← Quay lại trang sách

Chương 1553 Lời nhắc nhở của ác ma giết người

“Thế nào, nhà văn…” Triệu Ngọc nhìn Hàn Khoan, vừa cân nhắc vừa hỏi han: “Tôi đã kể cho ông nghe về vụ án rồi, ông có suy nghĩ gì không?”“Hừ!” Hàn Khoan ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt lạnh lùng xưa nay của mình nói với Triệu Ngọc: “Không phải cậu mới vừa nói, cậu không cần sự trợ giúp của tôi, chỉ muốn thông qua tôi để tìm cảm giác sao?”

“Sao nào, có cảm giác gì chưa?”

Không ngờ, Hàn Khoan lại trả câu nói trước đó lại cho Triệu Ngọc, quả thực khiến Triệu Ngọc có hơi bất ngờ.

“Có điều, cậu nói cũng có lý…” Nhưng mà, không đợi Triệu Ngọc đáp lời, Hàn Khoan lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ là một tên tội phạm giết người mà thôi, có thể giúp gì được cho cậu chứ?”

“Tuy tôi từng viết không ít tiểu thuyết trinh thám, nhưng hoàn toàn khác với việc cảnh sát phá án ngoài đời” Hàn Khoan thản nhiên nói: “Trong những lúc thế này, một khi tôi nói sai điều gì, chẳng những không thể giúp được cậu mà còn có khả năng dẫn các cậu lên đường sai, mất nhiều hơn được”

“Hừ, ông cũng nghiêm túc quá nhỉ!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Yên tâm đi, ông đấy, đừng có để ý linh tinh, ông nghĩ ra điều gì thì cứ nói cho tôi nghe xem sao, nếu tôi dùng linh cảm thì sẽ không tin vô tội vạ đâu…”

“Ha ha…”

Hàn Khoan cong môi mỉm cười, nhưng nụ cười này của ông ta lại càng có vẻ đáng sợ.

“Cảnh sát Triệu à” Hàn Khoan cười nói: “Bản thân con người là một động vật phức tạp!”

“Từ cảm giác thì tội phạm giết người đúng là khá giống với tôi, nhưng trên thực tế…” Hàn Khoan thản nhiên nói: “Điểm xuất phát của chúng tôi hoàn toàn khác nhau, thậm chí hoàn toàn không thể so sánh”

“Tôi cảm thấy nỗi hoang mang của cậu đến từ việc các đặc điểm của người bị tình nghi không giống với hung thủ trong tưởng tượng của cậu?” Ông ta khẽ lắc đầu: “Nhưng con người có nhiều mặt, sau khi chịu kích thích nào đó, rất có khả năng… sẽ xảy ra thay đổi!”

“Tên họ Khang mà cậu nói ấy, lỡ như… lỡ như…”

“Lỡ như cái gì?” Triệu Ngọc nghe rất cẩn thận, nghiêm túc hỏi dồn.

“Lỡ như ông ta giả vờ thì sao?” Hàn Khoan nói: “Bỗng nhiên ông ta thông suốt, hiểu ra một đạo lý mà chỉ có cao thủ mới hiểu: Ngày thường giả vờ làm một kẻ yêu rượu như mạng, tính tình hung hăng, không khôn ngoan, làm việc qua loa, đó mới là một lớp ngụy trang tốt nhất cho một… sát thủ hàng loạt?”

⚝ ✽ ⚝

Sau khi nghe thấy những lời này của Hàn Khoan, Triệu Ngọc không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng lên.

Nếu… Khang Tử Thanh đúng là loại người mà Hàn Khoan nói, vậy vụ án này có thể xếp vào các vụ kỳ án kinh điển rồi.

Một tên sát thủ hàng loạt vì muốn mình được loại khỏi diện bị tình nghi, cho nên ngụy trang thành một dáng vẻ hoàn toàn ngược lại, điều này… Điều này… Có phải quá đáng sợ hay không?

Khang Tử Thanh là hạng người như vậy sao?

Trong nháy mắt, các chi tiết trước đây loé lên trong đầu Triệu Ngọc như đèn kéo quân:

Thôi Lệ Châu nhắc nhở hắn rằng Khang Tử Thanh không có hứng thú với phụ nữ, không có bạn gái, cũng không đi tìm gái bán hoa, có thể tâm lý có vấn đề…

Hôn nhân của Khang Tử Thanh thất bại, con thì không phải con ruột…

Khang Tử Thanh đã từng say rượu lái xe, suýt nữa bị công ty đuổi việc…

Khang Tử Thanh tiêu tốn rất nhiều thời gian của mình vào việc uống rượu và đánh bài…

Lý Mặc nói Khang Tử Thanh là một kẻ bị bệnh thần kinh, ly hôn nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn viết thư cho vợ trước…

Trong túi của Khang Tử Thanh có băng ghi hình về mười một vụ án giết người, bây giờ đã chứng minh cái túi da đó thuộc về Khang Tử Thanh…

Còn nữa, Khang Tử Thanh biến thành người thực vật, nhưng băng ghi hình vẫn được lưu giữ, trừ Âu Dương Đông ra thì không có ai đến đây tìm kiếm chúng…

Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ… Người thật sự đang lừa mình, không phải ai khác mà là Khang Tử Thanh đã hoả táng rồi xuống mồ kia?

Nếu đúng thật là như vậy thì vụ án video giết người này rất có khả năng sẽ trở thành một vụ án khó phá, vĩnh viễn cũng không thể biết được chân tướng của vụ án!

A!!!

