← Quay lại trang sách

Chương 1556 Đúng là có vấn đề?

Sáng sớm hôm sau, trên quốc lộ nào đó của thành phố Phụng BìnhBởi vì trời giá lạnh đất đóng băng, trận tuyết lớn đổ xuống mấy ngày trước đây còn chưa tan, hai bên đường, nơi nào cũng là một mảnh trắng xóa.

Người đi trên đường rất thưa thớt, gió lạnh thổi qua, hiện ra vẻ hiu quạnh.

Nhiễm Đào lái xe cảnh sát của Cục Cảnh sát Phụng Bình, tự mình đưa Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn ra sân bay.

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn mặc áo lông màu đỏ, hỏi Triệu Ngọc bên cạnh một câu: “Ngày hôm qua, có phải cậu đã đi gặp Hàn Khoan hay không?”

“Ôi trời…” Lời của Ngô Tú Mẫn vừa ra khỏi miệng, Nhiễm Đào đã hoảng sợ trước, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Hàn Khoan… không phải đã sớm bị phán tử hình sao? Vẫn chưa chấp hành à?”

“Làm sao chị biết?” Tối hôm qua Triệu Ngọc gần như thức trắng cả đêm, cảm thấy có phần mỏi mệt.

“Xem định vị của cậu đó” Ngô Tú Mẫn ung dung nhắc nhở: “Trừ việc cậu là thủ trưởng của tôi ra thì cũng xem như một nửa bệnh nhân của tôi, tôi cần hiểu biết tình huống của cậu bất cứ lúc nào!”

“Sếp à” Nhiễm Đào nhịn không được xen mồm: “Anh đi gặp Hàn Khoan… làm gì vậy?”

“Không có gì, tìm linh cảm mà thôi!” Triệu Ngọc thuận miệng nói.

“Tổ trưởng, thứ cho tôi nói thẳng, cậu đừng làm ra hành động tương tự như vậy nữa, tốt nhất phải gọi tôi đi cùng!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Hàn Khoan khác với những tội phạm khác, mỗi tiếng nói mỗi cử động của ông ta đều có khả năng ảnh hưởng tới cậu”

“Thôi mà chị Ngô, tôi đâu có yếu ớt đến thế? Tôi đi gặp ông ta chỉ là muốn tìm linh cảm phá án thôi, chị đừng suy nghĩ nhiều…” Rõ ràng Triệu Ngọc cảm thấy bất mãn khi bị Ngô Tú Mẫn nghi ngờ: “Bác sĩ tâm lý của tôi ơi, tôi có chừng mực mà! Chẳng lẽ, chị sợ tôi bị Hàn Khoan mê hoặc thật sao?”

“Cậu hiểu lầm rồi!” Ngô Tú Mẫn trịnh trọng thanh minh: “Nói một cách nghiêm khắc thì tâm lý của mỗi một sát nhân hàng loạt đều không giống nhau, tôi chỉ sợ cậu chẳng những không có cách nào tìm ra linh cảm từ trên người Hàn Khoan, ngược lại còn rơi vào sự nhầm lẫn nào đó, như vậy sẽ bất lợi cho việc phá án của chúng ta!”

“Chậc chậc…” Lý do của Ngô Tú Mẫn chính đáng như vậy khiến Triệu Ngọc phải ngậm miệng, hồi lâu sau mới nói: “Chị quá nhạy cảm rồi chị của tôi ơi, trạng thái tinh thần của tôi hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi có thể phân biệt thật giả mà!”

“Người say rượu chưa bao giờ nói mình say cả!” Ngô Tú Mẫn lạnh lùng đáp trả một câu, khiến Triệu Ngọc oán hận mà không biết nói gì.

Triệu Ngọc bắt đầu hối hận, vì sao lại dẫn một đồng nghiệp hệt như bà quản gia cùng đi Tây Giang với mình chứ.

Nhưng mà, hai người vừa mới tán gẫu đến đây thì chợt phát hiện ô tô từ từ giảm tốc độ.

Hai người cùng nhìn về phía trước thì thấy giữa quốc lộ bỗng nhiên bị chặn lại, hơn nữa còn có bảng hướng dẫn “xin rẽ”. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy giữa quốc lộ không biết đang xây thứ gì đó, mấy cái giá được dựng lên.

“Trời lạnh như vậy mà lại xây cái gì nữa hả trời?” Nhiễm Đào than thở một câu, rồi rẽ ô tô sang phải, rẽ lên một con đường khá hẹp, chuẩn bị lách qua chỗ đó.

Ai ngờ, ô tô vừa mới chạy lên đường nhỏ thì bỗng nhiên lại bị một thứ gì đó ngăn cản. Không ngờ, một thùng rác bị đổ bỗng nhiên xuất hiện giữa đường, trùng hợp chặn đường đi của ô tô.

“Lại cái gì thế này…” Nhiễm Đào vỗ tay lái nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy một bóng người nào, đành phải mở cửa xe đi xuống.

Ngô Tú Mẫn nhìn thấy cái thùng rác đó khá lớn nên cũng mở cửa xe, chuẩn bị đi hỗ trợ Nhiễm Đào…

Kết quả, hai người mới vừa xuống xe thì máy thăm dò tàng hình trong đầu Triệu Ngọc bỗng nhiên thăm dò được một cảnh cáo chưa rõ, chỉ thấy một thứ gì đó không biết tên đang thần tốc lao từ trên cao xuống!

⚝ ✽ ⚝

Không xong rồi!

