….mọi thứ cậu làm sẽ đổ song đổ biển hết. Cậu có muốn điều đó không?”
“Dù sao thì khả năng này cũng chỉ 1/1000” Greer nói
“tôi không biết” Ryan trả lời, uống hết ly rượu thứ 3 và cảm thấy hơi say. Anh đoán Moore cũng chẳng quan tâm kiểm tra xem tàu Alfa còn ai sống sót hay không. Nhưng phản ứng của Greer khiến anh ngạc nhiên, có vẻ như ông thủy thủ già đã bị cơ quan tình báo này ảnh hưởng nhiều đến tính cách- hoặc môi trường đặc biệt của CIA khiến mọi người trở nên thế này- quên mất tiêu chuẩn đạo đức của người thủy thủ. Nhưng bản thân Ryan thì sao? “tôi chỉ là không biết”
“Jack, đây là chiến tranh” Ritter nói, giọng tử tế hơn bình thường “Một cuộc chiến thật sự. Chàng trai, cậu đã làm rất tốt”
“Trong một cuộc chiến, việc anh làm tốt nhất là còn sống trở về nhà” Ryan đứng lên “và đó là, thưa các quý ngài, là điều tôi định làm ngay bây giờ”
“Đồ của cậu ở ngay kia” Greer kiểm tra đồng hồ “Cậu vẫn còn thời gian cạo râu nếu muốn”
“Ồ, suýt quên” Ryan thò tay vào cổ áo và rút chìa khóa phóng tên lửa, sau đó đưa cho Greer
“Trông nó không đặc biệt lắm nhỉ? Nhưng ông có thể dùng nó giết 50 triệu người ‘Tên tôi là Ozymandias, vua của các nhà vua! Hãy nhìn vào kiệt tác của tôi, nó vĩ đại và độc ác’” Ryan đi thẳng vào phòng tắm, biết rằng anh sẽ chỉ trích dẫn những câu thơ của Shelley khi anh say
Họ nhìn anh biến mất. Greer tắt máy ghi âm, nhìn chiếc chìa khóa trong tay “Vẫn còn muốn dẫn cậu ta đi gặp tổng thống?”
“Không đó không phải là ý kiến hay” Moore nói “Thằng bé mệt chết rồi. Tôi không trách cậu ta. James, đưa cậu ấy lên máy bay. Chúng ta sẽ cử một đội đến London vào ngày mốt để nghe báo cáo”
“Được” Greer nhìn vào ly rỗng trong tay ông “Sáng sớm uống rượu cũng hay đấy phải không?”
Moore cũng uống nốt ly thứ ba“Chắc vậy, nhưng hôm nay là một ngày vui và mặt trời vẫn chưa lên. Đi nào,Bob. Chúng ta vẫn còn việc phải làm”
Nhà máy đóng tàu hải quân Norfolk
Mancuso và người của ông lên Paducah trước khi bình minh và được đưa về DALLAS. Con tàu ngầm tấn công lớp 688 ra khơi tức thì và biến mất dưới làn nươc biển trước khi mặt trời lên. Tàu POGY chưa bao giờ vào cảng, thực hiện nhiệm vụ mà không có quân y trên tàu. Cả hai tàu ngầm đều được lệnh làm nhiệm vụ trên biển thêm 30 ngày nữa, yêu cầu sử dụng thời gian này để quên đi tất cả những gì họ đã nghe, thấy, hoặc nghi ngờ.
THÁNG MƯỜI ĐỎ nằm đơn độc trên ụ tàu khô, được bảo vệ bởi 20 lính thủy đánh bộ vũ trang đầy người. Đây không phải là điều lạ ở đốc số 8-10. Một nhóm các kỹ sư và kỹ thuật viên được lựa chọn cẩn thận đang tiến hành phân tích và nghiên cứu về chiếc tàu ngầm. Cuốn sách mật mã và bộ truyền mã đã được lấy trước, và chúng có thể được chuyển đến trụ sở của Cơ quan An ninh Quốc gia ở Fort Meade trước trưa mai
Ramius, các sỹ quan dưới quyền và đồ đạc tư trang được vận chuyển bằng xe bus đến cùng sân bay Ryan đã đi qua. Một giờ sau họ yên vị trong một ngôi nhà an toàn của CIA năm trên những ngọn đồi chập trùng phía nam Charlottesville, Virginia. Hầu hết mọi người lên giường ngủ ngay khi đến nơi, chỉ có 2 người còn thức xem truyền hình cáp, ngạc nhiên và bị thu hút bởi cuộc sống ở Mỹ.
Sân bay quốc tế Dulles
Trước bình minh, Ryan đã lên chiếc máy bay TWA 747 rời Dulles đúng 7.05 sáng. Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen nhưng khi máy bay bay xuyên qua nó là anh lại nhìn thấy mặt trời. Ryan đã làm một việc mà anh chưa từng làm trước đây. Lần đầu tiên trong đời, Jack Ryan ngủ thiếp đi trên máy bay.
Hết