← Quay lại trang sách

Chương 1552 Chỗ nhầm lẫn

“Đầu cơ trục lợi” Hàn Khoan vô tình cười nói: “Hạ giá thì mới tăng không gian cho tỷ giá đồng bạc! Cậu nên cất giữ nhiều một chút mới phải!”“Có điều… Đáng tiếc là nếu tôi biết phải chờ án tử hình lâu thế này thì chi bằng viết một quyển ‘Hồi ức của vụ án ác ma’, nhưng mà xem ra cho dù có viết, cũng không thể đăng lên được đâu cả, đúng không?”

“Ông viết xong thì có thể ký gửi bản thảo cho tôi” Triệu Ngọc nói: “Để tôi kiếm chút tiền tiêu chứ!”

“Ha ha, đừng nói giỡn nữa” Ánh mắt của Hàn Khoan vẫn tà tà nhìn chằm chằm Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu đến thăm tôi, chắc không chỉ là muốn ôn chuyện xưa chứ?”

“Thông minh!” Triệu Ngọc than thở một câu đầy thâm ý rồi thản nhiên nói: “Tôi muốn kể cho ông nghe về một vụ án, coi như… giải khuây cũng được!”

“Nói thật, lần này tôi gặp một phải một tên sát thủ hàng loạt còn ghê gớm hơn cả ông nữa, năm ra tay gây án có một vài năm trùng với ông, có một vài nạn nhân thậm chí còn bị hại sớm hơn… Sao hả, có hứng thú nghe không?”

“Có!” Hàn Khoan cũng thản nhiên nói: “Cậu đừng có mà dùng phép khích tướng, tôi là một phạm nhân tử hình đã hoàn toàn tỉnh ngộ, sống không còn gì luyến tiếc, nhưng nếu có thể cung cấp trợ giúp cho cảnh sát Triệu đây thì tôi rất vui lòng cống hiến sức lực mình”

“Ngay thẳng thật!” Triệu Ngọc dựng thẳng ngón tay cái lên, nói: “Có điều, tôi phải sửa lại một sai lầm của ông: Tôi tới đây không phải để tìm kiếm sự trợ giúp của ông mà tôi chỉ… muốn thông qua ông để xác nhận một chuyện thôi”

“Xác nhận xem… có phải tôi đang nhầm lẫn chỗ nào hay không, cho rằng tất cả các sát thủ hàng loạt đều giống với ông?”

Nghe thấy lời ấy, mặt Hàn Khoan không đổi sắc ngồi trên ghế thẩm vấn, hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe kể chuyện.

“Đúng, là cảm giác này!” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào Hàn Khoan, không hề giấu giếm mà nói: “Ông ngồi ở chỗ đó mãi không nhúc nhích, tuy trên người có đeo còng tay xiềng chân, nhưng vẫn cho người ta cảm giác ông có tư thái là người đang nắm toàn cục trong tay!”

“Làm cho người ta không rét mà run, trong lòng sợ hãi, nhưng mà… Trên người của kẻ hiềm nghi trong vụ án mà tôi gặp phải mới đây lại không có cảm giác này…”

“Không phải chứ, kiểu như tôi nên gọi là ‘tiên nhập vi chủ*’ mới đúng” Hàn Khoan lạnh như băng nói: “Bởi vì các cậu đã biết tôi là hung thủ của vụ án ác ma giết người, cho nên mới sinh ra cảm giác này!”

* Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo.

“Không phải” Triệu Ngọc lắc đầu, “Thật ra, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã cảm thấy ông có gì đó bất thường rồi! Ông bình tĩnh, kín đáo, có thể ung dung khống chế cảm xúc của mình…”

“Ha ha, đúng là châm chọc, loại khen tặng này lại được nói ra từ miệng cậu” Hàn Khoan lắc đầu thở dài: “Sao tôi có cảm giác như cậu đang tự khen chính mình vậy?”

“Đúng, tựa như cách nói chuyện của ông vậy, lời nói sắc bén, nhưng lại thản nhiên bình tĩnh…”

“Đây chính là điểm khiến tôi như bị táo bón vậy!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Vụ án giết người mà tôi gặp phải lần này, rất giống với vụ án mà ông đã gây ra, cho nên tôi cứ dựa theo quán tính cho rằng, hung thủ là một người giống như ông, hoặc là tính cách gần như vậy, có học thức, có giáo dưỡng, đầu óc thông minh, nhưng mà…”

“Nhưng mà kẻ bị tình nghi lại không phù hợp với những đặc điểm mà cậu đặt ra sẵn?” Hàn Khoan hỏi.

“Chẳng những không phù hợp, hơn nữa còn tương phản!” Triệu Ngọc nói: “Kẻ bị tình nghi là một người không có văn hóa, thường xuyên say rượu, tính tình hung hăng, đầu óc cũng đơn giản, không biết cách khống chế cảm xúc của mình!”

“Thú vị đây!” Cuối cùng Hàn Khoan cũng nảy sinh hứng thú, lập tức mở to hai mắt hỏi: “Vậy thì dùng chứng cứ nói chuyện đi, chứng cứ đại diện cho sự thật!”

“Chứng cứ phân hoá ra hai trạng thái, vừa không thể bài trừ, cũng không thể xác định trăm phần trăm!”

“Hửm? Phải không?” Hàn Khoan suy nghĩ, nói: “Vậy thì dùng lại kịch bản năm đó cậu dùng để bắt tôi, cứ đặt bẫy chồng bẫy khi thẩm vấn chẳng phải là được rồi sao? Cậu tài giỏi như thế mà không làm được à?”

