← Quay lại trang sách

Chương 24

TÔI LẠI TRƯỚC MỘT RẠP CHIẾU BÓNG, nhưng đó lại là một phim cấm trẻ vị thành niên. Thật tức cười khi nghĩ đến những thứ bị cấm với trẻ vị thành niên và tất cả những thứ khác mà người ta có quyền.

Cô ả bán vé thấy tôi đứng xem ảnh dán trước rạp bèn quát tôi xéo đi nhằm mục đích bảo vệ thế hệ trẻ. Con khốn. Tôi phát ngấy vì bị cấm trẻ vị thành niên rồi, tôi vạch quần, chìa con cu cho cô ta thấy rồi phắn bởi đó không phải là lúc để cợt nhả.

Tôi ghé khu Montmartre, lượn qua cả loạt sex-shop nhưng chúng cũng được canh phòng, và nói cho cùng khi muốn cương cứng tôi cần quái gì phụ kiện. Sex-shop là để dành cho những khọm già không tự mình căng lên được nữa.

Cái ngày mẹ tôi không phá thai là thảm họa diệt chủng. Đấy là từ cửa miệng của madame Rosa, Madame đã được giáo dục tới nơi tới chốn và đã cắp sách đến trường.

Cuộc sống, nó không phải là thứ dành cho tất cả mọi người.

Tôi không la cà đường ngang ngõ tắt trước khi về nhà nữa, tôi chỉ còn một ước muốn, đó là ngồi bên madame Rosa vì ít ra Madame và tôi cũng là cùng một cục phân.

Về đến nơi tôi thấy một chiếc xe cấp cứu trước cửa và tôi những tưởng thế là đi tong và tôi sẽ không còn ai nữa nhưng hóa ra nó không dành cho madame Rosa mà cho một người khác đã chết cứng cựa. Tôi thấy nhẹ lòng đến nỗi nếu không lớn hơn bốn tuổi thì đã khóc nức lên. Tôi đã ngỡ chẳng còn lại gì cho mình. Đó là xác ông Bouaffa. Ông Bouaffa, các bạn biết đấy, mà tôi không kể gì vì không có gì để kể, là người chẳng mấy khi lộ diện. Ông bị cái gì đó ở tim và ông Zaoum anh cả, đang đứng bên ngoài, bảo tôi không ai để ý thấy ông đã chết cả, ông không bao giờ có thư. Tôi chưa bao giờ vui sướng như lúc thấy ông chết, tôi không nói thế vì phản đối gì ông, rõ quá rồi, tôi nói thế vì madame Rosa, Madame vẫn được chừa ra.

Tôi vội leo lên, cửa mở, bạn ông Waloumba đã đi cả nhưng họ để đèn cho người ta trông thấy madame Rosa. Madame nằm thù lù trên ghế bành và các bạn có thể hình dung niềm hạnh phúc tràn ngập lòng tôi khi tôi thấy nước mắt Madame lòng ròng, nó chứng tỏ Madame còn sống nguyên. Madame còn khẽ rung lên từ bên trong như những người đang thổn thức.

- Momo… Momo… Momo… đó là tất cả những gì Madame còn phương tiện để nói nhưng với tôi thế là đủ.

Tôi lao đến ôm hôn Madame. Madame bốc mùi vì đã ị đùn đái dầm do những nguyên nhân thể tạng. Tôi càng ghì Madame chặt hơn vì không muốn Madame ngộ nhận rằng Madame làm mình ghê sợ.

- Momo… Momo…

- Vâng, madame Rosa, cháu đây, bà cứ yên tâm.

- Momo… Bà đã nghe thấy… Họ đã gọi xe cấp cứu… Họ sẽ đến…

- Không phải cho bà đâu, madame Rosa, mà cho ông Bouaffa, ông ấy mất rồi.

- Bà sợ…

- Cháu biết, madame Rosa, điều đó chứng tỏ rằng bà còn sống nhăn.

- Xe cấp cứu…

Madame nói một cách khó nhọc vì ngôn từ cần phải có cơ bắp để thốt ra mà ở Madame thì cơ hay bắp đều đã mệt nhoài hết cả.

- Không phải cho bà đâu. Bà ấy à, họ còn chả biết bà ở đây ấy chứ, cháu thề với bà trên đầu của Nhà tiên tri đây. Khaïrem.

- Họ sẽ đến đấy, Momo…

- Bây giờ thì không đâu, madame Rosa. Bà không bị người ta tố cáo. Bà vẫn còn sống nguyên, đến nỗi bà còn ỉa đùn với cả đái dầm kia kìa, chỉ có người sống mới làm được thế.

