← Quay lại trang sách

Chương 25

NHƯNG MADAME ROSA càng ngày càng vựa ra và tôi không thể nói thành lời sự bất công lớn nhường nào khi người ta lay lắt trên đời chỉ bởi vì người ta đau đớn. Cơ thể Madame không còn đáng giá gì và không bị chỗ này thì sẽ bị chỗ khác. Người già không phương tiện phòng vệ luôn là đối tượng bị tấn công, như thế dễ hơn, và madame Rosa là nạn nhân của loại tội phạm này. Mẩu nào của Madame cũng thảm hại, tim, gan, thận, phế quản, không mẩu nào đủ chất lượng. Trong nhà chỉ sót lại Madame và tôi, bên ngoài trừ bà Lola cũng chẳng còn ai. Sáng sáng tôi dắt madame Rosa đi dạo bộ để bắt Madame vận động và Madame lần từ cửa nhà ra cửa sổ rồi quay lại, vịn vào vai tôi để không sụm hẳn xuống. Tôi đặt một đĩa nhạc Do Thái mà Madame rất thích và đỡ nỉ non hơn bình thường làm nền cho cuộc bách bộ. Không hiểu sao người Do Thái toàn có những khúc nhạc buồn. Nhạc dân ca của họ muốn vậy. Madame Rosa vẫn thường bảo tất cả các nỗi bất hạnh cua mình là từ người Do Thái mà ra, nếu không phải là người Do Thái thì Madame đã không có đến một phần mười đống cứt đái mà Madame dính phải.

Ông Charmette gửi đến một vòng hoa vì không biết ông Bouaffa mới là người chết, ông tưởng đó là madame Rosa như tất cả những người mong điều lành cho Madame, madame Rosa thỏa lòng lắm vì nó làm Madame khấp khởi hy vọng và vì lần đầu tiên có người gửi hoa tặng Madame. Anh em bộ tộc nhà ông Waloumba khuân đến đủ chuối, gà, xoài, gạo, giống như tập tục chỗ họ khi gia đình có đại hỉ. Cả bọn tôi làm madame Rosa ngờ sẽ sớm đến hồi hạ màn và Madame bớt sợ. Đến cha André, vị cha cố Công giáo của khu cư xá châu Phi ở phố Bisson, cũng ghé thăm Madame nhưng chỉ đến vu vơ chứ không phải để hành nghề. Ông không mời chào gì madame Rosa và rất đúng mực. Chúng tôi cũng không nói gì với ông vì với Chúa thì các bạn biết chuyện là thế nào rồi. Ông ta làm điều mình muốn vì sức mạnh là dành cho Ông ta.

Bây giờ thì cha André mất rồi, vì một trục trặc tim mạch, nhưng tôi nghĩ không phải do chuyện cá nhân mà do những người khác gây ra. Tôi không nói về ông với các bạn sớm hơn vì chúng tôi, madame Rosa và tôi, không hẳn nằm trong phạm vi của ông. Người ta cử ông đến Belleville khi cần để săn sóc những người lao động Công giáo gốc Phi, mà chúng tôi thì không thuộc loại này cũng không nằm trong loại kia. Ông rất đỗi nhẹ nhàng và lúc nào cũng hơi mang vẻ hối lỗi, cứ như ông biết sẽ có những lời trách cứ. Tôi nhắc đôi lời về ông bởi đó là một người tử tế và khi ông chết, mọi thứ để lại một hoài niệm đẹp trong tôi.

Đoán chừng cha André sẽ lưu lại một lúc lâu nên tôi xuống phố nghe ngóng, vì vừa xảy ra một chuyện thối tha. Bọn con trai toàn gọi thuốc phiện là phân và một thằng bé tám tuổi nghe hơi nồi chõ bọn họ tiêm chích phân và thế là nó đã ị ra một tờ báo rồi tự chọc cho mình một mũi phân thứ thiệt, cứ tưởng làm thế là đúng, và nó lăn ra chết. Người ta còn gông cổ Le Mahoute và thêm hai gã khác vì đã cung cấp thông tin sai lệch cho thằng bé, nhưng tôi thì tôi thấy bọn họ đâu buộc phải dạy một thằng nhóc tám tuổi tiêm chích.

