← Quay lại trang sách

Chương 1638 Điệp viên ở Bắc Phi (1)

Buổi sáng hôm sau, Triệu Ngọc đứng bên cạnh bể bơi của khách sạn New Moon, đang nghiêm túc mà khảo sát hoàn cảnh chỉnh thể của khách sạnTuy rằng đêm qua chỉ ngủ bốn, năm giờ, nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy vô cùng tỉnh táo, mỏi mệt tiêu tan hết.

Lúc này, Đinh Lam đang đứng ở bên kia bể bơi, không biết đang gọi điện thoại với ai.

Nhìn cô em vợ với tư thế oai hùng hiên ngang, dáng người trác tuyệt này, Triệu Ngọc không khỏi chua xót mà chậc lưỡi, trong lòng không hề thoải mái chút nào.

Nhớ lại tối hôm qua cùng cô em vợ “chung sống” một phòng, đến bây giờ hắn vẫn có cảm giác như mũi tên nhọn chĩa vào lưng vậy.

Không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Lam, hắn vẫn có ảo giác khá hoảng hốt, luôn nhìn nhầm Đinh Lam thành Miêu Anh.

Nhưng mà, thông qua chuyện cướp giường tối hôm qua, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được nữ đặc công Đinh Lam này chính là nữ đặc công Đinh Lam, hoàn toàn khác biệt với Miêu Anh của mình.

Thật ra, tối hôm qua khi Đinh Lam tắm rửa, Triệu Ngọc thật sự không phải không động tà niệm, nhưng vào thời khắc mấu chốt, lý tính vẫn chiến thắng nửa người dưới của hắn.

Hắn rất biết điều mà nghĩ thông suốt một việc:

Đinh Lam khiêu khích hắn không phải là bởi vì ngưỡng mộ mình, thích mình, thật sự nghĩ muốn lăn ga giường với mình.

Dụng ý thực sự của cô hoặc là muốn cướp giường, hoặc là muốn khảo nghiệm Triệu Ngọc, hoặc là chỉ muốn khiến Triệu Ngọc kinh ngạc.

Cho nên, nếu không phải lưỡng tình tương duyệt mà mình cứ giống như sắc lang mà vồ lên, kết cục không chỉ là mất mặt, thậm chí còn có thể cực kỳ thê thảm.

Bởi vì, dù chưa giao thủ, nhưng hắn biết rõ rằng mình hẳn là không đánh lại được Đinh Lam!

Một khi mình muốn “Bá Vương ngạnh thượng cung”, kết cục chỉ có thể là bị đánh một trận, mất hết mặt mũi.

Về sau, hắn cũng sẽ bị cô em vợ tóm được nhược điểm, rốt cuộc nâng không dậy nổi đầu.

Bởi vậy, sau khi cân nhắc luôn mãi, Triệu Ngọc vẫn quyết đoán mà từ bỏ tà niệm dục vọng, lựa chọn án binh bất động.

Lúc này, nhìn cô em vợ có được đôi chân dài đi qua đi lại ở bể bơi, Triệu Ngọc không nhịn được cân nhắc ở trong lòng, nếu thật sự đánh nhau chính diện với cô thì mình thật sự không đánh lại cô sao?

Hồi tưởng đủ loại trải qua lúc trước, mượn vị sếp Lê Tịnh kia làm ví dụ, Triệu Ngọc biết rằng nếu không dùng đạo cụ thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lê Tịnh.

Mà Lê Tịnh đã có tuổi rồi, Đinh Lam cũng đã chiến đấu hàng năm trời rồi, cho nên, đáp án cực kỳ rõ ràng, mình hẳn là không đánh lại được cô.

Nhưng mà thôi…

Triệu Ngọc âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tìm một cơ hội luận bàn với cô em vợ này một trận mới được, dò xét xem hư thực của cô thế nào.

