Chương 1560 Kẻ bị tình nghi mới
“Năm đó, vịnh Đại Nguyệt là khu khai phá kinh tế kỹ thuật của thành phố Bắc Thương” Thôi Lệ Châu đứng trước màn hình lớn giới thiệu: “Có nhiều cơ sở công nghiệp nhẹ, nghề cá và nuôi trồng thủy sản được chính phủ hỗ trợ”“Đương nhiên, bởi vì cạnh núi gần sông, hoàn cảnh rất tốt nên địa phương đã phát triển vài hạng mục du lịch, ví dụ như khu nghỉ mát hồ Cửu Long, còn có trang trại công viên sinh thái nữa…”
Lúc Thôi Lệ Châu giới thiệu, Ngô Tú Mẫn lại lén lút đẩy đẩy Triệu Ngọc, không vui vẻ lắm mà nói một câu: “Tổ trưởng, chẳng lẽ cậu có ý kiến gì về tôi à?”
“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Chúng ta cùng ngồi máy bay thời gian dài như thế, nhưng cậu lại không nói lời nào về suy nghĩ mới của cậu, chuyện này là sao?” Ngô Tú Mẫn ung dung mà oán giận nói: “Bởi vì tôi hoài nghi bệnh tình của cậu nặng thêm à?”
“Không không không, chị hiểu lầm rồi…” Lúc này Triệu Ngọc này mới hiểu cô ấy có ý gì, nên vội vàng giải thích: “Là thế này, lúc ở trên máy bay, suy nghĩ này vẫn chưa hoàn chỉnh, tôi sợ nói ra sẽ xấu hổ, ha ha… Thật đấy…”
“Hừ…” Ngô Tú Mẫn hung hăng lườm Triệu Ngọc một cái, tuy không tức giận nữa nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập oán niệm.
“Khụ khụ…” Triệu Ngọc xấu hổ ho khan một tiếng, cũng có phần xấu hổ.
Nhưng đúng là hắn không nói dối, suy nghĩ mới này, hắn vừa nghĩ ra được lúc ở trên máy bay.
“Bây giờ, chúng tôi đã xác nhận thông qua nhân viên của công ty truyền thông” Lúc này, Thôi Lệ Châu tiếp tục trình bày: “Công ty của bọn họ không có hạng mục quay chụp hoặc là kho hàng chi nhánh gì tại vịnh Đại Nguyệt cả”
“Cho nên, vì sao Khang Tử Thanh lại chạy tới chỗ đó, đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn!”
“Vụ án video giết người có tỷ lệ rất cao xảy ra tại vùng hoang vu dã ngoại” Ngô Tú Mẫn không buồn oán giận Triệu Ngọc nữa, chỉ vùi đầu vào vụ án: “Trong xe của Khang Tử Thanh chứa nhiều video giết người như vậy, có khi nào chỗ vịnh Đại Nguyệt cũng từng xảy ra án mạng không?”
“Trong mười một cô gái, chỉ có người mất tích đầu tiên Ngụy Kỳ Kỳ là dân vùng Bắc Thương” Thôi Lệ Châu nói: “Có khi nào thi cốt của Ngụy Kỳ Kỳ bị chôn ở vịnh Đại Nguyệt không?
“Trong clip quay cảnh cô ấy bị hại có một tháp nước kiểu cũ… Sếp à” Thôi Lệ Châu vội vàng xin Triệu Ngọc: “Tuy chúng tôi đã lục soát một lần, nhưng để chắc chắn hơn, liệu có nên phái một tổ nữa qua đó khảo sát không?”
“Đừng vội…” Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc bỗng nhiên bình tĩnh nói: “Tôi cảm thấy chúng ta đã càng ngày càng gần chân tướng rồi!”
“Không bằng…” Ánh sáng tự tin lóe lên trong mắt hắn: “Chúng ta tạm thời cứ kiên nhẫn chờ đợi đi! Đến đây nào Tiểu Thôi, cô hãy lấy những tài liệu mới nhất của các cô ra, chúng ta cùng xem trước…”
“À… Vậy…” Thôi Lệ Châu nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Đã đến giờ cơm chiều rồi, tôi vốn định mời hai người ăn bữa ngon, thành phố Bắc Thương được xưng là thủ đô của mật, bánh mật ở nơi này ăn ngon cực kỳ!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc vỗ tay, đứng lên nói: “Hay lắm, tôi thích ăn ngọt, chúng ta đi nếm thử đi!”
“Nếu như muốn ăn bánh mật thì bảo người ta đưa đến đây không phải là được rồi sao?” Rõ ràng Ngô Tú Mẫn không có hứng thú với đồ ngọt.
“Cùng đi đi mà chị Ngô!” Thôi Lệ Châu nắm lấy cánh tay Ngô Tú Mẫn khuyên nhủ: “Rất nhiều đồ ăn vặt, phải ăn ngay lúc vừa mới ra lò, chứ để người ta giao đến thì không có hương vị nữa rồi!”
“Hơn nữa, kiểu ăn vặt này thường không giao hàng đâu”
“Đi mà, tôi biết có phố ăn vặt cách Cục Cảnh sát không xa lắm, bảo đảm hai người sẽ ăn đã nghiền luôn! Đi đi mà…”
Ngô Tú Mẫn không lay chuyển được, bị Thôi Lệ Châu đẩy ra khỏi văn phòng, sau đó cùng đi đến thang máy bên ngoài.
