← Quay lại trang sách

Chương 1563 Đùi ngỗng bất cẩn

Năm 2002, tại quảng trường trung tâm Đông Phương Hồng của thành phố Mai An, tỉnh Việt ChâuLúc này đã là tháng 11, phương Bắc đã sớm bước vào thời tiết giá rét mùa đông nhưng thành phố Mai An vẫn tràn trong bầu không khí nóng bức, thậm chí trên đường còn có người chỉ mặc áo ngắn và quần đùi.

Nhất là khoảng mười giờ trưa, mặt trời từ trên cao rọi xuống khiến người ta nóng ran cả người.

Lúc này, một chiếc xe tải màu vàng đang dừng trước lối vào quảng trường.

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, Khang Tử Thanh ló đầu từ trong buồng lái ra hô to với người gác cổng quảng trường: “Này, sư phụ, quay phim! Mở cửa ra đi…”

“Làm cái gì hả?” Người gác cổng đang lười biếng nghe đài radio, không có ý định đi kéo hàng rào của quảng trường ra.

“Shit, ĐCMM! Lão Bát…” Khang Tử Thanh quát gọi người trẻ tuổi mặc áo ba lỗ đang ngồi trên ghế phó lái một tiếng: “Mau lên, đi bỏ hàng rào ra! Mẹ nó, đã tới đây tám trăm lần rồi mà con rùa này vẫn cố tình làm khó dễ chúng ta!”

Rầm…

Thanh niên tên Lão Bát nhảy xuống xe, tức giận kéo hàng rào ngăn cách sang một bên. Khang Tử Thanh lập tức đạp chân ga, lái xe vào trong quảng trường.

“Làm cái gì thế, quảng trường đã đóng cửa rồi…” Người gác cổng tức giận xông tới muốn ngăn cản nhưng Lão Bát đã kéo hàng rào ngăn cách sang một bên, sau đó chạy đi về phía xa xa rồi.

“Hừ!” Khang Tử Thanh đắc ý liếc nhìn bảo vệ, sau đó đậu xe tải bên cạnh khu vực trường quay đơn sơ do con người xây dựng trong một chỗ sâu của quảng trường.

“Lão Khang à, sao giờ anh mới đến?”

Lúc này có một nhân viên trên đầu chỉ có vài cọng tóc, đi từ trong trường quay phim ra, người này chính là nhân viên phục vụ của đoàn phim.

Nhân viên phục vụ đoàn phim cầm một đùi ngỗng nướng thơm nức mũi trong tay, gã ta vừa nhìn thấy chiếc xe tải của Khang Tử Thanh thì vội vàng bước nhanh đến gần và dặn dò: “Diễn viên và đạo diễn sẽ đến ngay đấy, anh đừng lề mề nữa, mau lắp giá đỡ với đường ray đi, mấy cái đèn ở phía sau cũng phải hoạt động trơn tru nữa đấy!”

“Chết tiệt… Đang ban ngày ban mặt mà lắp đèn cái gì?” Khang Tử Thanh nhân lúc nhân viên phục vụ đoàn phim không chú ý, vươn tay giật lấy đùi ngỗng của gã ta, sau đó cười rạng rỡ mà nói: “Được rồi, tôi đâu phải là tay mơ đâu, đảm bảo sẽ hoàn thành chút chuyện nhỏ này cho anh ngay!”

Nói xong, ông ta không hề khách sáo mà gặm một miếng đùi ngỗng, còn cố ý phun nước miếng lên đó nữa…

“Anh… Hừ…” Nhân viên phục vụ đoàn phim tức giận mắng mấy câu thô tục theo khẩu âm Tây Giang, sau đó tức giận rời đi.

“Tiên sinh, tiên sinh…” Bỗng nhiên, có một cậu bé hơn mười tuổi ôm một chồng tờ rơi trong tay không biết chui từ đâu ra, đưa một tờ cho Khang Tử Thanh mà chào hàng: “Tối hôm nay, đoàn kịch Mai An diễn vở ‘Hoa Điền Bát Hỉ’, toàn là diễn viên nổi tiếng đấy, mà vé lại không đắt đâu, ngài đi xem thử nhé!”

