Chương 1642 Tôi muốn Triệu Ngọc
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Nữ cảnh sát giả bị siết chặt đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cô ta khó khăn thở dốc vài lần, lúc này mới ho khan mấy tiếng, lấy lại được một chút không khí“Cô biết Triệu Ngọc?” Đinh Lam quan sát thấy bốn phía không người bèn chĩa khẩu súng trong tay vào gần đối phương hơn, dùng tiếng Ả Rập để quát hỏi: “Nói mau, rốt cuộc cô là ai?”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Nữ cảnh sát giả kia lại ho khan kịch liệt vài tiếng, rồi mới ra hiệu cho Triệu Ngọc nhìn vào tai nghe điện thoại mà cô ta đang đeo trên tai.
Sau khi tháo tai nghe điện thoại xuống, cô ta lại thò tay vào túi áo khoác bên trong và muốn mò ra thứ gì đó.
Triệu Ngọc biết trên người người phụ nữ này không có vũ khí trí mạng, cho nên hắn không lo cô ta sẽ nhân cơ hội phản kháng. Nhưng mà Đinh Lam thì không thể chắc chắn được, nên lập tức dí súng trong tay gần hơn, mở miệng nhắc nhở, khiến đối phương phải thả chậm tốc độ.
Thẳng đến khi nhìn thấy nữ cảnh sát giả lấy ra một chiếc điện thoại di động, Đinh Lam mới yên tâm.
“Tạo Ngọc, Tạo Ngọc…” Nữ cảnh sát giả dùng tiếng Trung không tiêu chuẩn lắm để lặp lại tên Triệu Ngọc, sau đó cứ giơ giơ di động lên rồi ra hiệu cho hắn.
Có vẻ như người phụ nữ muốn Triệu Ngọc nghe điện thoại di động.
Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam, lại nhìn máy dò xét trong đầu, sau khi xác định điện thoại di động không có vấn đề, lúc này mới buồn bực mà nhận lấy, để lên bên tai mình.
Kết quả, một chuỗi tiếng Ả Rập dài như niệm kinh rõ ràng truyền ra từ di động, có một người đàn ông với giọng điệu sắc nhọn đang khoan khoái hưởng thụ gì đó…
Trời ạ…
Triệu Ngọc nhíu mày lại, càng không hiểu gì cả.
“Gọi video…” Nhưng mà, Đinh Lam vì hiểu được tiếng Ả Rập nên lại nghe ra trọng điểm, vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc, nói rằng người bên kia điện thoại muốn hắn mở cuộc gọi bằng video ra.
Triệu Ngọc mở màn hình điện thoại di động ra nhìn, tuy rằng trên đó toàn là chữ Ả Rập trông như sách trời vậy, nhưng hắn vẫn nhìn thấy một cái nút màu xanh biếc giống như nút nhận nghe cuộc gọi video.
À…
Thì ra là thế.
Sau khi ấn xuống, một hình ảnh video rõ ràng xuất hiện trên màn hình, hắn nhìn thấy một người đàn ông đội khăn trùm đầu kiểu Ả Rập, rõ ràng chiếm kín màn hình.
“Hì, Triệu Ngọc, xin chào!” Người này đầu tiên là dùng tiếng Trung sứt sẹo chào Triệu Ngọc, sau đó lại nói tiếng Anh, nói một đống cứ như thả pháo hàng loạt vậy…
Đậu xanh rau má nhà nó!
Cái chuyện quái gì thế này?
Triệu Ngọc nhìn người đàn ông Ả Rập trên màn hình, tay phải túm tóc sau gáy, kinh dị hỏi han: “Đây… đây chẳng phải là tù trưởng sao!? Sao lại là ông!?”
Đúng vậy, người đàn ông này đúng là người Ả Rập từng cùng mình tham gia salon trinh thám trên đảo Kỳ Tích – Yusuf!!
Đám người Miêu Khôn đều gọi ông ta là “Tù trưởng”.
Triệu Ngọc nằm mơ cũng không thể tưởng được người gọi điện thoại cho hắn lại chính là ông ta?
Sau khi thấy ông ta dùng tiếng Anh để nói, Triệu Ngọc đành phải sử dụng một chiếc máy phiên dịch mới hiểu ông ta đang nói gì.
“Đừng hiểu lầm, không phải ‘Tôi muốn Triệu Ngọc’, mà là ‘Tôi muốn Triệu Ngọc nghe điện thoại’, cô ta vốn dĩ không hiểu tiếng Trung Quốc…” Yusuf giải thích, nước miếng tung bay: “Cho nên, cậu đừng tán tỉnh trợ thủ mỹ nữ của tôi đấy nhé, cô ta không thể lăn giường với cậu đâu…”
“Chết tiệt, ông ăn nói cái kiểu gì thế? Đừng nói mấy thứ vô dụng đó nữa!” Triệu Ngọc chỉ vào nữ cảnh sát giả, hỏi: “Đây là người của ông phải không? Ông muốn làm gì? Tại sao cô ta lại xuất hiện ở trong nhà của Hu Lingye?”
