Chương 1631 Vụ án mất tích hàng loạt
“Người buôn lậu tình báo là nữ” Đinh Lam vừa hút thuốc, vừa nói với Triệu Ngọc: “Buổi tối hôm đó, cha nuôi của tôi đặt phòng trước, đến khoảng chín giờ tối thì người buôn lậu tình báo tiến vào phòng. Dựa vào giao hẹn trước đó, hai vệ sĩ của cha nuôi sẽ rời khỏi phòng, đứng trước cửa chờ đợi, bên trong phòng chỉ có hai người là người buôn lậu tình báo và cha nuôi tôi mà thôi. Nhưng mà nữ buôn lậu tình báo mới đi vào chưa tới một phút thì trong phòng đã có tiếng súng vang lên! Hai vệ sĩ vừa nghe thấy tiếng súng thì lập tức vọt vào trong phòng, sau đó đã thấy nữ buôn lậu tình báo trúng đạn ngã dưới đất, mà cha nuôi tôi thì cầm súng lục trong tay! Khi hai vệ sĩ vừa nhìn thấy cảnh ấy thì không hiểu sao mà trời đất quay cuồng, ngất xỉu ngay tại chỗ, sau đó không còn biết gì nữa!”“Đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa nói rõ được rốt cuộc bọn họ đã trúng vũ khí gì? Nhưng một người trong đó có nói rằng khi bọn họ vọt vào trong phòng thì đã từng nhìn thấy có một làn khói trắng nhàn nhạt tỏa ra ở cửa. Chắc hẳn thứ đã khiến bọn họ ngất xỉu chính là làn khói trắng đó chăng? Chúng tôi đã kiểm tra cho bọn họ rồi, không phát hiện ra vết thương nào trên người bọn họ, cũng không kiểm tra ra được xuất xứ của thành phần thuốc mê trong người”
“À…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy thì vệ sĩ có nói khi bọn họ ngất đi thì dáng vẻ của Miêu Khôn thế nào không? Miêu Khôn không bị hôn mê à?”
“Bọn họ khẳng định rằng lúc bọn họ ngã xuống, cha nuôi tôi vẫn đang đứng” Đinh Lam nói: “Vả lại còn ngoái đầu lại nhìn bọn họ nữa…”
“Phù…” Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, lắc đầu nói: “Thật là thú vị. Tại sao Miêu Khôn lại giết chết tên lừa gạt, à không, kẻ buôn lậu tình báo chứ?”
“Đúng vậy, đây là một trong những điểm khả nghi quan trọng nhất” Đinh Lam phụ họa: “Bởi vì hai người bọn họ chỉ vừa mới đi vào cho nên nếu người bắn chết kẻ buôn lậu tình báo thật sự là cha nuôi, thì chứng tỏ cha nuôi có chuẩn bị từ trước chứ không phải là ý định chợt bộc phát!”
“Vậy còn… Camera theo dõi thì sao?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Camera của khách sạn có phát hiện ra ai không?”
“Ổ cứng của camera giám sát đã bị người khác lấy đi rồi!” Đinh Lam nói: “Bảo vệ trong phòng giám sát camera cũng bị ngất, thủ đoạn của đối phương vô cùng chuyên nghiệp”
“Chứng tỏ đây là một tổ chức gây án?” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Hoặc chính là có người giúp đỡ Miêu Khôn? Cũng có thể là sau khi Miêu Khôn làm xong xuôi đã tự mình đi đến phòng giám sát camera khiến bảo vệ bị hôn mê và lấy ổ cứng đi!”
“Vô lý” Đinh Lam lắc đầu nói: “Tôi hiểu thái độ làm người của cha nuôi, mặc dù có lời ăn tiếng nói của ông ấy không đáng tin nhưng nếu liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì vẫn có thể tin tưởng được!”
“Có tin hay không thì phải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại di động, nói: “Cô còn nói toàn bộ tài liệu đều ở trong này, tại sao tôi không tìm thấy Miêu Khôn làm giao dịch gì với kẻ buôn lậu tình báo chứ?”
“Chuyện này…” Đinh Lam khó xử nói: “Cấp trên có lệnh, không cho phép tôi nói cho anh biết!”
“Cái rắm!” Triệu Ngọc lập tức phồng quai hàm lên, cứ như chọi trâu mà quát: “Vừa rồi cô còn nói Miêu Khôn không thể nào chạy trốn phải không? Thử suy nghĩ lại đi, kẻ buôn lậu tình báo bị giết, Miêu Khôn bắn chết cô ta! Cho nên Miêu Khôn làm như vậy có thể là vì bị người khác bắt được điểm yếu nào đó, mà điểm yếu bị lợi dụng này rất có thể có liên quan tới cuộc giao dịch này! Này, cô còn gọi tôi là anh rể đấy! Chúng ta là người một nhà, tôi không tin Miêu Khôn chạy trốn, ông ấy làm vậy nhất định là có nỗi khổ tâm của ông ấy! Ông ấy vẫn đang chờ chúng ta tới cứu đấy!”
“…” Có thể thấy được Đinh Lam bối rối, điếu thuốc còn chưa hút xong đã bị dập mạnh vào gạt tàn rồi.
“Được thôi, nếu cô không nói thì tôi cũng không làm khó cô” Triệu Ngọc rút điện thoại di động ra và nói: “Vậy thì tôi chỉ có thể tự mình đi hỏi Lê Tịnh! Nếu cô ta không nói cho tôi biết thì tôi thật sự sẽ nổi cơn lôi đình đó!”