Madame có vẻ trấn tĩnh lại một chút. Tôi nhìn vào mắt Madame để khỏi phải nhìn những chỗ còn lại. Các bạn sẽ không tin tôi đâu, nhưng bà Do Thái già này có đôi mắt mê hồn. Giống những tấm thảm của ông Hamil khi ông nói: “Ta có ở đây những tấm thảm tuyệt trần.” Ông Hamil tin không có gì trên đời đẹp bằng một tấm thảm đẹp và cả thánh Allah cũng ngồi lên đấy. Còn nếu các bạn muốn biết ý kiến của tôi thì thánh Allah còn thượng trên ối thứ khác nữa.

- Đúng là hôi thật.

- Chứng tỏ bên trong vẫn chạy tốt.

- Inch ’Allah, madame Rosa nói. Bà sắp chết rồi.

- Inch ’Allah, madame Rosa.

- Bà thật sung sướng vì được chết, Momo ạ.

- Tất cả chúng cháu đều sung sướng thay cho bà, madame Rosa ạ. Ở đây bà có toàn bạn là bạn. Ai cũng muốn điều tốt cho bà.

- Nhưng không được để họ đưa bà đến bệnh viện đâu đây Momo. Bằng bất cứ giá nào cũng không.

- Bà cứ yên tâm đi mà.

- Họ sẽ dùng vũ lực bắt bà phải sống, ở bệnh viện ấy, Momo ạ. Họ có luật lệ quy định điều đó. Những đạo luật Nuremberg thực thụ. Cháu thì không biết chúng, cháu còn trẻ quá.

- Cháu có bao giờ trẻ quá cho cái gì đâu madame Rosa.

- Bác sĩ Katz sẽ khai báo bà với bệnh viện và họ sẽ đến tìm bà.

Tôi không đáp. Nếu người Do Thái bắt đầu tố giác lẫn nhau thì tôi, tôi sẽ không xía vào cho mệt ra. Người Do Thái thì tôi mặc xác, họ cũng là người như những người khác cả thôi.

- Họ sẽ không phá thai bà ở bệnh viện đâu.

Tôi vẫn lặng thinh. Tôi cầm tay Madame. Như thế, ít ra tôi cũng không nói dối.

- Momo, họ đã để ông ta phải khổ sở bao lâu, cái ông nhà vô địch ở Mỹ ấy?

Tôi làm bộ ngu ngơ.

- Ông nhà vô địch nào cơ ạ?

- Ở Mỹ ấy? Bà nghe cháu nói thế lúc cháu kể với ông Waloumba.

Quỷ thật.

- Madame Rosa, ở Mỹ có kỷ lục thế giới nào mà họ không giữ cơ chứ, đó là những nhà thể thao vĩ đại. Ở Pháp, chỗ Olympique Marseille ấy, thì chỉ toàn người nước ngoài. Còn có cả người Braxin và linh tinh phèng cả lên. Họ sẽ không lấy bà đâu. Ý cháu là bệnh viện ấy.

- Cháu thề với bà…

- Bệnh viện ấy à, cháu còn đây thì đợi đến sang năm nhé, madame Rosa.

Madame khẽ mỉm cười. Mách nhỏ với các bạn nhé, khi Madame cười, cái đó không làm Madame rạng rỡ hơn mà trái lại, vì nó tôn hẳn mọi thứ xung quanh lên. Nhất là mái tóc mà Madame thiếu hụt. Madame còn ba hai sợi, như đận gần đây nhất.

- Madame Rosa, sao bà lại nói dối cháu?

Madame tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thành thực.

- Bà? Bà mà dối cháu ư?

- Sao cháu mười bốn mà bà lại bảo là cháu mới mười tuổi?

Các bạn sẽ không tin tôi đâu, nhưng mặt Madame ửng đỏ.

- Bà sợ cháu sẽ bỏ bà mà đi, Momo ạ, nên bà có giảm tuổi cháu đi một tí. Cháu mãi là chàng trai bé nhỏ của bà. Bà chưa bao giờ thật sự yêu thương ai khác. Vậy nên, bà tính năm tháng và bà sợ. Bà không muốn cháu lớn nhanh quá. Bỏ quá cho bà nhé.

Tôi ôm choàng lấy Madame, một tay giữ tay Madame và một tay ôm vai Madame như thể Madame là một người phụ nữ. Sau đó, bà Lola đến cùng ông Zaoum anh cả và chúng tôi nhấc Madame dậy, thay đồ cho Madame, đặt Madame nằm ra đất và rửa ráy cho Madame. Bà Lola xịt nước hoa khắp người Madame, chúng tôi cho Madame đội tóc giả và mặc kimono, rồi ngả Madame xuống chiếc giường sạch sẽ tinh tươm của Madame, và thật tuyệt khi được nhìn thấy cảnh đó.