Phản ứng của Triệu Ngọc cực nhanh, vừa phát hiện có nguy hiểm thì lập tức mở cửa xe, bổ nhào tới chỗ Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn.

Bởi vì thứ đang bay tới đó có tốc độ quá nhanh, nên Triệu Ngọc phải dùng hết sức mình, tung chiêu “Cá nhảy khỏi nước”, vừa lúc tay trái ôm Nhiễm Đào, tay phải nắm Ngô Tú Mẫn, khiến cả hai người ngã sấp xuống đất!

Á!

Á!

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn không hề phòng bị, đều ngã sấp xuống đất, phát ra tiếng kinh hô.

Áo chống đạn…

Ngay lúc ngã xuống đất, Triệu Ngọc đã dùng một cái áo chống đạn tàng hình, bảo vệ Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn bên dưới.

Nhưng mà chuyện xấu hổ lại xảy ra trong vài giây sau, Triệu Ngọc vừa dùng sức đè hai người xuống, vừa quay đầu lại nhìn thứ cấp tốc xẹt qua kia.

Vù… Vù…

Chỉ thấy trên không trung có một cái flycam có bốn cánh quạt đang bay đến, nó chẳng những đã bay rất thấp mà còn có vẻ lung lay sắp đổ, giống như sẽ rơi xuống ngay sau đó vậy.

“Này! Đừng mà, đừng mà… Dừng lại ngay cho tớ!”

Rất nhanh sau đó, lúc flycam bay qua đỉnh đầu ba người, sau lưng có hai đứa bé trai không biết từ nơi nào chạy tới, một đứa sốt ruột hô với đứa kia.

“Đừng chơi nữa, cậu không biết chơi, sắp rơi xuống rồi kìa!” Nói xong, cậu bé giật lấy điều khiển từ xa, cuối cùng cũng khống chế flycam. Sau khi khống chế được nó, cậu bé còn không quên tức giận nói với bạn mình: “Cậu có biết cái flycam này đắt cỡ nào không? Nếu như làm hỏng thì cho dù cha cậu có bán nhà cũng không đền nổi đâu!”

“Cậu nhìn cậu đi, đụng ngã thùng rác luôn rồi! Không để ô tô đâm là cậu may lắm đó, cái flycam này mà để cậu chơi thì đúng là…”

“Hừ!” Đứa bé cầm điều khiển từ xa vừa nãy cũng nổi giận đến mức lệch cả mũi, tức giận than thở: “Đồ hẹp hòi, flycam mà cũng không cho chơi cùng, không chơi với cậu nữa! Tớ đi chơi ngắm bắn sinh tử đây…”

Nói xong, hai người tan rã trong không vui, bé trai cầm điều khiển từ xa đành phải điều khiển máy bay hạ cánh xuống đất, sau đó ôm lấy máy bay, chạy qua trước mặt nhóm Triệu Ngọc.

Lúc nhìn thấy nhóm Triệu Ngọc ngã xuống đất, bé trai ngây ra một lúc, nhưng lại nhanh chóng bỏ chạy, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy bên tai có mười mấy con quạ đen lêu cạc cạc cạc, đúng là xấu hổ cực độ.

“Này, Triệu Ngọc, cậu làm gì thế hả?” Ngô Tú Mẫn tránh thoát khỏi Triệu Ngọc, vừa kinh ngạc vừa oán giận: “Thế mà còn nói cậu bình thường rồi, cậu không có vấn đề gì đấy chứ? Áo lông mới mua của tôi… Chậc chậc…”

“Đúng đấy sếp à…” Nhiễm Đào cũng bò lên, sau đó vừa đỡ Triệu Ngọc đứng dậy cảm thán nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng có người sẽ tấn công chúng ta ở đây à?”

“Chẳng lẽ… là hung thủ thật sự của vụ án video giết người? Ha ha ha…”

Triệu Ngọc không để ý đến sự trào phúng của Nhiễm Đào, vẫn còn nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh một lần, hóa ra bên cạnh đường nhỏ có một công viên, hai đứa bé kia đều chạy từ trong công viên đến.

Trừ chuyện này ra, hắn không thấy có gì kỳ lạ nữa…

⚝ ✽ ⚝

Mấy giờ sau, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn lên máy bay, hắn vốn định lập tức nghỉ ngơi, nhưng bởi vì trước đó đã từng xảy ra chuyện xấu hổ như thế, sao có thể ngủ được nữa?

Máy thăm dò này cũng thật là, chỉ là một món đồ chơi bình thường của trẻ con thôi, sao lại nhảy ra cảnh báo nguy hiểm chứ? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

⚝ ✽ ⚝

Lần này thì hay rồi, có vụ việc lần này, chắc chắn Ngô Tú Mẫn sẽ tưởng rằng hội chứng thương tích sau chiến tranh của mình lại nghiêm trọng hơn.

Có điều… Triệu Ngọc vốn đang chắc chắn, nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã bắt đầu cảm thấy có hơi không chắc rồi.

Từ lúc ở Việt Châu, hắn luôn có cảm giác trông gà hoá cuốc, cứ cảm thấy thứ gì đó đang giám sát mình từ một nơi bí mật gần đó.

Máy báo động lúc trước ở Việt Châu, bóng người ngoài quán ăn sáng ở Phụng Bình, còn có vụ việc flycam vừa rồi nữa, chẳng lẽ… tinh thần của mình thật sự xảy ra vấn đề gì à?