← Quay lại trang sách

Chương 1545 Vết thương của trinh sát hình sự

Mười giờ đêm, bên trong phòng điều trị của Cục Cảnh sát Phụng Bình“Thế nào rồi, tổ trưởng? Cậu đã có thể nghe thấy chưa?” Ngô Tú Mẫn chỉ vào tai Triệu Ngọc, nhắc nhở một câu.

“Ừm…” Triệu Ngọc đã sớm khôi phục tâm tình, vươn hai tay sờ sờ thiết bị điện tử kẹp trên lỗ tai của mình, hỏi: “Tôi nghe thấy rồi, rõ lắm, cái này… là cái gì vậy? Máy trợ thính à?”

“Cũng gần giống như vậy” Ngô Tú Mẫn đáp: “Đây là ốc tai mini, có thể tăng thính lực. Tôi cũng không rõ, nếu súng máy hạng nặng ảnh hưởng đến tai của cậu thì chắc chỉ có một tai chịu ảnh hưởng thôi, còn bên khác vẫn phải bình thường chứ?”

“Không phải” Triệu Ngọc trả lời: “Lúc ấy tôi đang ở phía chính diện, đối mặt với nòng súng của súng máy hạng nặng, mặt suýt chút nữa đã dí sát vào nòng súng, nên hai tay đều bị ảnh hưởng!”

Thực ra, Triệu Ngọc đã nói giảm nói tránh rồi, không dám nói lúc ấy là hắn đang ôm nòng súng.

“À, ra là vậy…” Ngô Tú Mẫn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Vậy bệnh ở tai này của cậu có thể là do hệ thần kinh mà thôi, nó có thể khôi phục lại được hay không đều quyết định bởi trạng thái tâm lý của cậu!”

“Đúng” Triệu Ngọc gật đầu: “Bác sĩ cũng nói như vậy!”

“À” Ngô Tú Mẫn đưa cho Triệu Ngọc một cốc nước nóng: “Nhớ kĩ, sau này đừng uống cà phê, rượu cũng nên hạn chế, bổ sung thức ăn chứa vitamin nhiều một chút… Ừm…”

Ngô Tú Mẫn muốn nói lại thôi, rõ ràng còn có lời muốn nói.

“Chị Ngô, cảm ơn chị!” Triệu Ngọc đón lấy cốc nước, chủ động nói: “Vừa rồi tôi… làm sao vậy? Vì sao tôi lại cảm thấy như không thể kiểm soát được, lẽ nào đây chính là hội chứng thương tích sau chiến tranh như Miêu Anh nói?”

“Ừm, tổ trưởng, cậu đừng suy nghĩ nhiều!” Ngô Tú Mẫn mỉm cười khuyên nhủ: “Dù sao cậu cũng đã từng trải qua chiến tranh tại Vaqueria, tâm lý bị ảnh hưởng ít nhiều, đây đều là hiện tượng bình thường. Còn hội chứng thương tích, hẳn là còn chưa tới tình trạng nghiêm trọng như vậy đâu…”

“Ồ…” Triệu Ngọc nhìn thấy nhiệt độ nước vừa vặn, liền uống một hơi cạn cốc nước.

“Có điều… Có mấy lời, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu…” Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên thu nụ cười lại, nói: “Tôi nghi ngờ cảm xúc không tốt vừa rồi của cậu không phải hoàn toàn là bởi vì chiến tranh tại Vaqueria, mà là… mà là…”

“Ồ?” Đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc nghe được cách giải thích này, nên vội vàng hỏi: “Vậy thì bởi vì cái gì?”

“Ừm…” Ngô Tú Mẫn thở nhẹ một tiếng, ngồi trước mặt Triệu Ngọc, trông cô ấy có vẻ buồn bã, nói: “Thế nào, chúng ta… tâm sự một lúc nhé?”

“À… Được, được!” Triệu Ngọc hiểu rõ, Ngô Tú Mẫn là chuyên gia tâm lý, cô ấy đang muốn khai thông tâm lý cho mình!

