Chương 1546 Trạng thái không đổi
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi đầy trời, khí lạnh lan tỏa, thế mới biết sự trân quý khi ở trong căn phòng ấm ápTrong phòng y tế, Triệu Ngọc đã hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, thổ lộ hết nỗi hoang mang của mình ra với Ngô Tú Mẫn: “Trước kia, khi cảm xúc xảy ra vấn đề, tôi chỉ có một phương pháp giải quyết đơn giản mà thô bạo, đó chính là chủ động gây chuyện, đánh một trận với người khác!”
“Nếu như trận đó có thể đánh thắng, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu một chút, nếu như không thể đánh thắng thì tôi sẽ lập tức càng thêm khó chịu, cho nên, tại quán lẩu gà, tôi mới đi đánh cha vợ như vậy!”
“Thực ra, nếu như sức đánh của tôi thấp một chút, mỗi lần đánh nhau đều bị người ta đánh một trận tời bời, nói không chừng sẽ không sao, sau này cũng không dám tìm người PK nữa!”
“Nhưng đúng là bất đắc dĩ, không ngờ không ai có thể đánh lại tôi, chị nói xem, việc này có thể trách tôi sao?”
“…” Mặc dù đang trong quá trình trị liệu tâm lý, nhưng trong mắt Ngô Tú Mẫn vẫn tràn đầy khinh bỉ. Cô ấy điều tiết tâm tình của mình một chút rồi nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã xem qua rất nhiều án lệ, càng là những trinh sát hình sự ưu tú thì bệnh tâm lý càng nghiêm trọng!”
“Cuối cùng, người có thể chữa trị khỏi cũng chỉ lác đác mấy người”
“Cho nên, trị liệu tâm lý định kỳ là vô cùng cần thiết, nhất là đối với cậu, quan trọng lắm đấy!”
“Có điều… Tôi thật sự cho rằng chuyện cậu muốn lợi dụng việc đánh nhau để phát tiết cũng có thể xem là một loại biện pháp!”
“Chỉ là có điều, cứ gây chuyện đánh nhau mãi cũng không nên, một khi lại đánh nhau như lần trước thì sẽ chỉ gia tăng cảm giác áy náy của cậu, khiến cho vấn đề của cậu càng thêm nghiêm trọng thôi”
“Thật sao? Tôi vừa nghĩ tới một khả năng” Triệu Ngọc đột nhiên thông suốt, vỗ trán nói: “Không bằng tôi báo danh thi đấu trên võ đài, hoặc là đấu vật gì gì đó!”
“Ầy, tôi đánh thắng thì có thể kiếm tiền, đánh thua thì có thể hóa giải tâm lý áp lực, vẹn toàn đôi bên, cớ sao mà không làm chứ? Đúng không?”
“Cậu… Ài…” Ngô Tú Mẫn bị sức tưởng tượng kỳ diệu của Triệu Ngọc dọa đến mức khóe miệng co quắp, á khẩu không trả lời được, chậm chạp hồi lâu mới có thể nói tiếp: “Tổ trưởng, tôi thấy, hôm nay chúng ta trò chuyện đến đây là được rồi! Nếu như trò chuyện tiếp, tôi sợ là tôi sẽ phát điên mất!”
“Ha ha… Yên tâm đi!” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Tôi vốn thông minh nên đã hiểu rõ sau này nên làm như thế nào rồi! Hôm nay thật sự là vô cùng cảm ơn chị, nếu như không có chị, tôi thật sự không biết vấn đề của chính mình ở đâu nữa”
“Đừng khách sáo, nhưng mà…”
“Tôi biết, tôi biết!” Triệu Ngọc gật đầu ra hiệu: “Sau này tôi mà gặp phải khúc mắc gì, hoặc là không thể khống chế được, khẳng định sẽ đến tìm chị thổ lộ hết!”
“Giá cả để tư vấn tâm lý rất đắt đỏ, bên cạnh tôi có một vị chuyên gia tâm lý lợi hại như vậy, không khám thì chẳng phải thua thiệt rồi sao? Tiết kiệm được nhiều tiền lắm đó!”
“…” Ngô Tú Mẫn im lặng mấy giây, vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà dặn dò: “Nhưng mà, thứ nên chú ý thì vẫn nên chú ý, mặc dù vụ án quan trọng, nhưng nhất định phải giữ vững trạng thái tinh thần của chính mình, không thể quá liều mạng được!”
“Nơi này…” Cô ấy chỉ chỉ vào lỗ tai của mình: “Cũng nhất định phải kiểm tra định kỳ!”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Triệu Ngọc đứng lên, chào Ngô Tú Mẫn, sau đó chỉ vào cửa và nói: “Vừa rồi Thôi Lệ Châu gọi điện thoại tới, tôi đã bảo Tăng Khả đi xử lý rồi”
“Tôi đoán hẳn là cô ấy đã điều tra được tin tức chi tiết rồi, chúng ta nhanh chóng đi xem thế nào đi!”
“Ừm…” Trong lòng Ngô Tú Mẫn quả thực cũng nhớ đến vụ án, nên đi cùng Triệu Ngọc quay về văn phòng của tổ điều tra đặc biệt.
Lúc này, Nhiễm Đào đi trung tâm phúc lợi xã hội điều tra cũng đã quay trở về văn phòng, đang cùng Tăng Khả tập hợp dữ liệu.
Hiển nhiên, anh ta cũng không lấy được bất cứ tin tình báo hữu dụng nào tại trung tâm phúc lợi xã hội.
