Chương 1632 Cô em vợ
“Cô và Miêu Anh có quen biết nhau không?” Sau khi kiểm tra xem xét tài liệu xong, Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu: “Một người là con gái nuôi, một người là con gái ruột?”“Khi còn bé, chúng tôi đã từng gặp nhau” Đinh Lam nói: “Cũng từng chơi đùa với nhau, có lẽ chị ấy vẫn nhớ tôi? Nhưng mà sau khi lớn lên thì không còn gặp nhau nữa”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu, có vẻ ngẫm nghĩ.
“Nhưng mà” Đinh Lam bổ sung: “Nói đúng hơn thì uncle Miêu là cha đỡ đầu của tôi chứ không phải là cha nuôi, thứ ông ấy dành cho tôi càng nhiều hơn vẫn là trong công tác chứ không phải là gia đình”
“À…” Triệu Ngọc suy nghĩ sự khác nhau giữa cha đỡ đầu và cha nuôi, ngay lập tức hiểu được ý của Đinh Lam.
“Cho nên trong chuyện này không tồn tại vấn đề thân sơ xa gần hoặc là ghen ghét đố kỵ!” Đinh Lam nói: “Nhân vật của tôi giống như là học trò, mà chị Miêu mới thật sự là con gái cưng chiều được nâng niu trong lòng bàn tay”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ quan hệ cha con giữa Đinh Lam và Miêu Khôn.
“Tuy sau đó chưa từng gặp lại nhau” Đinh Lam buồn bã nói: “Nhưng mà tôi biết chị Miêu là một người hiếu thắng, vẫn luôn muốn gia nhập phòng Đặc Cần, trở thành tinh anh giới cảnh sát. Nhưng mà đây cũng là điều mà cha nuôi không muốn nhìn thấy nhất! Nghề đặc công quá nguy hiểm, cho nên cha nuôi vẫn luôn sắp xếp cho chị Miêu ở Tần Sơn là vì sự an toàn của chị ấy”
“Ha ha” Triệu Ngọc cười khổ: “Cái ông già này, thảo nào ông ấy cứ luôn kiếm cớ chê Miêu Miêu chỗ này không đạt, chỗ kia cũng không được, không đủ tư cách vào phòng Đặc Cần! Nhưng đến lượt tôi thì lại dốc hết sức lực khuyến khích, thân sơ xa gần đến cỡ đó, chỉ cần vừa liếc mắt đã thấy ngay rồi, ha ha…”
“Theo tôi thấy thì” Đinh Lam lấy mắt kính xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc và nói: “Đó là bởi vì anh có năng lực thì cha nuôi mới làm như vậy đúng không? Dù sao thì ông ấy đâu chỉ khen ngợi anh một lần trước mặt tôi! Mà con người ông ấy rất ít khi khen người khác”
⚝ ✽ ⚝
Trong giây phút Đinh Lam tháo mắt kính xuống, trong lòng Triệu Ngọc lại trào dâng rung động, chỉ thấy Đinh Lam mắt ngọc mày ngài, chói lọi, gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Nhất là đôi mắt linh động sắc bén, khí khái đè ép người dường như có thể xuyên qua nội tâm Triệu Ngọc, nhìn thấu hết thảy vậy.
Thình thịch, thình thịch…
Triệu Ngọc cảm thấy trái tim mình đập rộn lên, khó mà kiềm chế được, một người da mặt dày dạn như hắn mà có lúc đỏ mặt.
“Ừm… Anh…” Đinh Lam thấy gương mặt Triệu Ngọc đỏ tới mang tai nhìn mình chằm chằm còn tưởng là có chuyện gì xảy ra bèn hỏi: “Anh không sao chứ? Anh rể?”
“Không… Không…” Một câu “anh rể” này lập tức đánh Triệu Ngọc trở về với bộ mặt thật của mình, hắn vội vàng tiếp lời: “Cha nuôi cô khen tôi thế nào? Có phải là nói cái vẻ không biết xấu hổ của tôi rất có phong thái năm xưa của ông ấy hay không?”
“Ừm…” Đinh Lam không còn lời nào để nói.
“Tôi đang suy nghĩ…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Miêu Khôn là cha nuôi của cô, Miêu Anh chính là chị nuôi của cô, tôi là chồng của chị nuôi cô, vậy thì chẳng phải cô chính là… em vợ nuôi của tôi sao? Em vợ nuôi!!?”
Không biết là do thói quen khó sửa trước đây hay là do Triệu Ngọc cố ý giở trò mà trong lúc nói chuyện, hắn còn cố ý nhấn mạnh vào chữ “nuôi” đó, biến thành phát âm ba thanh, cho nên đó vốn là danh từ chẳng có ý xấu gì cả nhưng lại bị Triệu Ngọc nói dơ tới nỗi không thể dơ được nữa.
Đinh Lam vô cùng thông minh, lúc này vừa nghe là hiểu ngay được ý của Triệu Ngọc, gò má chợt có nét thẹn thùng ửng đỏ thoáng qua.
Khụ!
Triệu Ngọc cũng nghe thấy phát âm của mình có vấn đề, lúc này hắn đang thầm tự trách mắng bản thân, bây giờ đã là lúc nào rồi mà lại đột nhiên muốn trêu đùa em vợ chứ?
“Nếu nói như vậy thì chẳng phải là xa lạ lắm sao?” Nhưng Đinh Lam lại rộng lượng, khẽ mỉm cười nói: “Cái gì mà em vợ nuôi chứ, xa cách quá! Mặc dù không gặp mặt nhiều nhưng chúng ta phải giống như người một nhà mới đúng, anh nói xem có đúng không? Anh rể!?!