Bông tuyết ngoài cửa sổ bay xuống, cho dù đang là ban đêm, cũng có thể cách cửa sổ mà thưởng thức. Nhưng tuyết rơi nhiều mà không khí vẫn tĩnh mịch im ắng, dường như toàn bộ thế giới đều theo đó mà yên tĩnh trở lại.

“Cậu còn nhớ rõ không, năm đó ở trong quán lẩu gà ở thành phố Ôn Tây, cậu đã đánh nhau với cha vợ của mình ấy?” Ngô Tú Mẫn từ từ nói: “Lúc ấy, chúng tôi đều cảm thấy không thể hiểu được hành vi quá khích của cậu”

“Tôi biết, cậu là một thần thám không thích bảo thủ cũng không chịu thay đổi, có đôi khi, cậu hay làm ra một vài hành động vô lương hoặc khác người…”

“Hai chữ ‘Vô lương’ này, tôi có thể lý giải nó thành ‘hèn hạ’ không?” Triệu Ngọc nói đùa.

Ngô Tú Mẫn cười một tiếng, tiếp tục nói: “Nói thật, lúc ấy chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu biết nhau, nhưng mà sau khi tiếp xúc lâu, tôi phát hiện, mặc dù cậu cuồng vọng không bó buộc, nhưng tổng thể mà nói, cậu vẫn có điểm mấu chốt của một cảnh sát hình sự!”

“Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, tôi cho rằng biểu hiện của cậu ở quán lẩu gà rất có thể là do ảnh hưởng từ vụ án giết người trên đảo biệt lập!”

“Không biết, cậu có bằng lòng nói với tôi về chuyện này một cách cụ thể không?”

“Ừm… Đúng vậy…” Triệu Ngọc thản nhiên thừa nhận, nói: “Thực ra, chuyện này vẫn luôn là một trở ngại!”

“Lúc ấy, tôi chưa cảm thấy gì cả, nhưng sau đó mới nghĩ rõ ràng, nhìn thấy một đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đậu Tự Lực đột nhiên biến thành hung thủ giết người hung tàn như vậy, tôi đã bị ảnh hưởng…”

Thực ra, mặc dù Triệu Ngọc nói ra nỗi lòng đã giấu kín rất lâu, nhưng vẫn giảm bớt một số chi tiết.

Ngoại trừ nguyên nhân này ra, cũng là bởi vì dù sao mình đã xuyên không tới đây, mà trước khi xuyên không lại vốn là một tên vô lại không có tiết tháo, không có nguồn gốc, thậm chí còn là một phạm nhân chịu án tử hình!

Triệu Ngọc vô cùng sợ hãi rằng có một ngày mình sẽ bị đánh về nguyên hình, biến thành một tên tội phạm giết người còn đáng sợ hơn cả Đậu Tự Lực!

“Rất tốt!” Thấy Triệu Ngọc thẳng thắn giãi bày, Ngô Tú Mẫn thỏa mãn nhẹ gật đầu, tiếp tục nói: “Nếu như lúc ấy, tôi có thể nói chuyện rõ với cậu, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn!”

“Nhưng mà, từ đó về sau, mặc dù cậu ngẫu nhiên cũng sẽ có một chút vấn đề về cảm xúc, nhưng phần lớn đều là trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Hơn nữa, tôi phát hiện ra năng lực khống chế của cậu cũng đang không ngừng tăng lên, cho nên mới không dám can thiệp quá nhiều”

“Thế nhưng lần này lại không giống như vậy, vụ việc ở Vaqueria có thể coi như một chất xúc tác! Lại thêm chuyện tai của cậu và cả vụ án vốn đang rất khó giải quyết hiện tại…” Ngô Tú Mẫn chỉ vào tai của Triệu Ngọc: “Cho nên, tâm tình của cậu mới xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy…”

“Có điều, vấn đề này trông thì giống ngẫu nhiên nhưng thực ra lại là tất nhiên!”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn chăm chú nhìn Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Nếu như tôi không phán đoán sai, vấn đề tâm lý mà hiện giờ cậu gặp phải hẳn là thứ mà trước đây chúng ta thường nói… ‘Vết thương của trinh sát hình sự’!”