Khi leo lên nhà tôi thấy ngồi cùng cha André có giáo trưởng phố Chaumes, sống ở cạnh hiệu tạp hóa kasher của ông Rubin, người chắc nghe phong thanh có một cha cố lảng vảng quanh madame Rosa và sợ Madame có một cái chết Thiên chúa giáo. Ông ta chưa bao giờ đặt chân lên nhà chúng tôi vì vốn biết madame Rosa từ thời Madame còn làm gái. Cha André và giáo trưởng, ông này còn có một cái tên khác nữa nhưng tôi không sao nhớ ra nổi, không tỏ dấu hiệu muốn ra về và họ ngồi lì trên hai cái ghế sát giường madame Rosa. Họ đàm đạo cả về chiến tranh Việt Nam vì đây là một lĩnh vực trung lập.

Madame Rosa trải qua một đêm bình yên còn tôi thì mắt không tài nào chợp được và cứ mơ thao láo trong đêm tôi nghĩ mông lung về một thứ khác mà tôi chịu không biết có thể là thứ gì.

Sáng hôm sau bác sĩ Katz đến khám định kỳ cho madame Rosa và lần này, khi chúng tôi ra ngoài cầu thang, tôi có ngay linh cảm là bất hạnh chuẩn bị gõ cửa nhà chúng tôi.

- Phải đưa bà ấy đi bệnh viện thôi. Bà ấy không thể ở lại đây được. Bác sẽ gọi xe cứu thương.

- Ở bệnh viện họ sẽ làm gì bà ạ?

- Họ sẽ chăm sóc bà ấy đúng quy cách. Bà ấy có thể sống thêm một thời gian và có thể còn hơn nữa. Bác biết nhiều trường hợp như bà ấy đã được kéo dài thêm đến vài năm.

Tiêu rồi, tôi nghĩ, nhưng không nói gì trước mặt bác sĩ. Tôi ngần ngừ một chốc rồi hỏi:

- Bác sĩ này, cùng người Do Thái với nhau, bác có thể phá thai cho bà được không?

Bác ngạc nhiên một cách thành thực.

- Sao cơ, phá thai cho bà ấy? Ý cháu định nói gì?

- Vâng, thì định thế chứ còn sao nữa ạ, phá thai cho bà, để ngăn bà khỏi đau ấy ạ.

Đến đây thì bác sĩ Katz thảng thốt đến mức phải ngồi xuống. Bác ôm lấy đầu bằng hai tay và thở dài liền mấy hơi và vừa làm thế vừa ngước mắt lên trời, như mọi khi.

- Không đâu, Momo ơi, chúng ta không được làm thế. Chết không đau bị luật pháp nghiêm cấm. Ở đây chúng ta sống trong một đất nước văn minh. Cháu không biết mình đang nói về cái gì đâu.

- Có chứ ạ, cháu biết chứ. Cháu là người Algérie hẳn hoi, cháu biết mình đang nói về điều gì. Ở chỗ họ có quyền thiêng liêng của các dân tộc được tự quyết định vận mệnh của mình.

Bác sĩ Katz nhìn tôi cứ như tôi làm cho bác sợ. Bác im bặt, há hốc miệng. Nhiều khi tôi ngán ngẩm không chịu nổi, sao người ta lại không chịu hiểu đến độ ấy.

- Quyền thiêng liêng của các dân tộc, nó tồn tại, có hay quỷ tha ma bắt nó đi nào?

- Tất nhiên là nó tồn tại, bác sĩ Katz nói và bác còn đứng hẳn dậy khỏi bậc thang bác đang ngồi để bày tỏ lên nó lòng thành kính của mình.

- Tất nhiên là nó tồn tại. Đó là một điều vĩ đại… và cao đẹp. Nhưng bác không thấy có liên quan gì.

- Mối liên quan là nếu nó tồn tại thì madame Rosa có quyền thiêng liêng của các dân tộc tự quyết định vận mệnh của mình, như tất cả mọi người. Và nếu bà muốn được phá thai, thì đó là quyền của bà. Và bác là người phải làm cho bà, bởi vì cần phải có một bác sĩ Do Thái để không xảy ra trường hợp bài Do Thái. Giữa người Do Thái với nhau, mọi người không được làm nhau đau đớn. Cái đó thật đáng ghê tởm.

Bác sĩ Katz càng thở càng mạnh và trán bác còn rịn mồ hôi vì tôi nói gãy gọn quá thể. Đó là lần đầu tiên tôi lớn hơn bốn tuổi thật.

- Cháu không biết mình nói gì, bé con của bác ạ. Cháu không biết mình nói gì đâu.

- Cháu không phải bé con của bác và cháu cũng chả bé con gì hết. Cháu là con gái đĩ và bố cháu đã giết mẹ cháu và khi biết chuyện này thì người ta biết tuốt và người ta không còn bé con tí tẹo nào nữa.

Nghe thấy thế bác sĩ Katz run lên, ông nhìn tôi hãi hùng quá thể.

