Chương 22
MADAME ROSA VẪN CÒN HOẢNG LOẠN và tôi yên tâm thấy Madame ở trạng thái này chứ không phải trạng thái kia. Chúng tôi đã gặp hên. Nhiều khi Madame chỉ có vài giờ một ngày và ông Yoûssef Kadir đã đến đúng lúc.
Tôi vẫn còn bị điên đảo với ý nghĩ mình bỗng nhiên lớn hơn hẳn bốn tuổi và không biết bản mặt mình trông ra sao, tôi thậm chí còn ngắm nghía mình trong gương. Đó là sự kiện lớn nhất đời tôi, mà ta vẫn gọi là một cuộc cách mạng. Tôi không biết mình đang ở đâu, như thường vẫn thế lúc ta không còn như cũ. Tôi biết mình sẽ không thể tiếp tục nghĩ như trước nữa nhưng tạm thời tôi thích không nghĩ tí nào hơn.
- Ôi lạy Chúa, madame Rosa nói, và chúng tôi cố tránh gợi lại chuyện vừa xảy ra để không làm dậy thêm sóng gió. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu dưới chân Madame, cầm tay Madame đầy cảm kích vì tất cả những gì Madame đã làm để giữ mình lại - Chúng tôi là tất cả những gì mỗi người có trên đời và cái đó vẫn vẹn nguyên. Tôi nghĩ sống mãi cùng một người xấu ma chê quỷ hờn thì cuối cùng ta sẽ phải lòng người đó cũng còn vì người đó thô lậu. Tôi nghĩ những người xấu thực thụ có nhu cầu thực thụ và đó là nơi ta có cơ may cao nhất. Bây giờ khi hồi tưởng lại, tôi nhủ lòng madame Rosa cũng đâu đến nỗi như quỷ dạ xoa, nhưng không nên nghĩ đến Madame như một người phụ nữ vì khi đó hẳn nhiên Madame sẽ không thể bước lên đài vinh quang.
- Cháu có buồn không, Momo?
- Không đâu, madame Rosa, cháu thích lắm vì hóa ra cháu đã mười bốn tuổi.
- Như thế tốt hơn. Với lại, một ông bố tâm thần tuyệt đối không phải là thứ cháu cần, vì nhiều khi nó bị di truyền.
- Đúng đấy madame Rosa, cháu may thật đấy.
- Mới lại cháu không biết chứ Aïcha có doanh thu khá lắm, và trong đó thì ta khó bề biết chắc ai là bố. Nó sinh cháu ra khi còn đang làm việc, nó có nghỉ bao giờ đâu.
Sau đó, tôi xuống dưới nhà mua cho Madame một cái bánh ngọt ở tiệm ông Driss và Madame đã đánh gọn.
Nhiều ngày liền Madame giữ được nguyên cả cái đầu, đó là hiện tượng mà bác sĩ Katz gọi là dấu hiệu tuyên giảm. Tuần một hai lần, ai đó trong mấy anh em Zaoum cõng bác lên vì bác không thể tự leo lên đánh giá thiệt hại được. Bởi không nên quên rằng ngoài cái đầu madame Rosa còn có các bộ phận khác và cần phải giám sát Madame ở khắp mọi nơi. Tôi không bao giờ muốn có mặt lúc bác tổng kết, nên tôi xuống phố và chờ đợi.
Một lần, Lem Luốc qua chỗ tôi. Người ta gọi hắn là Lem Luốc vì những lý do mù mờ, chắc để phân biệt hắn với những người Đen khác trong khu, vì luôn phải có ai đó gánh phần kẻ khác. Vêu vao hàng ngoại hạng, đội một chiếc mũ quả dưa, hắn đã mười lăm năm tuổi đời trong đó có ít nhất năm năm thâm niên côi cút. Cha mẹ hắn đã trao hắn cho một ông chú, ông chú gửi hắn cho bà chị dâu, bà chị dâu để hắn vào tay một người từ tâm và cuối cùng là bóng chim tăm cá và không ai biết ai đã bắt đầu. Nhưng hắn chẳng lấy làm phật ý, hắn tự nhận mình là kẻ hận đời và không muốn quy phục xã hội. Trong khu phố, Lem Luốc có tiếng là người chuyển đơn hàng vì dùng hắn tiết kiệm hơn liên lạc điện thoại. Nhiều khi hắn làm tới trăm cuốc một ngày và hắn có hẳn một chỗ chui ra chui vào làm của riêng. Thấy rõ tôi đang không ở đỉnh cao phong độ hắn mời tôi đi chơi bóng tay ở quán rượu phố Bisson vì ở đấy có một bàn. Hắn hỏi tôi định làm gì nếu madame Rosa ngoẻo mất tiêu và tôi trả lời rằng mình có một người mới trong tầm ngắm. Nhưng hắn nhận ra tôi đang làm vẻ ta đây. Tôi bảo hắn tôi vừa đùng phát lớn hơn bốn tuổi và hắn chúc mừng tôi. Chúng tôi tranh luận một hồi để biết nên tự vận động ra sao khi người ta thân cô thế cô ở tuổi mười bốn mười lăm. Hắn biết vài địa chỉ có thể đến nhưng hắn bảo chuyện lỗ đít thì phải ham chứ không thì kinh chết. Hắn chưa bao giờ muốn câu cơm bằng cái nghề của mấy mụ đàn bà con gái ấy. Chúng tôi chia nhau phì phèo một điếu thuốc rồi chơi bóng tay, nhưng Lem Luốc phải đi đưa đơn hàng mà tôi thì không thuộc loại lẵng nhẵng theo sau người ta.