Có khi mình lại thực sự có phần thắng ấy chứ, hì hì hì…

Tạm buông ý định suy xét về cô em vợ, Triệu Ngọc lại bắt đầu nghiêm túc mà suy nghĩ về vụ án.

Vụ án trước mắt này, tuy rằng nhìn qua thì không lợi hại, nhưng khi thật sự điều tra thì lại cực kỳ khó khăn.

Vụ này hoàn toàn không giống với các vụ án giết người hoặc mất tích mà Triệu Ngọc tiếp xúc trước kia.

Đầu tiên, hắn không thể xác định Miêu Khôn có thật sự mất tích hay không?

Ông có phải hung thủ đã đánh chết Hu Lingye hay không?

Ông bỏ trốn vì gây án, hay là bị bắt cóc?

Tất cả những điều này đều là nhân tố không rõ.

Tiếp theo, bởi vì vụ án này liên quan đến vụ án lớn là người giàu nhất thế giới mất tích, vì nguyên nhân mẫn cảm như thế nên vụ án tràn ngập các ẩn số và phức tạp không thể đếm nổi.

Liệu thủ phạm gây ra vụ án này có liên quan đến vụ án người giàu nhất thế giới mất tích hay không? Hắn ta nhằm vào Hu Lingye, hay là nhằm vào Miêu Khôn?

Cũng hoặc là còn có nguyên nhân khác?

Các loại nhân tố không biết này khiến cả vụ án trở nên khó bề phân biệt, hơn nữa, cảnh sát địa phương lại không phối hợp, khiến Triệu Ngọc nhất thời không thể dựa theo khuôn sáo cũ của mình để điều tra, có vẻ không quá thích ứng.

Khi Đinh Lam nói chuyện điện thoại xong, hai người xem xét kết cấu tầng trệt, vườn hoa trên mái nhà, phòng theo dõi camera, cùng với một vài góc xó không gây chú ý của khách sạn một lượt, giúp Triệu Ngọc có hiểu biết sâu hơn về hoàn cảnh của khách sạn này.

Nhưng mà, tổng thể mà nói thì không quá lạc quan, khách sạn New Moon tuy rằng diện tích không lớn, lại có một bến tàu có tính nửa mở ra, cùng với một bờ cát hoàn toàn mở ra, nếu hung thủ dùng thuyền thì có thể đi tới bất cứ nơi nào.

Mặt khác, đối diện khách sạn có một khu chợ, bên trái là nhà thờ Hồi giáo Hassan II nổi tiếng, nơi này bốn phía thông nhau, người đến người đi, cực kỳ bất lợi cho việc điều tra.

Còn nữa, các thiết bị camera theo dõi trong khu vực phụ cận khách sạn sớm đã bị cảnh sát Maroc khống chế, bọn Triệu Ngọc không thể kiểm tra.

Tuy rằng trên danh nghĩa là có hợp tác, cảnh sát địa phương có gửi bản sao chép một số dữ liệu giám sát cho phòng Đặc Cần, nhưng không có dữ liệu giám sát nào có giá trị.

Nên nếu cứ níu lấy điểm này thì hầu như không có tác dụng gì lớn.

Cho nên, sau khi xem xét khách sạn xong, Triệu Ngọc và Đinh Lam không đi thăm dò nơi Miêu Khôn mất tích là phòng 605, mà là trực tiếp lái chiếc xe Chevrolet kia rời khỏi khách sạn, chạy về phía nhà của Hu Lingye.

Ai ngờ, ô tô vừa mới chạy ra khỏi khách sạn không xa, điện thoại di động của Triệu Ngọc lập tức vang lên.

Sau khi nhấn nghe, đúng là cô cảnh sát Jenna kia gọi tới.

“A lô a lô a lô” Giọng của Jenna khá kích động: “Cảnh sát Triệu à, ngày hôm qua chúng tôi đợi các anh cả một buổi tối, không phải các anh đến khách sạn New Moon xem xét hiện trường à? Tại sao tôi không thấy các anh đâu cả?”