“Đúng, đúng!” Triệu Ngọc vội vàng thuận theo, ngốc nghếch gật đầu nói: “Cô gọi tôi là anh rể, tôi gọi cô là em gái, chúng ta đã là người một nhà, ha ha ha…”
Thấy Triệu Ngọc cười ngốc nghếch thì Đinh Lam chỉ hơi nhếch khóe miệng lên, nụ cười hờ hững.
Cuối cùng khi thấy Triệu Ngọc đã cười xong thì cô mới nghiêm nghị nói: “Nhưng mà anh rể à, có một vài chuyện, tôi mong anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt…” Đinh Lam dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Ngọc, nói: “Mặc dù chúng ta là người một nhà, mặc dù tôi cũng cho rằng cha nuôi vô tội. Nhưng nếu như kết quả điều tra của chúng ta khiến người thất vọng thì tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu! Đinh Lam tôi làm việc công tư rõ ràng, nếu như Miêu Khôn thật sự chạy trốn thì tôi nhất định sẽ không nhân từ nhẹ tay đâu. Tôi sẽ không tiếc bất kỳ giá nào bắt ông ấy về quy án, thậm chí là giết chết!!”
“…” Trong lòng Triệu Ngọc rung lên, đã cảm nhận được một loại hơi thở hung tàn từ trong ý của Đinh Lam.
“Cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân mà cấp trên yên tâm phái tôi tham gia nhiệm vụ. Tôi đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lúc thi hành nhiệm vụ, tôi sẽ không quan tâm đến bất kỳ chuyện riêng tư nào!” Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc chằm chằm, hỏi: “Vậy… còn anh thì sao!?”
“Ừm…” Triệu Ngọc hơi sững người, rồi sau đó mới lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, loại chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Miêu Khôn sẽ không chạy trốn!”
“Hửm? Anh chắc chắn vậy sao?” Đinh Lam tò mò.
“Tôi mới từ Kosovo tới…” Triệu Ngọc giải thích: “Trước khi Miêu Khôn đi Maroc thực hiện nhiệm vụ thì đã từng đến Kosovo tìm bạn cũ là Jacob xem biểu diễn nghệ thuật, nếu như ông ấy đã quyết định bỏ trốn thì làm sao còn có tâm trạng đi xem biểu diễn chứ?”
“Chậc chậc…” Đinh Lam tặc lưỡi: “Các anh gọi loại biểu diễn không mặc quần áo đó là nghệ thuật sao? Xem ra anh cũng đã xem không ít rồi đúng không?”
“Tôi đã hỏi Jacob rồi” Triệu Ngọc không hề để ý nói tiếp: “Chuyện bọn họ xem biểu diễn là giả, mà thu thập tin tình báo mới là thật. Nếu như Miêu Khôn quyết định bỏ trốn thì đâu còn tâm trạng đi thu thập tin tức tình báo gì đó chứ?”
“Vả lại, ông ấy cũng đâu có lý do để chạy trốn!” Triệu Ngọc xòe bàn tay ra, nói: “Còn có người nào giàu có hơn ông ấy nữa à? Tổ chức sinh nhật mà cũng mời tay đấm vô địch thế giới tới để gia tăng hứng thú, cuộc sống còn dễ chịu hơn ai hết… Miêu Anh là viên ngọc quý trên tay ông ấy, chẳng lẽ ông ấy sẽ nhẫn tâm vứt bỏ con gái lại sao? Về công về tư, ông ấy không có lợi ích gì cả…”
“Nhưng mà…” Đinh Lam nói: “Ông ấy đúng là đã giết người!”
“Chẳng phải chỉ là một kẻ buôn lậu tình báo thôi sao?” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Cô biết lúc trên đảo Kỳ Tích, chúng tôi đã giết bao nhiêu kẻ địch không?”
“Không, chuyện này không giống nhau!” Đinh Lam làm sáng tỏ: “Người buôn lậu tình báo là công dân hợp pháp của Maroc!”
“Vậy thì thế nào?” Triệu Ngọc xua tay: “Nhỡ đâu là do người buôn lậu tình báo muốn giết ông ấy trước, mà ông ấy chỉ là tự vệ thôi thì sao?”
“Nhưng…” Đinh Lam nhíu mày, ánh mắt khi nhìn về phía Triệu Ngọc đã có chút khác thường.
“Khi chưa điều tra rõ sự thật thì nói gì cũng đều vô ích!” Trong mắt Triệu Ngọc lóe lên ánh sáng lý trí, hắn chỉ vào điện thoại di động mới vừa lấy ra, nói: “Tư liệu trong này chưa đủ toàn diện, đến Casablanca thôi, cô đưa tôi đến hiện trường đã rồi tính sau!
Còn nữa, tôi muốn gặp hai người vệ sĩ kia, còn có thi thể của người buôn lậu tình báo đó nữa” Triệu Ngọc nói: “Có đôi lúc, mắt thấy không nhất định đã là sự thật!”
“Vệ sĩ là người của chúng ta, vấn đề này dễ nói, nhưng mà…” Đinh Lam nói: “Nếu muốn kiểm tra hiện trường hay kiểm tra thi thể thì chúng ta phải qua được cửa ải của Cục Cảnh sát Maroc đã!
Bây giờ, hiện trường xảy ra vụ án đã bị bọn họ phong tỏa, mà thi thể cũng ở trong phòng giữ xác của Cục Cảnh sát bọn họ!”
“À, tôi biết rồi!” Một nụ cười xấu xa chợt lướt qua trên khuôn mặt Triệu Ngọc, hắn thở dài lẩm bẩm nói: “Đúng là thế giới rộng lớn không bao giờ thiếu điều mới lạ, từ trước tới nay, ông đây đều là tra án trước rồi mới giả vờ giả vịt, thế mà bây giờ đã ngược lại, phải giả vờ trước rồi mới có thể tra án!”