“Đây là điểm thú vị nhất của vụ án” Triệu Ngọc nói: “Người bị tình nghi là một người đã qua đời, hơn nữa trước khi qua đời còn là một người thực vật đã nằm trên giường bệnh mười một năm trời!”

“Ngay cả ADN mà chúng tôi cũng phải khai quan khám nghiệm tử thi mới có được!”

Lời nói của Triệu Ngọc vốn dĩ rất đáng ngạc nhiên, nhưng hắn lại không nói cho Hàn Khoan biết rằng thật ra chiếc quan tài bị mở ra để khám nghiệm tử thi vốn không phải quan tài của kẻ bị tình nghi.

“Hả… Không ngờ lại có vụ án kỳ lạ như vậy cơ à?” Hàn Khoan ngạc nhiên rồi thở dài: “Nếu như bị phát hiện sớm hơn một chút thì tôi đã viết thành tiểu thuyết rồi, chắc chắc sẽ bán chạy lắm đấy!”

“Nếu đã vậy thì đừng chậm trễ thời gian nữa, thời gian của chúng ta có vẻ như không nhiều lắm đâu!” Hàn Khoan thúc giục: “Tôi rất muốn nghe thử xem vụ án có thể làm khó cảnh sát Triệu nổi đình nổi đám như cậu rốt cuộc là vụ án như thế nào?”

Bởi vì thân phận của Hàn Khoan đặc biệt, ông ta đã là một tù phạm sắp chấp hành án tử hình nên thường ngày bị giám sát trọng điểm, không có cách nào trao đổi với bên ngoài.

Cho nên, Triệu Ngọc không cần lo lắng ông ta sẽ tiết lộ điều gì, cho nên mới kể đại khái cho ông ta về vụ án video giết người.

Đương nhiên, về một vài tên người và địa danh xuất hiện trong vụ án thì hắn vẫn nói một cách mơ hồ, không cho ông ta biết tên thật.

Hàn Khoan nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong, cũng cảm thấy vụ án này thật là không thể tin được, khó có thể nắm lấy.

“Nói như vậy…” Hàn Khoan cau mày nói: “Hiềm nghi của người họ Khang này là lớn nhất, nhưng mà, nhưng mà… Nếu như gây ra vụ án tinh tế như vậy, hơn nữa còn không bị phát hiện trong một thời gian dài thì đúng là không đơn giản!”

“Nhất là giết người tại vùng dã ngoại, thực tế rất khó khống chế hoàn cảnh, khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất cao!”

Đúng vậy, Triệu Ngọc khẽ gật đầu, hung thủ của vụ án ác ma giết người quả nhiên không tầm thường, câu nói đầu tiên đã trúng vào trọng điểm.

“Nếu như… Tôi là hung thủ thì…” Hình như Hàn Khoan rơi vào trong một trạng thái minh tưởng nào đó, tự mình phân tích: “Tôi phải theo dõi người bị hại trong một khoảng thời gian dài, nắm bắt tình huống của cô ta, hơn nữa còn phải tránh việc tiếp xúc chính diện với cô ta…”

“Rồi còn phải chuẩn bị phương tiện giao thông, công cụ giết người, các công cụ như máy quay phim…”

“Do phải giết người tại khu vực dã ngoại, nên tôi còn phải khảo sát hoàn cảnh trước để bảo đảm an toàn…”

“Còn phải… Còn phải theo dõi chặt chẽ tình hình thời tiết, chỉ một chi tiết nhỏ bé thôi cũng có khả năng khiến hành động giết người thất bại, hoặc là bại lộ dấu vết…”

“Tựa như… Tựa như lần cuối cùng tôi gây án vậy…” Lúc nói đến đây, Hàn Khoan tái mặt, co rúm lại, rất là đáng sợ: “Cho nên, tên tội phạm chắc chắn phải là một cao thủ lòng dạ kín đáo, suy xét chu toàn…”

“Cảnh sát Triệu, bây giờ tôi đã biết rõ vì sao vụ án này lại khó phá như vậy! Người này… đúng là lợi hại hơn tôi nhiều!”

“Thật sao?” Triệu Ngọc nửa đùa hỏi một câu: “Có vẻ như đạo cụ của ông cũng đâu ít?”

“Rõ ràng…” Hàn Khoan không để ý tới câu nói đùa của Triệu Ngọc, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như trước, nói: “Tuy tôi từng gây ra vụ án như vậy, cũng là gây án bên ngoài nhưng hiển nhiên thời gian mà tôi sử dụng rất ngắn, phương pháp cũng gọn gàng, ít nhất… giết người xong là đi ngay được!”

“Nhưng mà tên hung thủ của vụ án video giết người này, cả quá trình gây án dài đến hơn bốn mươi phút, sau khi xong việc còn phải mai táng thi thể, tính tổng thời gian thì ít nhất cũng phải mất cả một buổi tối”

“Lại còn video clip nữa chứ, người này đúng là không chê phiền!”

“Còn nữa, có chuyện này các cậu không biết, cho dù tôi từng giết nhiều người như vậy, nhưng lần nào cũng không thể tránh được cảm giác căng thẳng…” Hàn Khoan rơi vào trong hồi ức đau khổ, khuôn mặt có vẻ hơi vặn vẹo: “Cho nên, cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ tới việc dùng máy quay phim hoặc là máy chụp hình ghi lại thứ gì…”

“Cho nên tôi mới nói tên hung thủ này lợi hại hơn tôi rất nhiều!”

“Cảnh sát Triệu” Hàn Khoan nhíu mày, cúi đầu nhìn Triệu Ngọc qua khung kính mắt và nói: “Lần này, các cậu đúng là gặp phải cao thủ rồi!”