“Tôi nói cho hai người nhé, Tây Giang đúng là chỗ tốt” Sau khi ba người đi vào thang máy, Thôi Lệ Châu vẫn đầy hưng trí mà giới thiệu cho hai người: “Chất lượng không khí ở chỗ này rất tốt, nhiệt độ không khí cũng rất thích hợp, ôn hoà, vô cùng thoải mái”
“Còn nữa, xung quanh chỗ này có rất nhiều nơi để du ngoạn, muốn núi có núi, muốn sông có sông, cảnh quan thiên nhiên cũng có, di tích văn hóa cũng nhiều….
”
“Hì, chờ sau này về hưu rồi, tôi nhất định sẽ mua nhà ở đây để dưỡng già!”
“Sếp à” Cô ta vui vẻ bắt lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Khi nào về anh thương lượng với chị Miêu một phen, mua một căn nhà nhỏ ở đây đi? Nhiệt độ chỗ này vừa phải, thích hợp cho hai người sinh em bé lắm đấy…”
“Ừm… Chuyện này thì… Ha ha…”
Triệu Ngọc gượng cười một trận, vừa định đùa Thôi Lệ Châu một chút thì thang máy đã đến đại sảnh tầng một, hắn đành phải bỏ qua suy nghĩ này, đi ra khỏi thang máy với hai quý cô.
Ai ngờ, bỗng có nhiều tiếng bước chân cộp cộp cộp vang lên, từ thang bộ bên cạnh bỗng nhiên có hai người trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát chạy xuống.
Hai người này chạy tới mức thở hồng hộc, rõ ràng đã chạy từ trên tầng rất cao xuống, lúc nhìn thấy đoàn người Triệu Ngọc thì lập tức la lớn:
“Sếp… Sếp Thôi, chờ đã, chờ đã…”
“Hả?” Thôi Lệ Châu sửng sốt: “Sao lại là hai người các anh? Không phải các anh…”
Không cần Thôi Lệ Châu nhắc nhở, Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn cũng đã nhận ra hai chàng trai này đều là nhân viên cảnh sát làm việc trong văn phòng phá án trên tầng, họ mới vừa nhìn thấy trước khi vào thang máy.
“Không sao đâu, không sao đâu” Thôi Lệ Châu còn tưởng rằng bọn họ gấp gáp chạy tới như vậy là muốn hộ tống mình, vội vàng xua tay nói: “Chúng tôi chỉ ra ngoài nếm thử ăn vặt của Bắc Thương mà thôi, sẽ trở về ngay!”
“Yên tâm đi, bản quan có tiền, không cần các anh chi trả…”
“Không phải, không phải…” Một chàng trai xấu hổ lau mồ hôi, nói: “Sếp Thôi, chúng… chúng tôi…” Cậu ta nhìn thoáng qua đồng đội mình cũng đang thở hổn hển, hơi do dự nói: “Hình như hai người chúng tôi đã tìm ra kẻ bị tình nghi mà cô muốn tìm rồi!”
“À, tốt lắm! Tốt lắm!” Hình như suy nghĩ của Thôi Lệ Châu vẫn dừng lại trên phố ăn vặt, cho nên sau khi thuận miệng nói một câu “tốt lắm” thì xoay người định đi.
Nhưng mà ánh mắt của Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn lúc này đã thay đổi rồi.
“Hả?” Một giây sau, Thôi Lệ Châu bỗng định thần lại, lập tức quay người, kích động túm lấy nửa áo bên phải của chàng trai kia mà quát: “Cậu… Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Sếp à, tuy không chắc chắn trăm phần trăm, nhưng mà… hai người chúng tôi…” Cậu trai trẻ khúm núm nói: “Cảm thấy người này vô cùng khả nghi!”
“Là ai vậy?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng không kìm nén được nữa, kích động túm lấy nửa bên áo trái của cậu ta mà quát: “Nói mau, kẻ bị tình nghi các cậu tìm thấy rốt cuộc là ai?”
“Ừm…” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa hỏi như vậy, hai nhân viên cảnh sát thậm chí hơi ngơ ngác, bọn họ có vẻ cực kỳ phức tạp, có hưng phấn kích động, lại có căng thẳng sợ hãi, thậm chí còn có vài phần khó tin.
“Ai? Đang hỏi các anh đấy! Nói mau đi!” Thôi Lệ Châu giật giật áo của người nọ mà thúc giục: “Nói chuyện đi chứ? Rốt cuộc là ai?”
“Ừm…” Hai nhân viên cảnh sát lại trao đổi ánh mắt một phen, rồi cậu trai bị túm mới hạ quyết tâm nói: “Sếp à, nếu như chúng tôi không điều tra sai thì kẻ bị tình nghi mà chúng tôi cho rằng đó là người cô muốn tìm, là đạo diễn – Lý Phi Phàm!”
“Đờ mờ…”
Câu cảm thán này do Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu đồng thời nói ra, trình độ ăn ý của hai người quả thực nâng lên tầm cao mới.
“Không thể nào!” Ngô Tú Mẫn lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Chúng tôi đã từng điều tra người này và đã loại ông ta ra khỏi diện hiềm nghi rồi!”
“Hả? Vậy sao?” Nghe thấy lời ấy, hai cậu cảnh sát trẻ càng thêm ngơ ngác, một cậu vội vàng hỏi: “Thật vậy chăng? Thế thì xem ra số liệu của chúng tôi lỗi rồi!”
“Đúng là!” Người còn lại vừa vò đầu, vừa thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói rồi mà, người tai to mặt lớn trên trường quốc tế như Lý Phi Phàm sao có thể là hung thủ của vụ án video giết người chứ! Ha ha ha…”
“Đợi đã…” Nhưng mà, Triệu Ngọc bỗng nhiên ngộ ra điều gì, hung tợn mà kéo cậu trai kia đến trước mặt hỏi: “Cậu mau nói con mẹ nó cho tôi biết, tại sao hai người lại hoài nghi Lý Phi Phàm?”