← Quay lại trang sách

Chương 1637 Tôi phải bám sát anh mới được

“Đúng, chính là vị trí mà anh đứng” Theo thời gian trôi qua, đêm khuya dần, nhưng Triệu Ngọc và Đinh Lam vẫn còn siêng năng mà nghiên cứu vụ án, Đinh Lam một mặt chỉ ra chỗ sai cho Triệu Ngọc thấy, một mặt kể lại quá trình xảy ra vụ án: “Là nhân viên phục vụ khách sạn phát hiện ra và báo cảnh sát!”“Nhân viên phục vụ nói rằng cánh cửa phòng lúc ấy bị mở ra, anh ta nhìn thấy vệ sĩ hôn mê ngã xuống đất cho nên đã vào phòng xem xét…”

“Nhân viên phục vụ có thể nhớ rõ thời gian không?” Triệu Ngọc hỏi.

“Khoảng 9 giờ 45 phút” Đinh Lam nhớ lại: “Căn cứ vào lời của vệ sĩ, kẻ buôn lậu tình báo Hu Lingye đã vào phòng khoảng 9 giờ 10 phút, trong vòng chưa đến một phút, bọn họ chợt nghe thấy tiếng súng”

“Nói cách khác, từ khi vụ án xảy ra đến khi bị người ta phát hiện là khoảng hơn nửa giờ…” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Thế còn camera theo dõi thì sao? Camera theo dõi bị người ta phá hỏng từ lúc nào?”

“Chuyện này không dễ phỏng đoán đâu, trên thực tế, khách sạn không có người bảo vệ toàn thời gian để giám sát an ninh, bảo vệ bị gây mê ngất xỉu lúc ăn khuya ở phòng giám sát.

“Ông ta chỉ có thể nhớ rõ rằng ông ta đã mất đi ý thức vào khoảng 9 giờ 15 phút, đến tận khi cảnh sát chạy tới, ông ta vẫn còn ngủ cơ!”

“Nói cách khác, chúng ta không thể xác định mối quan hệ giữa hai thời điểm này…” Triệu Ngọc nhướng mày, lại hỏi: “Thế có ai đã làm xét nghiệm máu cho bảo vệ chưa? Có thể tra ra tại sao ông ta lại bị hôn mê không?”

“Không” Đinh Lam nhắc nhở: “Anh ngàn vạn lần đừng cho rằng trình độ cảnh sát nơi này phát đạt lắm nhé? Cách thức phá án của bọn họ vẫn còn dừng lại ở thế kỷ trước của chúng ta đấy”

“Tôi thấy chuyện này cũng đâu có gì đáng để kiêu ngạo!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Người của phòng Đặc Cần cũng giỏi thật, Miêu Khôn và tình báo buôn lậu làm giao dịch quan trọng như vậy mà chỉ dẫn theo hai vệ sĩ thôi à? Phòng Đặc Cần sẽ không có sắp xếp khác để phối hợp với công tác tác chiến sao?”

“Nếu là người của chúng ta tới hiện trường trước, vậy không đến mức để Cục Cảnh sát địa phương kiềm chế chúng ta đâu nhỉ?”

“Đích xác” Đinh Lam thừa nhận: “Phòng Đặc Cần đã nghĩ lại rồi, nhưng mà bọn họ cũng có nỗi khổ riêng. Anh biết không? Miêu Khôn bởi vì tìm kiếm người giàu nhất thế giới mà không nhớ rõ đây là lần giao dịch thứ mấy rồi! Có rất nhiều kẻ muốn đục nước béo cò mà đi bán tình báo giả! Nếu không phải lúc này có người trung gian đáng tin thì cha nuôi tôi cũng sẽ không đến Maroc làm gì”

“Người trung gian?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Người trung gian là ai thế? Tìm được người đó rồi thì chẳng phải sẽ biết được chi tiết về Hu Lingye sao?”

“Mấu chốt là chỉ có một mình Miêu Khôn biết về người trung gian này thôi!” Đinh Lam bất đắc dĩ: “Làm công tác tình báo cũng phải chú ý quy tắc, dù là đối mặt với cấp trên cũng không thể phá hủy quy tắc được”

“Thế…” Triệu Ngọc thấp giọng nói: “Thế thì nhanh chóng kiểm tra lịch sử trò chuyện điện thoại, thư điện tử gì đó của Miêu Khôn xem ông ấy… À… Ừm…”

Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng suy nghĩ cẩn thận một việc, thảo nào Lê Tịnh muốn phái hắn đi Kosovo gặp Jacob!

Thì ra Phòng Đặc Cần hoài nghi người trung gian của Miêu Khôn chính là Jacob!

Đáng chết!

Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, buồn bực mà nén giận nói trong lòng, Lê Tịnh ơi Lê Tịnh, tại sao cô không nói rõ sự tình cho tôi sớm chứ?

Nếu sớm biết tình hình là như vậy thì lúc ở Kosovo, hắn đã tập trung điều tra rồi.

Bây giờ ngẫm lại xem, Jacob có thể là người trung gian của Miêu Khôn không?

Nếu đúng vậy thì chẳng khác nào mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt rồi.

Nhưng mà… Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra ở Kosovo, lại cảm thấy Jacob không giống như là người biết rõ chuyện.

Dù sao, Jacob và mình đứng ở cùng một lập trường, hơn nữa, mình còn giúp anh ta phá một vụ án quan trọng chưa giải quyết được, hẳn là…

“Tất cả đã bị điều tra rồi, nhưng mà…” Đinh Lam tỏ ra bất đắc dĩ: “Cha nuôi của tôi cực kỳ cẩn thận, vốn dĩ không có biện pháp tra được”

“Anh nói đúng, chúng ta đích xác đã quá sơ suất!” Đinh Lam nói: “Nếu chúng ta phái thêm một đội nữa thì đã không bị động giống như bây giờ rồi.