- Ai đã bảo cháu thế hả Momo? Ai đã nói với cháu mấy chuyện ấy?

- Ai nói với cháu thì ăn thua gì, bác sĩ Katz, bởi vì luật lệ ấy mà, tốt hơn hết là có bố ít chừng nào hay chừng ấy, xin hãy tin vào cái kinh nghiệm già của cháu, cháu rất vinh dự được nói thế đấy, để dẫn lời ông Hamil bạn ông Victor Hugo mà không phải bác không biết. Và đừng nhìn cháu như thế, bác sĩ Katz, vì cháu sẽ không lên cơn bạo loạn, cháu không bị tâm thần, cháu không bị di truyền, cháu sẽ không giết bà mẹ đĩ điếm vì việc đó đã được làm từ đời tám hoánh nào rồi, Chúa phù hộ cái lỗ đít đã làm rất nhiều điều tốt trên trái đất này của bà, và cháu mặc mẹ tất cả các bác, trừ madame Rosa, thứ duy nhất cháu yêu quý ở đây và cháu sẽ không để bà trở thành vô địch rau dưa thế giới để làm y học thỏa lòng và khi cháu viết những kẻ khốn cùng cháu sẽ nói tất cả những gì mình muốn mà không giết ai vì cùng thế cả thôi và nếu bác không phải là một ông Do Thái già vô cảm mà là một người Do Thái đích thực vời một trái tim đích thực đặt đúng chỗ của bộ phận này thì bác sẽ thực hiên một hành động cao cả và bác sẽ phá thai cho madame Rosa không chậm trễ để cứu bà khỏi cuộc sống đã bị tống cho bà vào lỗ đít từ một ông bố mà người ta còn không biết và thậm chí còn không có cả một khuôn mặt vì ông ta trốn chui trốn lủi và thậm chí còn không được phép mô tả ông ta vì ông ta có hẳn một tập đoàn mafia ngăn ông ta khỏi bị tóm và madame Rosa, đó là tội ác, là bản án dành cho những bác sĩ ngu ngốc bẩn thỉu vì từ chối hỗ trợ…

Bác sĩ Katz tái bợt đi và cái đó thì rất hợp với bộ râu trắng đẹp và đôi mắt lên cơn đau tim của bác và tôi nín bặt vì nếu chết đi bác sẽ không được nghe tí gì trong những điều mà rồi một ngày tôi sẽ nói cho họ biết. Nhưng đầu gối bác chực đầu hàng và tôi đỡ bác ngồi lại xuống bậc cầu thang nhưng không bỏ qua cho bác hay cho nhân lực vật lực nào. Bác đưa tay lên ngực và nhìn tôi như thể bác là thủ quỹ một nhà băng và đang van vỉ tôi đừng giết bác. Nhưng tôi chỉ khoanh tay trước ngực và thấy mình giống hệt một dân tộc có toàn vẹn quyền thiêng liêng tự quyết định vận mệnh của mình.

- Momo bé nhỏ của ta, Momo bé nhỏ của ta…

- Không có Momo bé nhỏ gì hết. Có hay là mặc mẹ nó nào?

- Bác không có quyền làm thế…

- Bác không muốn phá thai cho bà phải không?

- Điều đó là không thể, chết không đau sẽ bị nghiêm trị…

Bác ta làm tôi buồn cười. Tôi thì tôi muốn được biết cái gì không bị trị lắm, nhất là khi chẳng có của nợ nào phải trị cả.

- Phải đưa bà ấy đi viện, đó là một hành động nhân đạo…

- Họ có cho cháu vào viện cùng bà không?

Điều đó làm bác trấn tĩnh lại một chút và bác còn mỉm cười.

- Cháu là một cậu bé tốt, Momo. Không, nhưng cháu có thể đến thăm bà ấy. Chỉ có điều là bà ấy sẽ sớm không còn nhận ra cháu nữa…

Bác cố gắng nói về điều khác.

- Và nhân thể, cháu sẽ thế nào, Momo? Cháu không thể sống một mình được.

- Bác không phải lo cho cháu, cháu biết cả đống gái điếm, ở khu Pigalle. Cháu có kha khá lời mời mọc rồi.

Bác sĩ Katz há hốc miệng, bác nhìn tôi, nuốt một cái rồi thở đánh sượt, như tất cả bọn họ đều làm thế. Tôi thì tôi suy nghĩ, cần phải tranh thủ thời gian, đó luôn là việc nước sôi lửa bỏng.

