← Quay lại trang sách

Chương 1624 Ngẫu nhiên và tất nhiên

Có lẽ là do trước kia đã trải qua quá nhiều vụ việc tương tự, cho nên Triệu Ngọc vẫn luôn cho rằng lần này mình cũng phải tiến hành một cuộc truy đuổi và chiến đấu sinh tử kịch liệt như thể một mình chống mafia vậy, cuối cùng mới có thể bắt được tội phạm, sau đó là huênh hoang lên giọng vờ vịt này kia, nhận được sự kính trọng và ngưỡng mộ của vạn người…Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn.

Khi hắn lái chiếc xe cảnh sát bằng điện đuổi theo, tới một bãi đất trống trải ở quảng trường, mắt thấy đã sắp đuổi kịp kẻ tình nghi thì bỗng dưng, trong bụi hoa bên cạnh lại có mấy chục cảnh sát và quân nhân vọt tới, những người này chen chúc nhau xông lên, gần như muốn nâng cả chiếc xe chạy bằng điện của Triệu Ngọc lên không trung vậy.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc và kẻ tình nghi đã bị mọi người ấn xuống đất, không thể động đậy, tình hình trở nên vô cùng lúng túng.

Cuối cùng, ngay tại khoảnh khắc đó, Triệu Ngọc mới hiểu được tại sao kẻ tình nghi đã chạy trốn rồi nhưng lại từ quảng trường chạy về.

Hóa ra toàn bộ quảng trường đã bị nhân viên cảnh sát và các binh lính nghe tin chạy tới bao vây lại, mà kẻ tình nghi đã không còn đường trốn nữa.

⚝ ✽ ⚝

Nếu sớm biết như vậy thì việc gì mình phải cực khổ thế này chứ?

Đúng là giả vờ ngầu không thành còn bị vả mặt, thật là buồn rầu!

Lúc vừa bị mọi người đè xuống dưới, Triệu Ngọc còn định giải thích mấy câu với bọn họ, nhưng khi thấy hiện trường quá lộn xộn, hắn chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ chống cự, để mặc cho bọn họ giày vò…

⚝ ✽ ⚝

Năm phút sau, đến khi Jacob dẫn cấp dưới tới hiện trường thì Triệu Ngọc mới được giải vây, chứng minh sự trong sạch.

Nhưng ba cảnh sát bị Triệu Ngọc đánh lại không chịu nhả ra, muốn tố cáo Triệu Ngọc tội đánh cảnh sát, muốn đưa hắn về Cục Cảnh sát nhốt lại và thẩm vấn.

Ban đầu, Jacob vốn dĩ đã rút ví ra định đưa cho bọn họ chút tiền trà nước coi như xong việc. Nhưng không ngờ ba nhân viên cảnh sát này không biết lai lịch của Jacob, chẳng những không chịu nhận tiền trà nước mà còn nói năng lỗ mãng với Jacob, định rút còng tay ra còng Triệu Ngọc lại ngay tại chỗ.

Cuối cùng, Jacob tính tình nóng nảy đã bị bọn họ chọc giận, anh ta chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra hiệu, đám người Ulrica lập tức kéo ba cảnh sát này tới góc tường, hung hăng đánh cho một trận…

“Đừng, đừng, đừng, đừng…” Lần này Triệu Ngọc thật sự rất ngượng ngùng, vội vàng bước lên xin tha thay bọn họ: “Các anh đừng đánh ác quá, để bọn họ nhớ sau này nhìn thấy ông nội Triệu thì phải đi đường vòng là được rồi…”

Lúc này, người phụ trách phía cảnh sát thấy tình huống bên này thì vội vàng tiến lên hỏi.

Nhưng sau khi anh ta nhận ra Jacob thì đã bị dọa sợ, không dám nói gì tiếp nữa.

Jacob nói với viên cảnh sát cứ như đang sai bảo người giúp việc vậy: “Được rồi, các anh giao người lại cho tôi đi! Còn những thứ khác thì không cần phải để ý đến!”

“Vâng!” Người phụ trách này chẳng dám nói thêm một từ nào nữa, lập tức giao kẻ tình nghi đã bị trói gô lại và bị còng tay cho Jacob.

Triệu Ngọc và Jacob cẩn thận quan sát người đó, thấy rõ kẻ tình nghi này chính là hộ lý giả tự xưng là Jan Koller.

Lúc này, ông ta vô cùng chán nản và ỉu xìu, ủ rũ cúi đầu, không nói lời nào, có thể thấy được là ông ta đã mất tinh thần, chưa gượng dậy nổi.

Không ngờ sau khi trao đổi kẻ tình nghi xong, người phụ trách phía cảnh sát kia lại bất ngờ giao cho Jacob một cái túi xách, nói rằng họ tìm thấy cái túi xách này trên người kẻ tình nghi.

Jacob mở ra nhìn thì ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

Chỉ thấy bên trong túi xách có dao phẫu thuật, kéo, găng tay cùng với dụng cụ phẫu thuật như ống tiêm… Jacob lục lọi thì phát hiện còn có một ví tiền màu đen.

Jacob và Triệu Ngọc vừa liếc mắt đã thấy ví tiền này giống ví tiền trong vụ án ví tiền giết người như đúc.

Nhờ những thứ này, bọn họ càng thêm xác định kẻ tình nghi bị bắt này chính là hung thủ của vụ án ví tiền giết người!!!

