Chương 1557 Câu chuyện giữa Diêm Vương gia và con quỷ nọ
Lúc xế chiều, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn thuận lợi đến sảnh Cục Cảnh sát thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang, cũng gặp được Thôi Lệ Châu đang chờ ở đây từ lâuCho dù Triệu Ngọc đã dặn Thôi Lệ Châu phải khiêm tốn, nhưng làm nhân vật truyền kỳ đình đám của giới điều tra hình sự hiện nay, việc Triệu Ngọc đến vẫn dẫn tới oanh động không nhỏ, hoa tươi, vỗ tay, ký tên, chụp ảnh chung, cảnh tượng không thua gì minh tinh điện ảnh…
Lần này, Triệu Ngọc cũng được mở rộng tầm mắt, hắn thật không ngờ văn phòng cao ốc của Cục Cảnh sát tỉnh Tây Giang lại xây dựng tốt như vậy, cả tòa nhà lớn toàn là thiết bị hiện đại hóa, nơi nào cũng tràn ngập hơi thở tươi mới của khoa học kỹ thuật.
Triệu Ngọc từng đi qua rất nhiều Cục Cảnh sát, nhưng chưa từng nhìn thấy nơi nào tiên tiến như vậy, sau khi đi vào bên trong, thậm chí có ảo giác như đã đi vào phi thuyền vũ trụ nào đó rồi.
“Đến đây đi sếp!” Lúc Triệu Ngọc đi thang máy tới tầng nào đó, Thôi Lệ Châu mừng rỡ như điên, kéo Triệu Ngọc mà nói: “Đến văn phòng của tôi đi! Bảo đảm đây lần đầu tiên anh nhìn thấy…”
Lúc nói chuyện, cửa thang máy đã mở ra, chỉ thấy trước mắt họ là một văn phòng cực to, cả đại sảnh không có hạt bụi nào, ánh đèn sáng rực, có thể dễ dàng thấy được các nhân viên cảnh sát bận rộn và những thiết bị công nghệ cao.
“Wow, lớn quá… Đây đều là… Đều là?” Đúng là khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ.
“Sao nào, có phải rất khí phái không?” Thôi Lệ Châu tự hào giới thiệu: “Lúc tôi đến đây chỉ đạo cuộc điều tra vụ án video giết người, lãnh đạo của Cục Cảnh sát tỉnh chia cả đại sảnh này cho tôi làm văn phòng, còn điều động toàn bộ tinh anh tốt nhất của tỉnh đến hỗ trợ, thành lập tiểu tổ chuyên án…”
“Đây…” Thôi Lệ Châu chỉ vào các nhân viên cảnh sát đang bận rộn và nói: “Chúng tôi tổng cộng chia làm mười lăm tiểu tổ, mỗi tiểu tổ ai cũng được phân công rõ ràng, cùng nhau phối hợp, số tư liệu được gửi sang cho anh mấy ngày nay do bọn họ điều tra ra, về mặt hiệu suất làm việc thì phải đánh một dấu tích thật to!”
“Tới, anh nhìn cái này đi, xem này…” Cô gái nhỏ hưng phấn kéo Triệu Ngọc đến trước màn hình lớn trong suốt chính giữa văn phòng, đặt tay lên màn hình và nói: “Thứ này tiên tiến lắm luôn, tin tức mà chúng tôi tìm được mỗi ngày đều được tập hợp và cập nhật ở đây, anh xem này…”
Nói xong, ngón tay Thôi Lệ Châu trượt trượt, vài thư mục nhanh chóng xuất hiện trên màn hình lớn, Tiểu Thôi chỉ vào một thư mục trong đó và giới thiệu.
“Xem, thư mục này chuyên chứa tư liệu về các nạn nhân của vụ án video…” Thôi Lệ Châu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng trượt qua, ảnh của mười một người bị hại lập tức hiện ra. “Tin tức của từng người được cập nhật trực tiếp ở đây, có thứ này, tôi có thể dễ dàng hiểu biết tình huống tường tận của tất cả các nạn nhân rồi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn màn hình lớn kỹ thuật tiên tiến này, có cảm giác như mình đang xem phim điện ảnh khoa học viễn tưởng vậy: “Thứ này… Đúng là không tệ lắm…”
“Khó trách, những manh mối mà cô phân tích trước mắt sắp bắt kịp tốc độ của tôi rồi!”
“Hứ, lại đây!”
Thôi Lệ Châu bật cười khi thấy Triệu Ngọc nói khoác, sau đó lại tiếp tục giới thiệu các công năng khác của thiết bị, ví dụ như thiết bị này đồng bộ với bên phòng giám chứng và phòng pháp y, một khi các phòng ban khác có tin tức mới nhất thì có thể biết được tình huống tường tận qua thứ này ngay lập tức, rất tiết kiệm thời gian.
Mặt khác, thiết bị này còn có công năng phân tích bằng trí tuệ nhân tạo, có thể tiến hành so sánh, kiểm tra các số liệu được đưa vào, thậm chí còn có thể kết nối đến kho số liệu của quốc gia, có thể dùng thời gian nhanh nhất điều tra các tin tức khác trong kho số liệu.
“Sao nào, công nghệ cao đúng không?” Sau khi giới thiệu xong, Thôi Lệ Châu không khỏi đắc ý nói: “Bộ thiết bị này vốn dĩ được sử dụng trong tác chiến khẩn cấp đó, tôi lấy nó sang tổ phá án, thử xem hiệu quả thế nào…”
“Tôi cảm thấy…” Thôi Lệ Châu vỗ vỗ bả vai Triệu Ngọc: “Nếu chúng ta có bộ thiết bị này, chắc chắn có thể như hổ thêm cánh!”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười mỉm, nói đúng trọng tâm: “Loại máy móc này đúng là không tệ, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian… Nhưng mà mặc dù máy móc có tốt đến mức nào thì cũng chỉ là máy móc mà thôi! Chỉ có tác dụng phụ trợ, không thể đặt cược tất cả lên đó được!”
