Chương 29
TÔI LẠI THẤY MADAME ROSA trong trạng thái phì nộn, nhưng rõ ràng Madame hoảng loạn và đấy là một tín hiệu của minh mẫn. Madame thậm chí còn gọi tên tôi như đang cầu cứu tôi vậy.
- Cháu đây, madame Rosa, cháu đây…
Madame cố nói điều gì đó, môi Madame mấp máy, đầu lúc lắc và Madame ráng sức để làm một con người. Nhưng tất cả những gì thu được là mắt Madame cứ doãng ra và Madame ngồi đó miệng há hốc, tay đặt trên thành ghế và nhìn chằm chằm trước mặt như thể đã nghe thấy tiếng chuông…
- Momo…
- Bà cứ an tâm, madame Rosa, cháu sẽ không để bà trở thành vô địch thế giới rau dưa trong bệnh viện đâu…
Không biết tôi đã kể với các bạn chưa, rằng madame Rosa lúc nào cũng để dưới giường một bức chân dung ông Hitler và khi mọi việc quá tệ hại Madame lấy nó ra, ngắm nghía và lập tức thấy đỡ ngay. Tôi lôi nó từ dưới giường ra và gí nó sát mũi madame Rosa.
- Madame Rosa, madame Rosa, bà nhìn xem ai này…
Tôi phải lay Madame. Thở dài se sẽ, Madame thấy mặt ông Hitler ngay trước mắt mình và lập tức nhận ra, Madame thậm chí còn bật lên một tiếng rú, nó làm Madame hoàn toàn bừng tĩnh và Madame cố đứng dậy.
- Nhanh lên, madame Rosa, nhanh lên, phải đi rồi…
- Họ sắp đến ư?
- Chưa đâu, nhưng cần phải đi khỏi đây. Bà cháu mình sẽ đi Israel, bà có nhớ không?
Madame bắt đầu khởi động, bởi vì ở người già kỷ niệm vẫn luôn là thứ mãnh liệt nhất.
- Giúp bà với, Momo…
- Bà cứ từ từ, madame Rosa, vẫn còn thời gian, họ chưa gọi điện đâu, nhưng bà cháu mình không nên ở đây nữa…
Tôi vất vả lồng Madame vào quần áo và thêm vào tất cả Madame lại còn muốn làm đỏm và tôi phải giữ gương cho Madame trong khi Madame tô tô vẽ vẽ. Tôi không hiểu Madame muốn mặc thứ tử tế nhất của mình làm gì, nhưng nữ tính thì người ta không thể tranh luận với nó. Madame có trong tủ cả đống tướng vải vóc không ra hình thù gì, Madame đã mua ở Chợ Trời khi còn rủng rẻng, để mặc thì ít để có thứ mà mộng tưởng thì nhiều. Thứ duy nhất Madame nhét được cả người vào là chiếc kimono phong cách Nhật Bản có chim chóc, hoa lá và mặt trời đang lên. Nó màu đỏ và cam. Madame đội cả mái tóc giả lên và lại muốn soi gương ở tủ nhưng tôi đã ngăn Madame lại, như vậy tốt hơn.
Chúng tôi lần ra đến cầu thang thì đã mười một giờ đêm. Không bao giờ tôi tin được Madame làm nổi việc đó. Tôi không rõ Madame còn bao nhiêu sức lực trong người để đi chết ở tổ Do Thái của mình. Tổ Do Thái của Madame, tôi chưa từng tin tưởng vào nó. Tôi chưa bao giờ hiểu được Madame bố trí nó làm gì và tại sao thỉnh thoảng xuống đấy, ngồi lại, nhìn quanh và hổn hển. Giờ thì tôi hiểu. Tôi chưa sống đủ lâu để có đủ kinh nghiệm và ngay cả hôm nay khi đang nói với chuyện các bạn, tôi vẫn biết người ta khốn khổ khốn nạn mấy cũng như con dã tràng xe cát, vẫn luôn còn điều gì đó phải học.
Đèn cầu thang chập chờn và cứ liên tục tắt ngúm. Ở tầng năm, chúng tôi gây ra tiếng động và ông Zidi, người từ Oujda đến với chúng ta, đi ra xem. Thoáng thấy madame Rosa, ông há hốc miệng như chưa nhìn thấy kimono phong cách Nhật Bản bao giờ và đóng ngay cửa lại. Ở tầng bốn, chúng tôi gặp ông Mimoun người bán lạc và hạt dẻ ở Montmartre và chuẩn bị quay về Maroc vì đã công thành danh toại. Ông dừng lại, ngước mắt lên và hỏi:
- Chúa tôi, cái gì đây?
- Đây là madame Rosa trên đường về Israel ạ.
Ông ngẫm nghĩ đi, rồi ngẫm nghĩ lại, và ông muốn tìm hiểu, giọng vẫn chứa đầy vẻ kinh hoàng:
- Sao họ lại cho bà ấy ăn mặc như vậy?
- Cháu không biết, ông Mimoun ạ, cháu có phải người Do Thái đâu.
Ông Mimoun hớp không khí.
- Ông biết người Do Thái. Họ không ăn mặc như thế. Chẳng ai ăn mặc như thế cả. Không thể thế được.