“Tôi cảm thấy có thể cảnh sát Maroc đã đoán được rằng trong vụ án này có rất nhiều chi tiết giả tạo, cho nên thái độ của họ đối với vụ án khá mờ ám, cất giấu rất nhiều chứng cứ lại, không lộ ra cho chúng ta biết”

“Không riêng gì sơ suất đâu…” Triệu Ngọc lại lắc đầu thở dài nói: “Sai lầm lớn nhất của phòng Đặc Cần chính là không đúng lúc gọi Triệu đại thần thám này đến đây! Cứ phải phái tôi đi cái gì mà Kosovo, bây giờ thì hay rồi, mười ngày đã trôi qua, làm chậm trễ thời gian vàng để phá án rồi. Nếu để tôi đến đây sớm hơn thì bây giờ, nói không chừng tôi đã tìm được Miêu Khôn về rồi…”

“…” Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc, ánh mắt có vẻ phức tạp dị thường, nhưng đa phần vẫn là có thể dùng từ “khinh bỉ” để hình dung.

“Cô nói đúng” Triệu Ngọc vẫn tự nói một mình: “Thi thể của Hu Lingye đích xác có vấn đề. Ngày mai, chúng ta sẽ đặt trọng điểm điều tra vào thi thể của cô ta! Để xem người phụ nữ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?”

Cuộc điều tra vụ án đến đây, hiển nhiên tuyên bố tạm nghỉ.

Kế tiếp, chính là vấn đề ngủ.

Phòng của bọn họ là phòng dành cho tuần trăng mật mà khách sạn tỉ mỉ tạo ra, trong phòng chỉ có một cái giường lớn, còn lại thì ngay cả sô pha cũng không có.

Nếu phân nhau ngủ thì đương nhiên có một người phải ngủ sàn nhà.

“Như vậy đi” Triệu Ngọc cực kỳ thân sĩ mà nói: “Vẫn là tôi ngủ giường nhỉ! Đêm qua, tôi ở Kosovo không ngủ chút nào cả, dù là hán tử làm bằng sắt cũng đâu chịu nổi chứ!”

“Ha ha, anh nói như thật ấy nhỉ!” Đinh Lam lại ném ánh mắt khinh bỉ sang: “Các vũ công hộp đêm ở Kosovo nổi tiếng thế giới đấy, chắc đã ‘hành’ anh kinh lắm đấy nhỉ?”

“Đùa thôi” Triệu Ngọc nhanh chóng làm sáng tỏ: “Tôi đi phá án đấy! Tôi ở Kosovo phá một vụ án chưa giải quyết cực kỳ lớn, còn đấu với phần tử phạm tội nữa đấy! Thật mà!”

“Hừ” Đinh Lam khinh thường mà hừ một tiếng, nghiêm túc mà nói: “Nói thật với anh nhé, bổn cô nương không có khả năng dọn chăn đệm nằm dưới đất đâu.

“Cho nên, tôi rất chờ mong, anh rể và cô em vợ cùng nằm một giường là cảm giác thế nào nhỉ?”

“Cô…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Cô thế mà lại đi chơi xấu với anh rể! Còn… Còn có thiên lý nữa không?”

Nói xong, Triệu Ngọc cởi áo ngủ của mình ra như thể thị uy, lộ ra cơ thể khá tráng kiện.

Nhưng mà chuyện khiến hắn há hốc miệng đã xảy ra, Đinh Lam cứ như dỗi vậy, vậy mà cũng cởi áo khoác của mình ra, lộ ra áo ngực màu trắng nhạt…

“Chuyện này…” Cho dù Triệu Ngọc không biết xấu hổ, mặt cũng không thể không đỏ, hắn nhanh chóng chắp tay ôm quyền, năn nỉ nói: “Vị nữ hiệp này, châm ngôn nói rất đúng, hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, không phải phòng Đặc Cần đã sắp xếp chỗ ở rồi à? Hay là cô về đó ở đi?”

“Đừng mang cái vẻ đó ra” Đinh Lam tỏ ra coi thường, biểu cảm cũng nghiêm trang: “Cha nuôi của tôi đã mất tích trong cái khách sạn này, nếu anh rể mà có sơ suất gì, tôi không tha thứ nổi cho anh đâu! Cho nên, anh đi đâu là tôi đến đó, tôi phải bám sát anh mới được!”

“Hừ” Triệu Ngọc cuối cùng cũng nóng nảy, bấy giờ cười lạnh một tiếng, vỗ bộ ngực mà nói: “Triệu Ngọc này trời không sợ, đất không sợ, còn có thể sợ một cô em vợ à? Được, đây chính là cô tự nguyện đấy! Nếu tôi có lỗi với chị cô thì cô cũng phải chịu trách nhiệm mới được… Ừm, này… Này…”

Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, Đinh Lam đã xoay người đi về phía phòng tắm, đáng giận hơn chính là cô vừa đi còn vừa giơ cánh tay thon dài lên tháo áo ngực xuống…

Ào ào…

Hơn mười phút sau, tiếng nước của vòi sen trong phòng tắm ngừng lại, Đinh Lam bọc khăn tắm đi từ phòng tắm rửa ra.

Nhưng mà, khi cô quét tầm mắt về phía giường thì lại nhìn thấy Triệu Ngọc đã sớm thành thành thật thật mà cuốn đệm chăn, nằm trên sàn nhà…