“Biến, biến, biến! Tao còn nghe không hiểu tiếng Quảng Đông thì xem kịch kiểu gì hả!”

Khang Tử Thanh đẩy tờ rơi mà cậu bé đưa tới ra, nhưng không ngờ cậu bé lại ngửi thấy mùi thơm của đùi ngỗng mà nhìn ông ta chằm chằm.

“Hửm?” Khang Tử Thanh thấy vậy, vốn đã định nổi giận rồi nhưng thấy thằng bé tuy ăn mặc nghèo nàn nhưng lại ngoan ngoãn đáng yêu, cho nên cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn, bèn xé một miếng thịt ngỗng thật to trên đùi cho cậu bé.

“Ồ… Cảm ơn… Cảm ơn chú ạ!” Cậu bé vui chết đi được, vội vàng khom lưng cảm ơn Khang Tử Thanh.

“Ha ha ha…” Khang Tử Thanh cười ngây ngô, nhưng khi nghĩ đến con trai mình thì trong lòng đau nhói, nụ cười ngây ngô cũng theo đó mà cứng lại.

Cậu bé nhận lấy thịt ngỗng, thấy trên thịt ngỗng nướng có quá nhiều dầu, bèn lấy một tờ rơi bọc một nửa thịt ngỗng lại, nếu làm vậy thì tay sẽ không bị dính đầy dầu.

“Khà khà, thằng nhóc mày thích sạch sẽ quá nhỉ…” Khang Tử Thanh vươn tay đòi: “Nào, cho tao một tờ đi!”

“Vâng ạ!” Cậu bé cầu còn không được, lập tức cười ha hả đưa một tờ rơi cho Khang Tử Thanh.

Khang Tử Thanh cũng bọc đùi ngỗng như cậu bé, sau đó nhai thịt nhồm nhoàm.

Cậu bé thấy Khang Tử Thanh như thế thì thấy buồn cười, sau khi nán lại chừng mấy giây mới xoay người định chạy đi, nhưng lại bị Khang Tử Thanh gọi lại lần nữa.

“Này nhóc!” Khang Tử Thanh trêu chọc: “Thứ này bọc đùi ngỗng được lắm đó, cho tao thêm mấy tờ nữa đi!”

Ông ta vừa nói vừa đưa tay vớ lấy gần một nửa xấp tờ rơi của thằng bé.

Ý của ông ta rõ ràng là muốn giúp thằng bé giảm bớt gánh nặng, để nó hoàn thành công việc sớm hơn một chút.

“Làm vậy không được đâu, làm vậy không được đâu…” Nhưng không ngờ cậu bé lại hốt hoảng hô: “Ông chủ bọn cháu sẽ nhìn thấy, nếu như bị ông ấy thấy thì cháu sẽ mất tiền công đó! Vả lại, mặc dù tụi cháu đi phát tờ rơi nhưng cũng phải thành thật có đúng không nào? Ừm…” Thằng bé lấy lại tờ rơi trong tay Khang Tử Thanh, rút ra một tờ rồi nói: “Cùng lắm cháu chỉ có thể cho chú thêm một tờ nữa thôi!”

Nói xong, cậu bé lập tức đặt tờ rơi vào trong tay Khang Tử Thanh, sau đó quơ quơ đùi ngỗng trong tay mà vui sướng xoay người đi mất.

Khang Tử Thanh nhìn theo bóng lưng cậu bé ngày càng đi xa, trong lòng cực kỳ phức tạp, nghĩ tới người vợ và con trai của mình đang ở quê nhà…

Nhưng mà vợ đã trở thành vợ cũ, con trai cũng không chịu nhận ông ta nữa rồi…

“Anh Khang, anh đang nghĩ gì thế?”

Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói sang sảng vang lên sau lưng Khang Tử Thanh, dọa ông ta giật cả mình.