Thấy Triệu Ngọc trở về, Nhiễm Đào lập tức chào đón, quan tâm hỏi một câu: “Sếp à, anh không sao chứ? Nghe nói trạng thái của anh không được bình thường cho lắm?”
“Rồi rồi rồi” Triệu Ngọc vén tay áo lên: “Nếu không thì hai ta đánh một trận, cho cậu xem trạng thái của tôi có bình thường hay không?”
“À… Được rồi, được rồi” Nhiễm Đào nhanh chóng cúi thấp đầu xin khoan hồng: “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi!”
“Tăng Khả” Triệu Ngọc đập Tăng Khả một cái, xin lỗi một lần nữa: “Vừa rồi thật sự là xin lỗi nhé, tâm trạng của tôi hơi bất thường!”
Mẹ nó!
Nhiễm Đào ngã xuống đất, không đứng dậy nổi…
“Không sao đâu” Tăng Khả mở màn hình lớn ra, chỉ vào một tập tư liệu để báo cáo: “Tổ trưởng, anh xem này, đây là tư liệu mà Tiểu Thôi vừa mới lấy được từ thành phố Bắc Thương, bọn họ đã tìm được bức ảnh chụp tai nạn xe lúc truyền hình báo chí đưa tin!”
Đoàn người ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình lớn bất ngờ xuất hiện một chiếc xe gặp sự cố, một chiếc xe van rơi xuống vách núi, trông vô cùng khốc liệt, toàn bộ thân xe đã bị bẹp dí, đến màu sắc của chiếc xe cũng không thể nhìn ra được nữa.
“Khang Tử Thanh đúng là mạng lớn” Nhiễm Đào thở dài: “Dựa theo tình tiết trong phim truyền hình, rơi xuống từ trên vách núi cao như vậy, chẳng phải là bị bốc cháy đến chết rồi à?”
“Mấu chốt chính là bức ảnh này” Tăng Khả nháy con chuột, lật qua mấy tấm ảnh chụp phía sau, cuối cùng dừng lại ở tấm ảnh chụp tình hình bên trong chiếc xe gặp nạn: “Đây, mọi người xem này, cái túi da này hẳn là của Khang Tử Thanh!”
Sau khi ảnh chụp được phóng đại, quả nhiên mọi người đều nhìn thấy một chiếc túi da màu đen nằm trong xe.
“Nhìn từ góc độ này…” Tăng Khả nhắc nhở nói: “Chiếc túi da chắc là được đặt trên ghế lái phụ, sau khi ô tô bị lăn mấy vòng, cuối cùng rơi xuống phía dưới ghế lái phụ!”
“Chúng ta đã kiểm tra túi da đó rồi, thực sự có nhiều vết trầy xước trên đó, hẳn là do tai nạn xe mà có!”
“Em đã đưa các bức ảnh cho phòng giám chứng, để bọn họ so sánh vị trí vết rạch, nếu như khớp thì lập tức có thể xác nhận, không thể nghi ngờ!”
“À…” Đạt được kết quả này, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy buồn bực: “Vậy thì chiếc túi da chứa băng ghi hình kia vốn được Khang Tử Thanh mang vào trong ô tô!”
“Cho nên” Nhiễm Đào vội vàng mở tay ra, nói: “Chí ít người ở trung tâm phúc lợi xã hội không có hiềm nghi gì!”
“Tiếp theo, nếu như có thể chứng minh túi da chính là của Khang Tử Thanh thì tôi thấy… Khang Tử Thanh vẫn là nghi phạm lớn nhất!”
“Vậy…” Triệu Ngọc cau mày hỏi Tăng Khả: “Tiểu Thôi có tìm được ảnh chụp của Khang Tử Thanh không? Chiều cao và vóc dáng của Khang Tử Thanh vào thời điểm xảy ra tai nạn xe tương xứng với độ tuổi của hung thủ trong vụ án video giết người, chúng ta có thể dùng cái này so sánh với người quay chụp video được không?”
“Không được” Tăng Khả tiếc nuối lắc đầu nói: “Bởi vì đây không phải là tin tức vô cùng quan trọng, cho nên đài truyền hình không chụp ảnh chân dung của Khang Tử Thanh!”
“Mẹ…” Triệu Ngọc vừa định chửi đổng, nhưng chợt nhớ tới tâm ma của mình, liền nhanh chóng cố gắng áp chế xuống.
“Nhưng mà không sao” Tăng Khả vội vàng nói: “Thôi Lệ Châu đã tìm được công ty điện ảnh truyền hình vốn sở hữu chiếc ô tô kia, đoán chừng có thể điều tra được tin tức liên quan tới Khang Tử Thanh nhanh thôi!”
“Nếu như ông ta đã làm việc tại công ty điện ảnh truyền hình, vậy thì rất có khả năng tìm được hình ảnh tư liệu của ông ta nhỉ?”
“Ừm…” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ một chút, có vẻ như chỉ cần chờ tới lúc có thể lấy được thông tin về quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh, cùng với số liệu sau khi so sánh với video là lập tức có thể phán định được Khang Tử Thanh rốt cuộc có phải hung thủ thật sự của vụ án video giết người hay không!
Cho nên, hiện tại mình phải kiên nhẫn chờ đợi, không thể lại bồn chồn không yên như trước nữa.
Không khác gì so với tình huống trước kia, Triệu Ngọc sau khi bình tĩnh lại đã có một vài dự cảm rằng mình cách chân tướng vụ án video giết người đã không còn xa nữa!