Bấy giờ, đoàn người Ulrica đã đánh xong, được Jacob phái đưa kẻ tình nghi Jan Koller lên xe hơi của bọn họ, sau đó chạy thẳng tới biệt thự nhà Jacob.

Bởi vì ngài tướng quân cũng là một trong số những người bị hại cho nên cấp trên yêu cầu Jacob bí mật xử lý vụ án này, một khi tra được tin tức gì thì phải báo cáo cho người lãnh đạo tối cao của Kosovo trước.

Cho nên Jacob không thể ngang nhiên đưa kẻ tình nghi về Cục Cảnh sát thẩm vấn mà chỉ có thể tạm thời đưa về nhà mình mà thôi.

“Ha ha ha…” Trên đường về nhà, Jacob như trút được gánh nặng mà cười lớn khen ngợi Triệu Ngọc: “Thần thám của Trung Quốc đúng là danh bất hư truyền! Nhìn kìa…” Anh ta chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình: “Trời đã sắp sáng, chỉ còn năm tiếng đồng hồ nữa là cậu lên máy bay rồi, thế mà cậu vẫn phá được vụ án này! Đây đúng là một kỳ tích đó! Ha ha…”

“Ha ha ha… Chuyện nhỏ ấy mà, chuyện nhỏ ấy mà” Triệu Ngọc “khiêm tốn” nói: “Ở Trung Quốc, tôi được gọi là người quét sạch những vụ án chưa giải quyết đấy. Vụ án của anh khó phá là bởi vì các anh không có kiên nhẫn đi tìm kiếm chuyện cũ thôi!”

“Tôi xin nhận lời dạy bảo này!” Jacob hài lòng nói: “May mà khi ấy tôi tìm cậu, chứ không thì vụ án này thế nào cũng trở thành vụ án bí ẩn mất… Nhưng mà… Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay chúng ta đúng là may mắn thật đó!” Khen ngợi xong, Jacob quay lại nói: “Tôi vẫn không hiểu được vì sao đã hơn bốn tháng kể từ khi tướng quân bị giết rồi mà mãi tới hôm nay, kẻ tình nghi này mới có ý định trả thù Nikola chứ? Tận bốn tháng cơ đấy? Ông ta muốn ra tay lúc nào mà không được? Lại còn đụng phải chúng ta nữa chứ. Nếu như dời sang ngày khác thì chúng ta đã không tìm được ông ta rồi!”

“Sai!” Triệu Ngọc nói: “Phá án chính là như vậy, có ngẫu nhiên cũng phải có tất nhiên. Tôi tin rằng cho dù hôm nay chúng ta không gặp phải ông ta thì ông ta cũng không thể chạy thoát khỏi lưới pháp luật được!”

“Hửm?” Jacob tò mò: “Cậu dựa vào cái gì mà có thể khẳng định như vậy?”

“Ha ha…” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, trong lòng đã có tính toán từ trước nói: “Ống tiêm mà kẻ tình nghi cầm trong phòng bệnh, xe lăn đặt trước cửa, trên người còn đem ví tiền và các loại dụng cụ gây án… Chúng ta đã có thể dựa vào những thứ này để kết luận tối nay hung thủ muốn ra tay với Nikola rồi chứ? Nhưng mà ông ta không biết chúng ta đã tra ra được nguồn gốc của vấn đề, đã sắp xếp nhiều nhân viên cảnh sát tìm kiếm hầm trú ẩn quanh quảng trường Giải Phóng rồi. Thế nên, cho dù tối nay ông ta ra tay với Nikola mà chúng ta không có ở bệnh viện thì cùng rất có khả năng sẽ bị cảnh sát ở quảng trường Giải Phóng bắt thôi!”

“À… Rất là hợp lý… Nhưng mà…” Jacob không khỏi nịnh nọt: “Dù thế nào đi nữa, nếu không có Triệu thần thám sáng suốt điều tra thì chúng tôi đã không thể điều tra tới mức độ này được, cho nên… vẫn nhờ có cậu mà chúng tôi mới có thể thành công như hôm nay! Thật sự rất cảm ơn cậu nhé! Ha ha ha…”

“Vừa rồi, anh có nói là anh vẫn không hiểu tại sao trong bốn tháng sau khi tướng quân chết, hung thủ không ra tay với Nikola phải không?” Triệu Ngọc nói tiếp: “Bây giờ, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi”

“Hả? Là thế nào?” Jacob vội vàng hỏi.

“Tôi đoán là do Nikola mắc bệnh hiểm nghèo, không còn sống được bao lâu nữa, cho nên hung thủ vẫn luôn do dự, không biết có nên móc tim của ông ta rồi đổi thành ví tiền để làm lễ truy điệu cho cậu bé kia hay không? Bây giờ, ông ta đã giết ba người khác rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa nguôi giận, cho nên mới nhắm vào Nikola!” Triệu Ngọc nói: “Ông ta thấy Nikola không thể kiên trì được bao lâu nữa, cho nên sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cuối cùng vẫn quyết định tự tay giết chết Nikola”

“Ha ha ha…” Jacob cười gật đầu: “Có nói thế nào đi nữa thì ông ta cũng đã bị chúng ta bắt rồi! Chốc lát nữa là chúng ta đã có thể biết được toàn bộ đáp án của những vấn đề còn sót lại thôi!!!”