← Quay lại trang sách

Chương 1623 Cuồng thám truy đuổi

Thì ra không phải tất cả hầm trú ẩn đều bị ngập nước, bởi vì nơi này nối liền với bệnh viện cho nên lúc trước không có ai tra tới đâyTriệu Ngọc nghĩ đến đó thì càng thấy suy luận của mình là chính xác, trong căn hầm trú ẩn này chắc chắn có một cửa ra nối liền với quảng trường Giải Phóng!

Vì vậy, hắn tăng nhanh tốc độ, leo dọc theo cầu thang lên tầng trên cùng, kết quả là khi chạy đến cuối đường lại bất ngờ bị một bức tường chặn lại.

Triệu Ngọc lấy đèn pin rọi xem thử, chỉ thấy một cánh cửa nhỏ bằng kim loại cũ kỹ xuất hiện trên vách tường!

Hắn có thể nghe thấy tiếng xe hơi chạy qua cánh cửa kim loại nhỏ này, điều này chứng tỏ bên kia chính là đường lớn.

Đúng vậy, chính là chỗ này!

Triệu Ngọc vội vàng vươn tay kéo một cái nhưng lại phát hiện cửa nhỏ đã bị khóa chìm, không thể nào mở ra được.

Nhưng chỉ là một cái ổ khóa nhỏ thì làm sao có thể làm khó được Triệu Ngọc? Hắn vừa sử dụng chìa khóa vạn năng thì ổ khóa chìm đã kêu “cạch” một tiếng, cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng “két” nặng nề.

Ngay tại khoảnh khắc cánh cửa nhỏ mở ra, Triệu Ngọc đã cảm nhận được một cơn gió rét lạnh thấu xương ập thẳng vào mặt mình, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp xuống.

Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, một con đường cái chật hẹp bất ngờ xuất hiện trước mắt, do lúc này là đêm khuya cho nên trên đường không có xe cộ qua lại.

Lại nhìn ra phía xa xa, chỉ thấy phía đối diện đường cái có hai công trình to lớn đứng sừng sững là nhà thờ lớn ở phía Tây quảng trường Giải Phóng, mà đi qua nhà thờ lớn chính là quảng trường Giải Phóng.

Quả nhiên là như vậy!

Triệu Ngọc cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên ngoài một lúc mới phát hiện ở giữa hai nhà thờ có một con hẻm chật hẹp.

Nếu như kẻ tình nghi lợi dụng con đường này để khiêng người bị hại đến quảng trường Giải Phóng thì rất dễ dàng tránh được camera giám sát và một vài cửa hàng tạp hóa.

⚝ ✽ ⚝

Khoan đã…

Ngay tại lúc Triệu Ngọc sắp đi ra khỏi hầm trú ẩn thì đột nhiên phát hiện ra một thứ màu trắng bên cạnh cổng sắt.

Do thứ này khá mới cho nên rất nổi bật giữa một đám đồ lặt vặt cũ kỹ khác trong hầm.

Triệu Ngọc cầm lên nhìn kĩ, thì ra là một bộ quần áo màu trắng.

À…

Triệu Ngọc lập tức nhận ra đây chính là đồng phục hộ lý của bệnh viện, giống y hệt cái áo mà kẻ tình nghi đã mặc khi giả mạo thành hộ lý lúc nãy!

Không cần phải nói nhiều, thứ này rất có thể là do kẻ tình nghi đó đã vứt lại.

Tiếng của cửa sắt mà mình nghe thấy vừa rồi chắc chắn là do ông ta gây ra, ông ta đã chạy trốn từ nơi này!

Giỏi lắm, rất thông minh!

Triệu Ngọc nghĩ, kẻ tình nghi biết sau khi sự việc bại lộ thì cảnh sát sẽ phong tỏa toàn bộ tòa nhà bệnh viện, cho nên ông ta không thể mạo hiểm lái xe cấp cứu, mà lựa chọn lặng lẽ chuồn từ nơi này ra ngoài.

