Chương 28
MADAME CÓ MỘT NGÀY YÊN Ả và ngon giấc nhưng tối hôm sau lại càng vựa thêm, lúc người quản lý đến vì nhiều tháng ròng chúng tôi không trả tiền nhà. Gã ta bảo thật đáng hổ thẹn khi giữ trong nhà một bà già đau ốm không ai săn sóc và cần phải đưa Madame vào một trại dưỡng lão vì các lý do nhân đạo. Đó là một gã to béo đầu hói có cặp mắt giống mắt gián và gã ta vừa đi ra vừa bảo sẽ gọi điện đến bệnh viện từ thiện cho madame Rosa, còn cho tôi là An sinh Xã hội. Bộ ria rậm rì của gã cứ nhúc nhích liên hồi. Tôi lao xuống cầu thang và bắt kịp gã khi gã vừa vào quán cà phê ông Driss để gọi điện. Tôi nói với gã là hôm sau gia đình madame Rosa sẽ đến đón Madame về Israel và tôi sẽ cùng đi. Gã có thể lấy lại căn hộ. Tôi nảy ra một sáng kiến thiên tài và bảo gã rằng gia đình madame Rosa sẽ trả gã ba tháng tiền nhà chúng tôi còn nợ, chứ bệnh viện thì đừng hòng trả một cắc. Tôi thề với các bạn là bốn cái tuổi mà tôi đã thu hồi, có thêm chúng có khác, bây giờ tôi nghĩ đến đầu đến đũa cứ gọi là nhanh thoăn thoắt. Tôi thậm chí còn mở mắt cho gã rằng nếu tống madame Rosa vào viện còn tôi sang bên An sinh Xã hội thì gã sẽ phải gánh trên lưng tất tần tật cả người Do Thái lẫn Ả-rập vì đã cản đường chúng tôi về quê cha đất tổ. Tôi bồi thêm đòn chí tử khi khẳng định rằng gã sẽ bị tọng chính hai hòn khlaoui của gã vào họng vì đó là cách mà dân khủng bố Do Thái vẫn làm và không có gì khủng khiếp hơn, trừ những người anh em Ả-rập của tôi đang đấu tranh để được tự quyết định vận mệnh và được trở về nhà, rằng với madame Rosa và tôi gã sẽ cùng lúc đội trên lưng cả dân khủng bố Do Thái và dân khủng bố Ả-rập, và rằng gã có thể yên chí mà đếm hòn bi của mình. Mọi người ai cũng nhìn chúng tôi và tôi đắc thắng quá chừng mực trời đất, tôi thật sự đang trên đỉnh cao phong độ. Tôi muốn giết phứt gã đi cho xong, đó là nỗi tuyệt vọng và chưa ai ở quán cà phê từng nhìn thấy tôi như thế. Ông Driss nghe ngóng và khuyên gã quản lý đừng xía vào chuyện giữa dân Do Thái và dân Ả-rập vì điều đó có thể bắt gã phải trả giá đắt. Ông Driss là người Tunisie nhưng ở đó họ cũng có người Ả-rập. Gã quản lý tái bợt đi, gã bảo không biết chúng tôi sẽ về nhà và bảo gã sẽ là người đầu tiên rất lấy làm phấn khởi. Gã còn hỏi tôi có muốn uống gì không. Đây là lần đầu tiên người ta mời tôi uống như một người đàn ông. Tôi đã gọi một chai Coka và tôi chào họ rồi trèo lên tầng bảy. Không còn thời gian để mất nữa.