Khang Tử Thanh vội vàng xoay người lại. Sau khi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi quần Tây phẳng phiu, đi giày da bóng loáng thì Khang Tử Thanh mới thở ra một hơi nặng nề và nói: “Thì ra là đạo diễn Lý, anh làm tôi giật mình đấy! Nếu như tôi bị anh dọa sợ thành bệnh thì phải tính là tai nạn lao động đấy nhé!”

“Ha ha ha…” Người vừa tới chính là Lý Phi Phàm, đạo diễn của đoàn phim này. Lý Phi Phàm cười ha ha rồi mắng lại: “Anh Khang à, anh biết ăn vạ quá nhỉ! Đừng quên là anh vẫn chưa trả hết số tiền mà anh nợ tôi đâu đấy!”

“Ừm…” Một câu nói này đã hoàn toàn dập tắt Khang Tử Thanh. Đúng là do trước đây đánh bài thua tiền cho nên ông ta có mượn tiền của Lý Phi Phàm thật.

“Nhìn cái vẻ sợ hãi của anh kìa. Có chút tiền ấy mà anh tưởng tôi đòi anh thật hả? Ha ha ha…” Cười to xong, Lý Phi Phàm chợt nhìn thấy tờ rơi trong tay Khang Tử Thanh, lập tức chộp lấy, vừa xem vừa nói: “Kịch Quảng Đông ‘Hoa Điền Bát Hỉ’ à? Đoàn kịch Mai An… Nghe nói nổi tiếng lắm…”

“Tôi cũng không biết nữa…” Khang Tử Thanh không để ý đến chuyện này, ông ta vẫn thản nhiên gặm đùi ngỗng rồi chẳng nói lời nào cả.

Nhưng không ngờ sau khi Lý Phi Phàm chú ý tới diễn viên nữ trên tờ rơi thì ông ta lại có vẻ hứng thú mà nhìn chăm chằm người nọ, trong mắt còn lóe lên một loại ánh sáng làm người ta không thể nào đoán được.

Sau đó, một nụ cười khó tả bỗng xuất hiện trên mặt Lý Phi Phàm…

“Đạo diễn Lý, anh nghe hiểu tiếng Quảng Đông à?” Cuối cùng, Khang Tử Thanh cũng để ý tới vẻ khác thường của Lý Phi Phàm, hỏi: “Chẳng lẽ, anh muốn đi xem kịch Quảng Đông thật à?”

“Ha ha…” Lý Phi Phàm cười thẩn bí, nói với vẻ rất hài lòng: “Chính vì nghe không hiểu nên mới cảm thấy thú vị! Anh không hiểu đâu, ha ha ha…”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phi Phàm cẩn thận gấp tờ rơi đó lại thật ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi áo sơ mi của mình.

“Ừm…”

Khang Tử Thanh không ngờ một đạo diễn nổi tiếng lại cảm thấy hứng thú với một tờ rơi, ông ta vừa định nói điều gì nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng vang rất lớn từ xa xa truyền tới, là một giàn giáo bỗng nhiên bị gió mạnh thổi đổ xuống.

“Con bà nó…” Thấy vậy, Khang Tử Thanh vội vàng ném miếng đùi ngỗng còn đang ăn dở vào trong xe tải, sau đó mới chạy nhanh về phía giàn giáo…

⚝ ✽ ⚝

Đêm khuya hôm đó, cuối cùng Khang Tử Thanh cũng hoàn thành xong công việc một ngày và đi về phía xe tải.

Một nửa đùi ngỗng đã lạnh tanh, Khang Tử Thanh dù đã ăn cơm tối nhưng vẫn cầm đùi ngỗng lên và gặm sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, ông ta vốn định vứt tờ rơi dính đầy dầu mỡ đó đi. Nhưng nhớ tới thằng bé thành thật khi sáng thì ông ta lại học theo Lý Phi Phàm, gấp tờ rơi lại ngay ngắn rồi nhét vào túi da của mình, như cất giấu một báu vật vậy…