Hừ hừ…

Ông mơ cũng đẹp lắm đó, nhưng tiếc là đã gặp phải Triệu đại thần thám tôi đây rồi, để xem lần này ông còn trốn được nơi nào nữa?

Vừa nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không nôn nóng đuổi theo, mà lấy máy truy tìm dấu vết tàng hình đã được chuẩn bị từ trước ra, sử dụng trên người mình.

Sau khi sử dụng xong, hắn sẽ có thể giống như chó đánh hơi vậy, dựa vào mùi hương trên quần áo để truy đuổi tung tích của kẻ tình nghi.

Đạo cụ này vô cùng kỳ diệu, Triệu Ngọc chỉ mới ngửi mùi hương trên quần áo thôi là một màn hình theo dõi đã xuất hiện trên giao diện của hệ thống rồi.

Trước đây, Triệu Ngọc đã từng sử dụng món đạo cụ này, cho nên khi dựa vào độ dày mỏng của mùi hương, hắn có thể xác định được kẻ tình nghi vẫn chưa chạy xa.

Sau khi Triệu Ngọc đi ra khỏi cửa nhỏ, chẳng những bắt được mùi hương của kẻ tình nghi mà hắn còn nhìn ra được quỹ tích hành động của ông ta một cách rõ ràng.

Không ngờ sau khi chạy ra khỏi hầm trú ẩn, tên tội phạm thật sự đã chạy dọc theo con hẻm giữa hai nhà thờ về phía quảng trường Giải Phóng.

Người này thật là to gan, ông ta biết rõ quảng trường Giải Phóng là chỗ nguy hiểm nhất nhưng vẫn dám chạy vào nơi đó à?

Được thôi, để tôi xem ông có thể chạy tới chỗ nào!

Vừa nghĩ đến đây, Triệu Ngọc đã sải chân băng qua đường, định đuổi theo kẻ tình nghi.

Nhưng kết quả là một chuyện lúng túng bỗng nhiên xảy ra!

Triệu Ngọc vừa mới băng qua đường thì một chiếc xe cảnh sát chạy bằng điện chẳng biết chui ra từ nơi nào đã dừng lại ngay đầu hẻm, vừa vặn chắn ngang đường đi của Triệu Ngọc.

“Không được nhúc nhích!” Cảnh sát trên xe lập tức nhảy xuống, vung cây dùi cui trong tay mà quát Triệu Ngọc: “Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích!”

Con bà nó!?

Có thể tưởng tượng được Triệu Ngọc đã buồn bực tới cỡ nào. Ngay tại thời khắc mấu chốt, hắn đang lần theo dấu vết của tội phạm thì lại bị cảnh sát địa phương tưởng là kẻ tình nghi, giờ có thể tìm ai để nói phải trái chứ?

Trong lúc anh cảnh sát đó nói chuyện thì có ba cảnh sát nữa nhảy xuống xe, đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, đoàn người lập tức bao vây Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc vừa định gọi điện thoại liên lạc với Jacob thì cảnh sát ở phía đối diện đã vọt tới túm lấy cánh tay hắn.

“Không được nhúc nhích! Bỏ tay xuống!” Các cảnh sát vừa lớn tiếng quát lên, vừa không hề khách sáo mà quặp hai tay Triệu Ngọc ra phía sau, rồi hung hăng ấn hắn lên cốp xe phía trước.

“Này này này… Người mình mà! Tôi muốn, tôi muốn gọi điện thoại! Gọi điện thoại được không?” Triệu Ngọc đưa tay bắt lấy điện thoại di động, nhưng cảnh sát sau lưng lại đè hắn rất chặt, không cho hắn cử động.

“Đậu xanh rau má! Các anh bị ngu rồi hả?” Triệu Ngọc dùng ngôn ngữ địa phương mà hỏi ngược lại: “Nhìn cho kĩ đi, tôi không phải là dân bản xứ các anh, là người châu Á, người châu Á… Tôi có thể là tội phạm sao?”