Khi tôi lên đến nơi, bác sĩ Katz vẫn còn ở đấy và đang thuyết phục madame Rosa vào viện. Một vài người khác cũng đã leo lên. Ông Zaoum anh cả, ông Waloumba chưa đến ca làm và năm người trong nhóm bạn chí cốt của ông ở trong khu, vì cái chết làm người mà nó mon men tiếp cận trở nên quan trọng và được vì nể hơn. Bác sĩ Katz nói dối không ngượng miệng để làm bầu không khí vui vẻ, gì chứ tinh thần cũng quan trọng lắm.
- À, cậu Momo đến ngóng tin đây mà! Thế thì tin tốt lành đây, vẫn không phải ung thư, tôi đảm bảo với tất cả các vị đây, hà hà!
Tất cả cùng cười, nhất là ông Waloumba nhà tâm lý ý nhị và madame Rosa rất thỏa lòng vì dẫu sao cũng thành công được một việc trong đời.
- Nhưng chúng ta có những thời điểm khó khăn, và bởi vì cái đầu khốn khổ của chúng ta đôi khi không được lưu thông tới nơi tới chốn, cũng như thận và tim chúng ta không còn như xưa, có lẽ tốt hơn hết là vào bệnh viện ở một thời gian, trong một căn phòng vừa to vừa đẹp, nơi mọi việc cuối cùng rồi sẽ đâu vào đấy cả!
Tôi lạnh toát mông khi nghe bác sĩ Katz nói. Ở khu phố ai chẳng biết không thể đi phá thai ở bệnh viện, dù có bị tra tấn cũng thế, họ có khả năng bắt ta sống chừng nào ta còn là một khối thịt ôi có thể chọc kim tiêm vào. Y học được nói lời phán quyết và đấu tranh đến cùng để ngăn không cho ý muốn của Thượng đế được thực thi. Madame Rosa đã diện chiếc váy xanh da trời, cùng cái cổ thêu đắt giá và thỏa nguyện vì mình đáng được để mắt. Ông Waloumba bắt đầu dạo đàn, vì đó là một thời khắc khủng khiếp, các bạn biết đấy, khi không ai làm được gì cho ai. Tôi thì tôi cũng cười đấy nhưng trong thâm tâm tôi muốn chết phứt cho rồi. Đôi khi tôi có cảm tưởng cuộc sống không phải thư thế, tịnh không phải như thế, hãy tin vào cái kinh nghiệm già của tôi. Rồi tất cả bọn họ lặng lẽ rồng rắn đi ra, bởi có những lúc người ta không có gì để nói. Ông Waloumba còn ghi ghi chép chép vài thứ sau đó cũng theo ông đi ra nốt.
Còn lại mỗi hai chúng tôi trong cái cảnh mà tôi không cầu chúc cho ai.
- Cháu nghe chưa hả Momo? Bây giờ là bệnh viện. Còn cháu, cháu sẽ ra sao?
Tôi huýt sáo, đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Tôi quay về phía Madame, định nói câu gì đó mang hơi hướm Zorro, nhưng tôi gặp may vì đúng lúc ấy Madame lại tắc nghẹn trong đầu và lại lỉnh đi một mạch hai ngày ba đêm mà không hay biết. Nhưng trái tim Madame vẫn tận tụy phục vụ nên có thể nói là Madame vẫn sống.
Tôi không dám gọi bác sĩ Katz, thậm chí xóm giềng cũng không, tôi chắc mẩm lần này họ sẽ chia lìa chúng tôi. Tôi túc trực bên Madame mọi lúc có thể, nhịn tè nhịn luôn cả ăn. Tôi muốn ở đó khi Madame trở về, để được là thứ đầu tiên Madame gặp lại. Tôi ấp tay lên ngực Madame, cảm nhận quả tim Madame dù chừng ấy kí lô ngăn cách chúng tôi. Lem Luốc dẫn xác đến, vì hắn tìm tôi khắp nơi mà không thấy rồi hắn nhìn madame Rosa hồi lâu, vừa nhìn vừa phì phèo thuốc. Sau đó hắn lục túi và đưa cho tôi một dãy số in. Trên đó ghi: Bốc miễn phí mọi đồ vật cồng kềnh đt. 278 78 78.
Rồi hắn vỗ vỗ vai tôi và đi ra.