← Quay lại trang sách

Chương 1564 Dừng tay lại hay chưa?

Tám giờ tối, trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở thành phố Bắc ThươngCác thành viên tổ điều tra đặc biệt đang mở cuộc họp thảo luận qua video do Triệu Ngọc chỉ đạo. Trên màn hình lớn, Miêu Anh đang ở Vân Ổ Việt Châu, Tăng Khả và Nhiễm Đào ở lại Phụng Bình cũng đều tham gia.

Đương nhiên trong phòng còn có hai cảnh sát là Miêu Khải và Đoàn Phi của Cục Cảnh sát Bắc Thương, họ đã phát hiện ra Lý Phi Phàm có rất nhiều điểm đáng nghi.

“Nhưng mà…” Sau khi Triệu Ngọc tổng kết lại toàn bộ tình huống cho mọi người xong, Miêu Anh trên màn hình đã đưa ra nghi vấn trước: “Mãi cho đến hiện giờ, chúng ta còn có một vấn đề chưa giải quyết. Đó chính là vấn đề ở băng video, nếu như Lý Phi Phàm mới là sát nhân hàng loạt thì tại sao băng video giết người của ông ta lại xuất hiện trên xe của Khang Tử Thanh chứ?”

Khi nghe thấy vấn đề này, tất cả mọi người đều nhíu mày lại.

Đúng vậy, nguồn gốc của băng video chắc chắn là một móc nối quan trọng nhất trong vụ án video giết người này, bọn họ phải phá giải được vấn đề này thì mới có nắm chắc khi đối chất với Lý Phi Phàm.

“Chí ít… Không thể có chuyện là đồng lõa hoặc đồng bọn đâu…” Nhiễm Đào đang ở Phụng Bình suy nghĩ rồi nói: “Lý Phi Phàm còn sống, nếu như Khang Tử Thanh là đồng bọn của Lý Phi Phàm thì ông ta đã lấy băng video đi từ lâu rồi. Có khi còn sẽ giết Khang Tử Thanh để diệt khẩu nữa ấy chứ!”

“Tôi cho rằng…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Nếu như Lý Phi Phàm mới là hung thủ thật sự thì chắc chắn Khang Tử Thanh đã lấy băng video của Lý Phi Phàm. Có lẽ là Khang Tử Thanh thấy được nội dung trong băng video, phát hiện Lý Phi Phàm là hung thủ giết người cho nên mới mạo hiểm lái xe suốt đêm qua vịnh Đại Nguyệt…”

“Nhưng mà” Nhiễm Đào gãi đầu: “Nếu đúng là vậy thì chẳng phải những lời tôi vừa nói đều là vô ích sao? Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe, vả lại còn nằm liệt trên giường bệnh mười một năm, tại sao một người có quyền thế như Lý Phi Phàm lại chẳng quan tâm ngó ngàng gì tới? Ông ta hoàn toàn có cơ hội lấy lại băng video mà!”

“Chỉ có một nguyên nhân!” Triệu Ngọc đứng dậy nói: “Lý Phi Phàm vốn không biết người đã lấy băng video đi là Khang Tử Thanh!”

“Hả?” Mọi người khiếp sợ, rồi bắt đầu tích cực cân nhắc về suy đoán của Triệu Ngọc.

“Đừng nói là…” Thôi Lệ Châu suy nghĩ rồi mở miệng nói trước: “Ý của anh là Khang Tử Thanh đi trộm đồ sao? Trộm đồ của Lý Phi Phàm?”

“Lý Mặc đã từng nói Khang Tử Thanh có thói quen trộm vặt” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ Khang Tử Thanh đánh bài thua tiền, túng thiếu quá cho nên mới mạo hiểm động tới đồ của Lý Phi Phàm, nhưng lại vô tình phát hiện ra băng video giết người!”

“Cách giải thích này… Ừm…” Thôi Lệ Châu há miệng nhưng lại không biết phải bình luận như thế nào.

“Nếu nói như vậy thì…” Nhiễm Đào suy đoán nói: “Cũng có khả năng Khang Tử Thanh vội vàng lấy băng video đi nhưng không phải muốn báo cảnh sát, mà là định tống tiền Lý Phi Phàm?”

“Địa điểm!!!” Nhưng một câu của Miêu Anh lại nói thẳng vào điểm quan trọng: “Nếu như suy luận của tổ trưởng được thành lập thì chúng ta cần phải suy xét một vấn đề, tại sao đêm hôm đó Khang Tử Thanh lại… đi tới vịnh Đại Nguyệt? Nếu như ông ta muốn trộm đồ của Lý Phi Phàm thì chẳng phải đã chứng tỏ đêm hôm đó, Lý Phi Phàm cũng ở vịnh Đại Nguyệt sao? Hoặc là…”

“Ấy?” Một lời của Miêu Anh đã đánh thức Triệu Ngọc vốn còn đang mờ mịt, hắn đột nhiên trừng to hai mắt, hỏi Miêu Khải và Đoàn Phi: “Hai anh đã điều tra bất động sản của Lý Phi Phàm chưa? Năm đó lúc ở Bắc Thương, ông ta nghỉ ngơi ở nơi nào?”

“À… À ừm…” Hai người bị hỏi không kịp trở tay, vội vàng xoay người dùng tay thao tác trên màn hình cảm ứng, còn chưa tới một phút đã điều tra ra được thông tin về bất động sản của Lý Phi Phàm.

“Năm 2006… Nơi này…” Sau khi mở ra, Miêu Khải chỉ vào một loạt thông tin trong đó rồi nói: “Vào năm 2006, Lý Phi Phàm đã là một đạo diễn đẳng cấp quốc tế rồi, ông ta chỉ để lại sáu bất động sản ở Tây Giang… Trong số đó có hai căn ở quê quán của ông ta là thành phố Xương Lâm, một căn ở Tịnh Giang.