“Cái gì?” Ba cảnh sát sững sờ, một người trong đó lẩm bẩm hỏi: “Cái gì mà đậu? Đậu xanh cái gì cơ? Có phải anh ta đang cười nhạo chúng ta không?”

Triệu Ngọc lại buồn rầu lần nữa, nhưng hắn còn chưa kịp giải thích nhiều thì màn hình trên hệ thống bỗng phát hiện ra một tình huống khác thường.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà mùi hương của kẻ tình nghi đó đã đột nhiên trở nên dày đặc!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc vội vàng nhìn về phía trước để tìm kiếm mùi hương, chỉ thấy mùi hương kia đang tỏa ra từ con hẻm trước mặt.

Kết quả, hắn vừa mới liếc mắt đã bỗng dưng nhìn thấy ở chỗ sâu trong con hẻm đó có một người đang trốn!

Dù con hẻm này rất tối nhưng dựa vào mùi hương cùng với đường nét thân thể của người đó, Triệu Ngọc vẫn đoán được người này chắc chắn chính là kẻ tình nghi đó!

Tại… Tại sao ông ta lại chạy ngược trở về?

Triệu Ngọc đang buồn bực khó hiểu thì kẻ tình nghi trong con hẻm vừa thấy đã bị Triệu Ngọc phát hiện nên vội vàng xoay người chạy mất.

Con bà nó!

Lần này, Triệu Ngọc đã thật sự nóng nảy rồi, còn có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này nữa chứ?

Sao có thể bỏ qua cho được?

Trong lúc luống cuống, Triệu Ngọc chợt nổi cơn điên, thừa dịp cảnh sát đang đè mình không tập trung, hắn lập tức rút cánh tay ra, xoay người lại.

⚝ ✽ ⚝

Các cảnh sát sợ hết hồn, vội vàng vung dùi cui lên, nện về phía Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thấy thế bèn hạ quyết tâm, lập tức kéo một anh cảnh sát đỡ dùi cui thay mình, sau đó tung ra một cú đá làm một viên cảnh sát khác ngã lăn trên mặt đất!

Sau đó, hắn ôm lấy đầu của cảnh sát trong ngực mà đập xuống cốp xe, “bốp” một tiếng, người nọ lập tức ngất xỉu.

“Á!!?”

Cảnh sát đang cầm gậy cứng đờ cả người, vội vàng cầm bộ đàm lên để gọi tiếp viện. Còn Triệu Ngọc thì đấm một quyền thật hung hãn làm anh ta thâm mắt kèm theo chấn động não.

Sau khi một hơi đánh ngã ba người cảnh sát, Triệu Ngọc vốn định đuổi theo kẻ tình nghi, nhưng hắn vừa mới chạy được hai bước thì thấy chiếc xe chạy bằng điện của nhóm cảnh sát này không tệ, nó thuộc dạng xe mini, có thể đi luồn lách trong con hẻm nhỏ.

Vì vậy, hắn ung dung mở cửa xe ra, chui vào trong, sau đó lái chiếc xe cảnh sát chạy bằng điện vào trong ngõ hẻm.

Tuy nhiên, tính toán của Triệu Ngọc vẫn có sai lầm, bởi vì con hẻm đó giống cái loa, càng vào sâu bên trong thì càng hẹp. Triệu Ngọc điên lên khi thấy chiếc xe sắp bị mắc kẹt. Hắn quyết đoán đạp ga hết công suất, chiếc xe nhỏ lập tức bay vùn vụt như đạn đại bác vậy!

Ầm một tiếng, kính chiếu hậu của chiếc xe bị gãy, bốn cửa kính xe đều bị vỡ nát theo!

Lớp vỏ xe bên ngoài cũng phát ra tiếng ken két ken két, cố gắng chen qua ngõ hẻm. Sau khi ra khỏi hẻm, toàn bộ chiếc xe đã bị móp méo, không thể nhìn ra hình dáng ban đầu nữa…