“Đúng đúng đúng” Thôi Lệ Châu vui vẻ kéo Triệu Ngọc đến màn hình lớn bên cạnh văn phòng, vui vẻ ra mặt mà nói: “Điều cuối cùng có tác dụng quyết định vẫn phải là Triệu đại thần thám của chúng ta nhỉ, đúng không? Ha ha ha…”
“Đến đây đi… Cà phê…” Thôi Lệ Châu chỉ vào máy pha cà phê nơi xa: “Cà phê xay đó, đừng ngại đắng nhé!”
“Thôi, thôi!” Triệu Ngọc vội vàng xua tay, sau đó chỉ vào Ngô Tú Mẫn bên cạnh và nói: “Bác sĩ tư của tôi có dặn, không cho tôi uống cà phê nữa! Sợ tôi nảy sinh ảo giác…”
“…” Ngô Tú Mẫn nhìn Triệu Ngọc một cái với vẻ miệt thị, không lên tiếng.
“Được rồi, vậy thì uống một ly nước lọc đi!” Thôi Lệ Châu tự mình rót ly nước cho Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn, đợi đến lúc tất cả các nhân viên công tác khác rời khỏi, cô ta mới thu nụ cười vui tươi lại, nghiêm trang nói với Triệu Ngọc: “Sếp à, lần này anh tới Tây Giang chắc không chỉ là tới thị sát công việc của tôi đâu nhỉ?”
“Nói mau, có phải có tình huống gì mới hay không?”
“Tình huống mới thì chưa có, nhưng mà…” Triệu Ngọc cầm cốc nước lọc và nói: “Lúc ở Phụng Bình, tôi thuận tiện gặp mặt Hàn Khoan một lần, nhận được một gợi ý từ chỗ ông ta!”
“Hả? Hàn Khoan? Hàn Khoan của thành phố Hoàng Kim ấy hả? Vụ án ác… ác ma?” Thôi Lệ Châu bất ngờ: “Ông ta vẫn chưa chết hả? Anh… Anh tìm ông ta để lấy gợi ý? Ôi trời ơi, không hổ là thần thám mà…”
“Như vậy… Hàn Khoan cho anh gợi ý gì vậy?”
“Hàn Khoan nói, nếu muốn điều tra vụ án giết người hàng loạt thì phải hiểu được nguyên nhân gây án… Phải bắt đầu từ…”
“Phải bắt đầu điều tra từ vụ án đầu tiên…” Thôi Lệ Châu mở to mắt: “Anh muốn điều tra trọng điểm vụ Ngụy Kỳ Kỳ mất tích hả? Khó trách ngày hôm qua anh bảo chị Ngô gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi điều tra kĩ tư liệu của Ngụy Kỳ Kỳ!”
“Tôi đã bảo tổ chuyên án triển khai điều tra suốt đêm, đi hỏi hơn mười người từng quen biết Ngụy Kỳ Kỳ, nhưng… tuy cùng sống trong một thành phố, nhưng chưa có ai phát hiện ra giữa Ngụy Kỳ Kỳ và Khang Tử Thanh có liên hệ gì…”
“Ừm… Nếu là…” Triệu Ngọc bỗng nhiên đặt ly nước lên trên bàn, nói với vẻ suy tư: “Bản thân Ngụy Kỳ Kỳ vốn không có quan hệ gì với Khang Tử Thanh thì sao?”
“Hả?” Thôi Lệ Châu nhíu mày, suy nghĩ về lời nói của Triệu Ngọc, hỏi: “Anh nghĩ gì vậy?”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười điên cuồng một tiếng theo quán tính, cực kỳ tự đắc nói: “Tiểu Thôi à, không gạt cô, Hàn Khoan chỉ cho tôi một lời nhắc nhở, nhưng với trí thông minh tuyệt đỉnh của Triệu đại thần thám này thì cũng đủ rồi!”
“Có lời nhắc này, tôi đã có suy nghĩ mới, có lẽ, suy nghĩ này sẽ là mấu chốt cho việc phá án của chúng tôi!”
“Hừ, tôi nói rồi mà! Anh không thấy con thỏ thì không chịu tung ưng ra!” Thôi Lệ Châu vỗ vỗ Triệu Ngọc như làm nũng, hỏi: “Nói nhanh lên đi, sếp à, rốt cuộc anh nghĩ đến khả năng gì vậy hả?”
“Là thế này” Triệu Ngọc nói: “Đêm qua, tôi bỗng nhiên nhớ tới một bộ phim truyền hình xưa ơi là xưa, bộ phim truyền hình đó nói về Diêm Vương gia và mười tám tầng địa ngục, tôi nhớ rõ, trong phim có một câu rất hay”
“Lúc ấy, Diêm Vương gia đang thẩm vấn một con ma có lai lịch bất minh, trong đám thủ hạ của ông ta, có người cho rằng con ma này bị oan, nên được chuyển thế luân hồi; nhưng cũng có người cho rằng không đủ chứng cứ chứng minh con ma này bị oan, cho nên phải đày xuống địa ngục! Kết quả, vào lúc mấu chốt, Diêm Vương gia lên tiếng, ông ta nói, chỉ cần vẫn còn một chỗ đáng nghi thì phải điều tra rõ chân tướng rồi mới thẩm phán, làm vậy mới không phán oan cho người tốt!”
“Thế nào…” Triệu Ngọc ngẩng đầu hỏi Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn: “Bây giờ, hai người đã hiểu ý của tôi chưa?”