“Cái gì? Bệnh trĩ?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Tôi không bị bệnh trĩ mà?”

“Tôi không cho rằng đây là thời điểm thích hợp để nói đùa đâu” Ngô Tú Mẫn tàn khốc nói: “Chúng tôi thường nói, vết thương ngoài dễ trị, nhưng vết thương lòng khó chữa, cho dù là người bình thường bị bệnh tâm lý cũng là chuyện vô cùng nghiêm trọng, huống chi là những nhân viên trinh sát hình sự vốn thường xuyên liên quan tới tội phạm như chúng ta chứ?”

Một câu nói khiến cho Triệu Ngọc như tỉnh lại từ trong mộng, hắn vội vàng ngồi thẳng lại, cẩn thận lắng nghe, không dám tiếp tục ba hoa nữa.

“Bởi vì thường xuyên tiếp xúc với các vụ án giết người, thường xuyên tiếp xúc với người chết và những chuyện vô lương tâm, táng tận thiên lương, cho nên đối với một nhân viên trinh sát hình sự mà nói, lâu dần sẽ sản sinh ra một loại kích thích nào đó ít nhiều, rồi sinh ra vấn đề về tinh thần!”

“Những thứ này vốn chính là không thể tránh khỏi, huống chi còn là tổ điều tra đặc biệt thường xuyên điều tra trọng án như chúng ta chứ?”

“Tổ trưởng, cậu hãy cẩn thận nhớ lại, vụ án hải đăng, vụ án thi thể nữ không đầu, vụ án ác ma, vụ án bộ xương trắng, còn có vụ án giết người thần tốc trước kia, vụ án quan tài treo, vân vân vân vân, những vụ án này thật sự không hề gây ảnh hưởng cho cậu một chút nào sao?”

“Ừm…” Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại, như ngộ ra một chút mà gật gật đầu.

Ngô Tú Mẫn nói không sai, mặc dù mình rất ít mơ thấy ác mộng về những vụ án này, nhưng thỉnh thoảng, kiểu gì cũng sẽ chợt nghĩ đến một lúc.

Còn nữa, mỗi một lần điều tra vụ án xong, tâm tình của hắn đều sinh ra một loại chấn động khó có thể giải thích nổi, khiến hắn khó có thể khống chế được.

Chẳng lẽ… Thứ mình tích tụ chính là như vậy sao?

Chính là bởi vì cái này… “Vết thương của trinh sát hình sự”?

“Có lẽ cậu còn nghi ngờ, cho là những người như chúng tôi đều không sao, vậy vì sao lại chỉ ảnh hưởng tới vị đại thần thám là cậu, đúng không?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi một câu.

“Ừm… Hoàn toàn chính xác, hoàn toàn chính xác…” Triệu Ngọc lại gật đầu lần nữa, hỏi: “Không điên cuồng không thành Phật, có lẽ nào, bởi vì tôi đã quá chú tâm phá án? Luôn luôn tưởng tượng mình là tội phạm, cho nên… cho nên mới tẩu hỏa nhập ma?”

“Đúng là có nguyên nhân trong phương diện này! Nhưng mà, ngoài cái đó ra, còn có một điểm nữa…” Ngô Tú Mẫn thản nhiên nói: “Loại thương tích về mặt tinh thần này, thường thường thì năng lực càng lớn, ảnh hưởng càng lớn!”

“Giống như cậu vậy, người có năng lực càng mạnh, thường thường càng không muốn bị lộ ra nhược điểm của mình, càng không quen biểu lộ vẻ hoang mang của bản thân!”

“Tôi nói như vậy, cậu có thể hiểu chứ?”

Ồ…

Thì ra là thế!

Một câu giống như lời của Phật, nhắm thẳng vào nội tâm của Triệu Ngọc.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được, hóa ra vẻ cường đại trước kia của mình chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Nếu muốn thực sự trở thành một trinh sát hình sự mạnh mẽ, còn phải chiến thắng tâm ma của chính mình nữa!