- Xin hãy nghe cháu, bác sĩ Katz, bác đừng gọi cho bệnh viện, cho cháu thêm vài ngày nữa. Có thể bà sẽ tự mình chết đi. Mới cả, cháu cần phải thu xếp. Không thế thì họ tống cháu qua bên An sinh Xã hội mất.

Bác lại thở dài. Cái nhà bác này, mỗi lần bác ta thở là một lần dài thườn thượt. Tôi chán phát ốm những gã thở dài rồi.

Bác nhìn tôi, nhưng theo một cách khác.

- Cháu chưa bao giờ là một đứa trẻ như nhứng đứa khác, Momo ạ. Và cháu sẽ không bao giờ là một người đàn ông như những kẻ khác, bác vẫn biết thế mà.

- Cám ơn bác, bác sĩ Katz. Bác thật tử tế mới nói với cháu thế.

- Bác nghĩ thế thật đấy. Cháu sẽ mãi mãi rất khác người.

Tôi nghĩ ngợi một hồi.

- Có lẽ tại cháu có một ông bố tâm thần.

Hình như bác sĩ Katz bị ốm vì bác có vẻ bất ổn quá thể.

- Không hề, Momo ạ. Đó hoàn toàn không phải là điều bác định nói. Cháu còn quá trẻ nên không hiểu được, nhưng…

- Người ta chả trẻ quá cho bất cứ thứ gì đâu, bác sĩ ạ, xin hãy tin vào cái kinh nghiệm già của cháu đi.

Bác tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Cháu lấy câu đấy ở đâu ra vậy?

- Đấy là ông Hamil bạn cháu vẫn luôn nói thế.

- Ra vậy. Cháu là một cậu bé rất thông minh, rất nhạy cảm, thậm chí quá nhạy cảm. Bác vẫn thường nói với bà Rosa cháu sẽ không bao giờ giống những người khác. Đôi khi, điều đó làm nên những đại thi sĩ, những nhà văn, và đôi khi…

Bác thở dài.

- … và đôi khi, những kẻ nổi loạn. Nhưng cháu cứ yên tâm, điều đó không hề có nghĩa là cháu sẽ không bình thường.

- Cháu hy vọng mình sẽ không bao giờ tình trường, bác sĩ Katz ạ, chỉ có những thằng đểu giả mới luôn tình trường thôi.

- Bình thường chứ.

- Cháu sẽ làm tất cả để không bình thường, bác sĩ ạ…

Bác lại đứng dậy và tôi nghĩ đấy là lúc hỏi bác một thứ, vì nó bắt đầu cắn rứt tôi nghiêm trọng.

- Bác nói cháu nghe với bác sĩ, bác có chắc cháu mười bốn tuổi không đấy? Cháu không lên hai mươi, ba mươi hay còn hơn cả thế sao? Lúc đầu người ta bảo cháu mười tuổi, rồi mười bốn. Cháu không tốt hơn hẳn thế ạ? Cháu không phải là một chú lùn chứ? Cháu không muốn làm chú lùn tí nào đâu bác sĩ, dù các chú ấy có bình thường và khác biệt.

Bác sĩ Katz cười ngặt nghẽo và hoan hỉ vì cuối cùng cũng được báo với tôi một tin tốt lành thực thụ.

- Không, cháu không phải là một chú lùn, Momo ạ, bác hứa với cháu lời hứa y khoa đấy. Cháu mười bốn tuổi, nhưng bà Rosa muốn giữ cháu càng lâu càng tốt, bà ấy sợ bị cháu bỏ rơi nên mới làm cháu tưởng mình mới mười tuổi. Có lẽ bác nên nói với cháu sớm hơn, nhưng…

Bác cười và điều đó càng làm cho bác trông ủ dột hơn.

- … nhưng vì đó là một chuyện tình rất đẹp, bác đã không nói gì. Vì bà Rosa bác có thể đợi thêm vài ngày, nhưng bác nghĩ nhất thiết phải đưa bà ấy vào viện. Chúng ta không có quyền thu ngắn những cơn đau của bà, như bác đã giải thích. Trong khi chờ, hãy cho bà ấy vận động đôi chút, dựng bà ấy dậy, đung đưa bà ấy, cho bà ấy đi dạo theo những vòng nhỏ trong phòng, vì không làm thế bà ấy sẽ bị vữa tứ tung và sẽ bị áp xe. Cần phải đung đưa bà ấy một chút. Hai hoặc ba ngày thôi, nhưng không hơn…

Tôi gọi một người trong anh em nhà Zaoum đến đội bác lên vai và đưa bác xuống.

Bác sĩ Katz vẫn còn sống và một ngày kia tôi sẽ về thăm bác.