“À, thật ngượng quá…” Triệu Ngọc thuận miệng nói bừa: “Đêm qua tôi thật sự mệt quá, mắt không mở ra nổi, cho nên tôi đã đi tìm khách sạn để ngủ! Ôi ôi, thật có lỗi quá, tôi quên mất không nói cho cô biết!”

“Thế… bây giờ các anh đang ở đâu vậy?” Jenna cố nén tức giận, hỏi.

“À, chúng tôi mới vừa rời giường, đang chuẩn bị đi khách sạn New Moon đây!” Triệu Ngọc không cần nghĩ ngợi mà nói: “Cô vất vả chờ chúng tôi một chút nhé!”

“Ừm… Được… Được…” Jenna phun từng chữ từ hàm răng ra: “Vậy các anh cần phải đến nhanh lên nhé! Hôm nay tôi còn có rất nhiều việc phải làm đấy!”

“Được, được, không thành vấn đề! Sắp ra rồi đây…”

Sau khi Triệu Ngọc tắt điện thoại, Đinh Lam đã sớm cười đến mức run rẩy hết cả người, lập tức vươn ngón tay cái: “Khó trách có thể cướp được chị Miêu Anh của tôi vào tay! Nói dối mà cũng không cần chớp mắt…”

“Tôi làm vậy là vì công tác mà!” Triệu Ngọc nói: “Dù sao, bọn họ cũng không có lòng dạ nào để hợp tác với chúng ta, cho nên chúng ta vẫn phải tự lực cánh sinh thôi!”

Lúc nói chuyện, ánh sáng hưng phấn lóe lên trong mắt Triệu Ngọc. Hiển nhiên, khó khăn càng lớn càng có thể kích phát dục vọng phá án của hắn.

Căn cứ vào tư liệu, nhà của Hu Lingye ở trong một khu dân cư của Casablanca.

Khi tới nơi, chỉ thấy nơi đó toàn là ngõ nhỏ rất hẹp, hai bên ngõ có rất nhiều cửa hàng và quầy hàng bán đồ, người đông nghìn nghịt, cực kỳ náo nhiệt.

Ô tô không thể chạy vào được, Triệu Ngọc và Đinh Lam chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Vì không làm cho người khác chú ý, Đinh Lam cố ý chuẩn bị trang phục địa phương, cô khoác một chiếc áo choàng và quấn một chiếc khăn quàng cổ, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một cô gái Ả Rập.

Điều càng thú vị là Đinh Lam đã chuẩn bị một chiếc áo choàng màu lam cùng với một cái mũ cực kỳ đặc sắc cho Triệu Ngọc.

Chỗ nối với viền mũ hình thành một chiếc mặt nạ bảo vệ, có thể che tai, một phần mũi và miệng, phần còn lại có thể treo trên ngực như một chiếc khăn choàng cổ.

Đinh Lam nói, đây là loại mũ truyền thống của người Berber.

Người Berber cũng là bộ phận quan trọng tạo nên dân cư Maroc, chiếm hai mươi phần trăm tổng dân số.

“Cô xác định…” Sau khi hai người mặc loại trang phục đặc sắc này vào chợ, Triệu Ngọc hỏi Đinh Lam: “Trong nhà Hu Lingye không có cảnh sát bảo vệ à?”

“Không có” Đinh Lam nói: “Tôi đã tới một lần rồi, cảnh sát đã sớm lật tung nhà cô ta lên trời rồi, các sản phẩm điện tử như máy tính, di động, tất cả đều bị mang về Cục Cảnh sát, đã không còn gì có giá trị nữa”

“Nhưng vẫn phải kiểm tra kĩ xem sao…” Triệu Ngọc nói: “Triệu đại thần thám này có Hỏa Nhãn Kim Tinh, nói không chừng, tôi có thể tìm được manh mối gì thì sao?”