Trong lúc kích động, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy hoảng hốt, bên tai không tự chủ được mà nổ ầm ầm.

“Cảnh sát Triệu” Hàn Khoan nhìn Triệu Ngọc vẫn không nhúc nhích mà hỏi han: “Cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu có vẻ không ổn lắm!”

Hộc… Hộc…

Triệu Ngọc nặng nề hít thở một lúc lâu mới từ từ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn ấn máy trợ thính trên lỗ tai mình, nói với Hàn Khoan.

“Xem ra, hôm nay tôi đã đến nhầm rồi” Triệu Ngọc khó khăn đứng lên, tư thế như định rời khỏi phòng: “Không ngờ tôi lại ngây ngốc hy vọng một tên ác ma giết người có thể giúp mình tìm ra một tên ác ma giết người khác, ha ha…”

“Cảnh sát Triệu, xin… xin hãy chờ một chút…” Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc đứng dậy, Hàn Khoan lại đột ngột ngẩng đầu lên, nói với ánh mắt mất mát: “Tôi muốn hỏi một câu, lần này gặp mặt chắc là vĩnh biệt giữa chúng ta rồi nhỉ?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhíu mày nhìn Hàn Khoan một cái, không rõ ông ta nói như vậy là có ý gì, vì thế không chút nghĩ ngợi đã đáp lại một câu: “Không chắc nữa, có lẽ, ngày ông bị hành hình, tôi sẽ tới tham gia!”

“Ái chà” Nghe nói như thế, mặt Hàn Khoan lộ vẻ tiếc nuối mà gật gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì để tôi bày tỏ lòng biết ơn của tôi với cậu nhé!”

“Hả? Tôi không nghe lầm chứ? Biết ơn?” Triệu Ngọc càng thêm nghi hoặc.

“Đúng, cám ơn cậu vì đã bắt được tôi!” Hàn Khoan thản nhiên nói: “Nếu không nhờ cậu bắt được tôi, tôi cũng không biết mình đã phạm phải bao nhiêu tội nghiệt?”

“Người ta nói không sai, tôi là một ác ma, không ngờ tôi… ngay cả người tương cứu trong lúc hoạn nạn là A Như mà tôi cũng… cũng…” Một giọt nước mắt lóe lên trên khóe mắt Hàn Khoan: “Tôi sai rồi, cả cuộc đời của tôi, bắt đầu từ lần đầu tiên đeo mặt nạ ác ma, tôi đã không có cách nào quay đầu được nữa…”

⚝ ✽ ⚝

Mấy câu này của Hàn Khoan tuy không quá rõ ràng, nhưng Triệu Ngọc có thể nhận ra sự sám hối tràn ngập trong lời nói của ông ta, ông ta đã thật sự ăn năn rồi.

“Ông…” Triệu Ngọc vốn định khuyên giải vài câu, nhưng sau khi mở miệng thì lại không biết nên an ủi một tên ác ma giết người sắp bị chấp hành án tử hình như thế nào. Vì thế, chỉ nói một câu có lệ: “Ông… hãy tự giải quyết cho tốt đi!”

Két két…

Cửa sắt nặng nề phát ra tiếng ma sát, sau khi phòng thẩm vấn hoàn toàn đóng lại, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi cực kỳ phức tạp, một mảnh hỗn loạn, trong đầu cũng dần nhớ lại vụ án ác ma lúc trước…

Có lẽ, Hàn Khoan đúng là một kẻ nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ, nhưng mà những kẻ liên tiếp ép Hàn Khoan thành ác ma, có phải cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm hay không?

Nếu năm đó, Hàn Khoan không bị bắt nạt, không vì oán thành hận, có khi nào tất cả mọi thứ sẽ hoàn toàn khác hay không?

Ài, sự đời gì đây?

Lúc Triệu Ngọc đi theo vài cảnh ngục ra khỏi ngục giam, trong lòng không khỏi càng ngày càng hối hận, hôm nay mình lựa chọn tới thăm Hàn Khoan đúng là mất nhiều hơn được.

Chẳng những không có suy nghĩ gì hữu dụng cho vụ án video giết người, ngược lại còn khiến mình thêm phiền muộn một phen, rõ là… Ừm… Ừm…

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc cất bước đi ra cửa lớn, đến bãi đỗ xe thì suy nghĩ của hắn bỗng dừng lại ở một khoảnh khắc vừa rồi.

Lúc gần đi, Hàn Khoan nói với mình một câu: “Từ lần đầu tiên tôi đeo mặt nạ ác ma thì tôi đã không quay đầu được nữa!”

“Lần đầu tiên… Lần đầu tiên… Hả?” Bỗng nhiên, trong đầu Triệu Ngọc bỗng có tia sáng lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì mà vội vàng dừng bước, cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng truy đuổi theo suy nghĩ này.

Đúng vậy, lần đầu tiên Hàn Khoan biến thành ác ma là vì chịu đủ sự bắt nạt của một người bạn học, cho nên lợi dụng mặt nạ ác ma khiến người đó sợ tới mức ngã lầu mà chết… Bởi vậy, mới vén màn được cả vụ án ác ma…

Như vậy… vụ án video clip trước mắt thì sao?

Lần đầu tiên của hung thủ chẳng những được đặt trước mặt mình mà còn để lại hình ảnh video clip rõ ràng, nếu… nếu như có thể nghiên cứu cẩn thận, liệu có thể phát hiện được điều gì hay không?

Vụ án đầu tiên này liệu có thể trở thành điểm đột phá quan trọng hay không?