Bắc Thương… Bắc Thương có ba căn… Ôi… Ôi… Mọi người mau nhìn này!” Miêu Khải hô lên, vội vàng chỉ lên tài liệu trên màn hình và nói, “Đúng… Đúng là ông ta có một căn biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt! Là một căn biệt thự diện tích khoảng 10 mẫu Anh ở ngay bên cạnh vườn sinh thái…”

Ồ…

Vừa đưa tin tức này ra thì cả căn phòng lập tức chấn động, mọi người đều vô thức hô lên một tiếng. Dựa vào thông tin vừa có thì khả năng Lý Phi Phàm là hung thủ của vụ án này càng chắc chắn hơn, không thể lầm được.

“Đây là bản đồ…” Đoàn Phi mở bản đồ trên màn hình, sau đó giơ cánh tay lên và ra hiệu: “Các sếp xem cái này đi, địa điểm nơi Khang Tử Thanh gặp nạn cách nhà Lý Phi Phàm chỉ ba mươi lăm cây số thôi, mà con đường Khang Tử Thanh chạy là con đường duy nhất đi tới thành phố…”

“Trong chiếc xe mà Khang Tử Thanh gặp nạn không hề phát hiện tiền của” Miêu Anh suy đoán, nói: “Vậy thì… cũng chứng tỏ Khang Tử Thanh không trộm được tiền từ nhà Lý Phi Phàm, mà chỉ tìm thấy băng video thôi. Hoặc là sau khi vừa phát hiện ra băng video thì ông ta đã bỏ đi luôn rồi!”

“Có lẽ còn một điểm mấu chốt nữa!” Nhưng không ngờ, khi nhìn thấy một chứng cứ làm người ta phấn khích như vậy mà Triệu Ngọc lại nghĩ tới một vấn đề khác. Hắn ra lệnh: “Miêu Khải, cậu mau điều tra quỹ tích sinh hoạt của Lý Phi Phàm trong năm 2006! Xem trong giai đoạn đó, ông ta đang làm cái gì?”

“Không, không cần điều tra đâu, tôi có nhớ rõ. Vào thời điểm Khang Tử Thanh gặp tai nạn xe thì Lý Phi Phàm đang tham gia buổi lễ trao thưởng Kim Ưng ở Ma Đô!” Miêu Khải vô cùng tự tin nói: “Giải Kim Ưng là giải thưởng phim truyền hình lớn, năm đó, Lý Phi Phàm nhận được đề cử nhưng cuối cùng lại thua Nhậm Trường Hà và nhà họ Kiều…”

“À… Cho nên” Triệu Ngọc như bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu: “Khang Tử Thanh vô cùng chắc chắn trong nhà Lý Phi Phàm không có ai!”

“Còn nữa…” Thôi Lệ Châu phụ họa thêm: “Khang Tử Thanh quen biết Lý Phi Phàm, với tính chất công việc của ông ta thì có lẽ cũng biết tình hình biệt thự nhà Lý Phi Phàm, vả lại ngày hôm ấy còn đổ mưa to cho nên việc nảy ra ý đồ trộm cắp cũng hợp lý”

“Thì ra là như vậy!” Tăng Khả thở dài nói: “Nếu đúng là vậy thì dường như tất cả vấn đề đều có thể giải thích rồi! Khang Tử Thanh tiến vào nhà Lý Phi Phàm để thực hiện hành vi trộm cắp, nhưng chưa trộm được tiền thì lại phát hiện ra video giết người của Lý Phi Phàm. Biết Lý Phi Phàm là một hung thủ giết người cho nên mới hốt hoảng chạy trốn, rồi mới dẫn đến chuyện gặp phải sạt lở núi ở vịnh Đại Nguyệt! Mà bên phía Lý Phi Phàm biết rõ đồ mình bị mất rất quan trọng nhưng lại không biết là do Khang Tử Thanh trộm. Cho nên những đoạn băng video giết người đó mới có thể đi theo Khang Tử Thanh mà chẳng có ai hỏi tới…”

“Nếu như thật sự là vậy thì xem như ông trời đã làm một việc xấu rồi!” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài nói: “Nếu như Khang Tử Thanh không gặp phải tai nạn xe thì có lẽ Lý Phi Phàm đã bị xử tử từ lâu rồi! Người này cũng thật là may mắn, tôi đoán sau khi xảy ra chuyện này thì bản thân ông ta cũng phải buồn bực lắm nhỉ? Làm mất video giết người, chắc ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý ngồi tù rồi, nhưng lại không ngờ là không có người nào báo cảnh sát, không ai tống tiền, dường như chẳng xảy ra chuyện gì cả vậy! Chuyện này cũng… thật buồn cười nhỉ?

“Nhưng quan trọng hơn là, tôi rất lo lắng…” Thôi Lệ Châu hơi khựng lại một lúc rồi mới lộ ra vẻ mặt buồn bã nói, “Sau khi Lý Phi Phàm phát hiện mình thoát được một kiếp nạn thì ông ta… đã dừng tay lại hay chưa!? Tôi nghe nói… Một khi sát nhân hàng loạt đã bắt đầu giết người thì sẽ không dừng tay lại đâu. Chị Ngô, có chuyện như vậy không chị?”

“Vấn đề này ấy hả…” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Mỗi người không giống nhau cho nên phải xem tình huống cụ thể mới biết được! Nhưng điều em nói cũng không phải là không có khả năng…”

Lời nói của Ngô Tú Mẫn khiến cho bầu không khí trong phòng làm việc trở nên căng thẳng ngột ngạt…