Ông rút khăn mùi soa ra, lau trán và giúp madame Rosa bước xuống, vì ông thấy rõ việc này vượt quá sức một người. Ở chân cầu thang, ông muốn biết hành lý của Madame đâu và Madame có nguy cơ bị cảm lạnh khi đợi taxi không và ông còn nổi quạu và bắt đầu quát dóng lên là người ta không có quyền đưa đến chỗ người Do Thái một phụ nữ trong tình trạng như thế. Tôi bảo ông leo lên tầng bảy mà nói với người nhà Madame đang lo cho đống hành lý của Madame và ông vừa đi lên vừa nói rằng điều cuối cùng trên đời ông muốn là lo đưa người Do Thái về Israel. Chúng tôi còn lại một mình dưới cầu thang và cần phải rảo bước vì còn tận nửa tầng nữa mới đến được tầng hầm.
Khi chúng tôi tới nơi, madame Rosa đổ ụp xuống ghế bành và tôi tưởng Madame chết ngay được, Madame nhắm mắt lại và đến hơi cũng còn không đủ để nâng ngực lên. Tôi thắp nến, ngồi bệt xuống cạnh Madame và cầm tay Madame. Nó tiếp chút sức cho Madame, Madame mở mắt, ngó quanh quất và nói:
- Bà biết sẽ có ngày bà cần đến nó, Momo ạ. Bây giờ, bà sẽ yên tâm mà chết.
Madame còn nhoẻn cười với tôi.
- Bà sẽ không phá kỷ lục thế giới rau dưa đâu.
- Inch’Allah.
- Ừ, inch’Allah, Momo. Cháu là một đứa bé ngoan. Bà cháu mình ở bên nhau thật tốt biết bao.
- Đúng đấy bà ạ, và dẫu sao cũng hơn là không có ai.
- Bây giờ, hãy đọc câu kinh cho bà, Momo. Có thể sẽ không bao giờ bà còn cầu được nữa.
- Shma israël adenoï…
Madame đọc theo tôi không sót một từ cho đến tận loeïlem boët và tỏ ra toại nguyện. Madame có thêm một giờ suôn sẻ nhưng sau đó càng vựa thêm. Ban đêm Madame lúng búng tiếng Ba Lan vì tuổi thơ Madame ở đó và Madame bắt đầu nhắc đi nhắc lại tên một gã Blumentag, có thể là gã mô ca Madame quen khi vẫn còn là phụ nữ. Bây giờ tôi biết phải nói là ma cô nhưng lại quen mất rồi. Sau đó Madame không nói thêm gì nữa và ngồi nhìn vào bức tường trước mặt với vẻ thẫn thờ và ỉa đái dầm dề.
Có điều này tôi phải nói với các bạn: đáng lý nó không được tồn tại. Tôi nghĩ sao thì nói vậy. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được sao người trẻ được phép phá thai còn người già lại không. Tôi thì tôi thấy cái tay ở Mỹ đã phá kỷ lục rau dưa thế giới còn khủng hơn cả ông Jesus vì bị đóng đinh trên chữ thập của mình mười bảy năm có lẻ. Tôi thì tôi thấy không có gì tởm lợm hơn là dùng vũ lực tọng cuộc sống vào họng những người không còn tự vận động được và không còn muốn phục vụ nữa.
Có vô khối nến và tôi thắp cả dãy để trời đỡ tối hơn. Madame còn thì thầm Blumentag, Blumentag hai lần và tôi bắt đầu phát ngán, tôi cũng muốn thấy gã Blumentag của Madame khổ sở vì Madame như tôi lắm. Rồi tôi nhớ ra blumentag trong tiếng Do Thái nghĩa là hoa và chắc đó lại là một giấc mơ phụ nữ mà Madame vẫn hằng nuôi. Cái tính nữ, nó mạnh hơn tất thảy. Chắc Madame đã một lần về chốn thôn quê khi còn trẻ, có lẽ với một gã mà Madame thương yêu, và nó đã đọng lại.
- Blumentag, madame Rosa.
Tôi để Madame lại và leo lên nhà lấy Arthur vì đã quen hơi mất rồi. Sau đó tôi lại leo lên lần nữa để lấy chân dung ông Hitler, đó là thứ duy nhất còn tác động lên Madame.
Tôi đã nghĩ madame Rosa sẽ không trụ được lâu trong tổ Do Thái và rằng Chúa sẽ rủ lòng thương Madame, vì khi kiệt cùng người ta hay mộng tưởng. Thỉnh thoảng tôi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Madame và chợt nhớ mình đã bỏ quên bộ trang điểm cùng tất cả những thứ Madame vẫn thích để được làm phụ nữ và tôi leo lên lần thứ ba mặc dù ngán đến tận cổ, Madame đúng là người nhiễu sự.
Tôi bỏ tấm đệm xuống sát cạnh Madame để đồng hành cùng Madame nhưng không chợp được mắt vì nơm nớp sợ lũ chuột trứ danh của thế giới tầng hầm, nhưng ở đấy không có. Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào, khi tôi tỉnh dậy thì các ngọn nến gần như đã cháy hết. Mắt madame Rosa mở trừng trừng nhưng khi tôi giơ chân dung ông Hitler ra trước mặt Madame nó không làm Madame bận lòng nữa. Việc chúng tôi xuống được đến nơi trong tình trạng của Madame quả là một phép màu.