“Là bởi vì chuyện của phú thương Lundy!” Đinh Lam dí đầu lọc thuốc vào gạt tàn, cẩn thận nói với Triệu Ngọc: “Chắc là cha nuôi tôi đã từng nhắc tới vụ án phú thương Lundy mất tích với anh nhỉ?”
“Lundy…” Triệu Ngọc cố gắng nhớ lại cái tên quen thuộc này, chỉ một giây đã nhớ ra ngay: “Người cô nói chính là người giàu nhất thế giới Lundy à? Lundy của công ty khoa học kỹ thuật Lundy?”
“Đúng vậy!” Đinh Lam nói: “Lundy đã mất tích vào mấy năm trước rồi, người hiện giờ thường hay xuất hiện trên tivi chỉ là một thế thân có bề ngoài rất giống ông ta thôi, bọn họ không dám tuyên bố tin tức Lundy bị mất tích ra bên ngoài, sợ sẽ khiến thị trường chứng khoán sụp đổ. Để tìm kiếm Lundy, công ty của bọn họ đã bỏ ra phần thưởng một tỷ đô để tìm tung tích của Lundy nhưng cho đến nay vẫn không có kết quả…”
“Tôi… Tôi không hiểu!” Triệu Ngọc lắc đầu hỏi: “Không phải Lundy là người Mỹ à? Một người có thế lực của nước Mỹ bị mất tích thì có liên quan gì tới cha vợ của tôi? Đừng nói là Miêu Khôn muốn tìm ra Lundy để lấy phần thưởng một tỷ đô la đó nhé? Chuyện này không phải ngây thơ quá ư?”
“Không phải vậy” Đinh Lam giải thích: “Công ty khoa học kỹ thuật Lundy là công ty về khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới hiện nay, trước khi mất tích, Lundy đã từng thảo luận hạng mục hợp tác với chúng ta, đều là hạng mục siêu lớn mang lại lợi ích cho người dân và đất nước, nếu như hiệp ước thành công thì có thể thay đổi cục diện thế giới trong tương lai. Nhưng mà sau khi ông ta mất tích thì toàn bộ các hạng mục hợp tác này đều bị mắc cạn, như thế sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Cho nên cha nuôi tôi vẫn muốn tự mình tìm ra ông ta”
“Có phải chuyện này đã đi quá xa rồi không?” Triệu Ngọc có ý kiến khác: “Người đã mất tích mấy năm rồi, khả năng còn sống cũng đâu cao? Vả lại, nếu như chúng ta là người bị hại trong vụ Lundy mất tích thì rất có khả năng là người bắt cóc Lundy đang nhằm vào chúng ta mà? Còn nữa, cây to đón gió, cũng có thể là nhằm vào ông ta! Bởi vì sự khuếch trương của công ty ông ta đã chạm đến lợi ích nòng cốt của một vài người có quyền uy nhất cho nên đã bị người ta trừ khử. Tất cả đều là chuyện rất bình thường mà?”
“Anh nói đúng, tôi cũng nghĩ như vậy” Đinh Lam nói: “Nhưng mà cha nuôi vẫn luôn giữ vững quan điểm về chuyện này, nhất định là có lý do riêng của ông ấy. Có lẽ cha nuôi biết Lundy vẫn chưa chết?”
“Cho nên… Kẻ buôn lậu tình báo tìm tới ông ấy?” Triệu Ngọc xoay trở về chủ đề chính, nói: “Chẳng lẽ trong tay kẻ buôn lậu tình báo đó có tin tức của Lundy?”
“Chắc vậy!” Đinh Lam gật đầu: “Tôi chỉ biết là cha nuôi đã tìm được kẻ buôn lậu tình báo này qua một người trung gian! Bọn họ đã hẹn trước sẽ gặp mặt ở Casablanca để hoàn thành giao dịch. Cha nuôi cho cô ta tiền và những tin tức khác, còn cô ta thì tiết lộ tin tức của Lundy cho cha nuôi”
“Chậc chậc chậc…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Vậy thì có thể là gặp phiền toái rồi đây! Cũng có nghĩa là vụ Miêu Khôn mất tích có thể là do sự mất tích của nhà giàu nhất thế giới gây ra, đây là vụ án mất tích hàng loạt nhỉ? Có khả năng là người trói Miêu Khôn đi cũng chính là nhóm người đã bắt người giàu nhất thế giới đi! Cô thử suy nghĩ mà xem” Triệu Ngọc tiếc nuối nói: “Ngay cả người giàu nhất thế giới mà nhóm người đó còn có thể bắt đi được thì khó đối phó rồi đây!”
“Nói thì nói như vậy, bên chúng tôi cũng nghi như vậy nhưng mà…” Đinh Lam lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta còn chưa thể chắc chắn rằng cha nuôi có bị bắt cóc thật không! Anh đừng quên nữ buôn lậu tình báo đó đã bị ông ấy bắn chết! Vệ sĩ cũng có thể là bị ông ấy làm cho hôn mê…”
“Ổ cứng giám sát cũng có thể là bị ông ấy lấy đi! Đậu xanh rau má…” Triệu Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh thầm nói: “Cha vợ à, rốt cuộc thì cha đang muốn làm cái gì vậy!?”