“Tôi muốn làm gì à? Đương nhiên là tìm Female Miêu rồi!” Yusuf cuối cùng vẫn mang nụ cười bất cần đời, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Thanh danh của tôi bây giờ đã bị ông ta làm thối rồi đấy, biết không? Sau này, tôi còn làm ăn trong lĩnh vực này kiểu gì được?”
Lời nói của Yusuf thực sự rất lạ lùng, khiến người ta không hiểu ra sao.
Nhưng mà hai mắt Triệu Ngọc lại sáng lên, lập tức đoán được trọng điểm, hắn đầu tiên là mắng đậu xanh rau má một câu, sau đó lập tức chỉ vào Yusuf mà quát: “Tôi hiểu rồi, thì ra thằng nhóc ông chính là cái người trung gian kia!
“Là ông giới thiệu kẻ buôn lậu tình báo cho Miêu Khôn biết, có phải hay không?”
“À à, tôi quên mất cậu là thần thám Trung Quốc, phản ứng cũng nhanh thật đấy!” Yusuf gật đầu thừa nhận, lại lộ ra vẻ mặt vô tội: “Nhưng mà, sao cô ta lại chết chứ? Có phải Female Miêu nên cho tôi một lời giải thích công bằng không nhỉ?”
“Giải thích cái rắm á!” Triệu Ngọc mắng: “Ông vẫn chưa nhìn ra à? Hu Lingye bị người ta giết chết, Miêu Khôn mất tích, điều này chứng minh cuộc giao dịch của bọn họ đã sớm bị người ta theo dõi!
“Bây giờ, ông hãy nhanh chóng nói cho tôi biết tất cả những gì ông biết, bằng không thì có lẽ đã không còn kịp rồi”
“Thật sự mất tích sao?” Yusuf nhíu mày bóp mũi: “Tôi còn tưởng rằng các cậu đang rải tin tức giả cơ!”
“Rải cái đầu ông ý, ủa? Ông…” Khi nói chuyện, Triệu Ngọc thông qua đoạn video nhìn thấy trên tay Yusuf vẫn còn quấn băng vải, vội vàng hỏi: “Ông… bây giờ ông đang ở đâu?”
“Hừ! Sao tôi có thể tùy tiện tiết lộ hành tung của mình được?” Yusuf cứng cổ, nói: “Tôi sẽ không nói cho cậu đâu, tôi con mẹ nó vẫn còn dưỡng thương ở Suva đấy! Cánh tay phải của tôi phải phẫu thuật ba lượt, Thánh Allah* ơi, đời trước tôi đã tạo ra nghiệt gì thế không biết…”
* Allah (tiếng Ả Rập: الله, Allāh) là danh từ tiêu chuẩn trong tiếng Ả Rập để chỉ Thiên Chúa. Tại châu Âu, châu Mỹ, Đông Á, Nam Á, danh từ Allah được phần đông coi là dành riêng cho tín đồ Islam. Tuy nhiên, tại các xứ nói tiếng Ả Rập, tín đồ Cơ Đốc giáo và Do Thái giáo cũng gọi Đức Chúa Trời là Allah.
Suva là thủ đô của đảo Fiji, sau chuyện ở đảo Kỳ Tích lần trước, cánh tay phải của Yusuf bị trọng thương, phải phẫu thuật ở bệnh viện Suva.
Không nghĩ tới, thời gian lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa lành lại được.
“Nhưng mà, tôi không rõ…” Yusuf kích động nói: “Nếu hung thủ chỉ vì muốn cướp tài liệu của Hu Lingye, vậy thì tại sao lại ra tay lúc bọn họ đang tiến hành giao dịch chứ? Tại sao không giết chết cả Miêu Khôn đi? Trái lại, lại để ông ta mất tích? Tại sao tôi cứ có cảm giác Female Miêu có vấn đề?”
Thật ra, lời này của Yusuf cực kỳ có lý, phòng Đặc Cần sở dĩ hoài nghi Miêu Khôn trốn tránh cũng là vì nguyên nhân này.
Nhưng mà lập trường của Triệu Ngọc đã bày ra rõ ràng, vào thời khắc mấu chốt, hắn không thể lộ ra bất cứ sự yếu đuối hoặc là do dự nào, vì thế hắn lập tức quát Yusuf: “Bây giờ nói mấy lời vớ vẩn đó thì có ích gì! Mau” Triệu Ngọc thúc giục: “Ông mau đưa tình báo của Hu Lingye cho tôi, chỉ có manh mối này mới có thể giúp chúng tôi làm rõ sự tình thôi!”
“À? Này… Chuyện này…” Yusuf nhíu mày nói: “Được thôi, lập trường của chúng ta giống nhau, đương nhiên phải phối hợp với nhau rồi!
“Nhưng mà, phe chúng tôi thế nào thì cậu cũng biết rồi đấy, tuy rằng Hu Lingye đã chết, nhưng mà nếu tôi bán đứng tin tức của cô ta thì danh dự về sau của tôi…”
“Cái đồ đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc chỉ vào nữ cảnh sát giả mà quát: “Tôi cảnh cáo ông, ông đừng có con mẹ nó giả vờ giả vịt với tôi, trên người trợ thủ mỹ nữ này của ông có mang theo camera, cho nên, ông sớm đã nhìn thấy chuyện gì vừa xảy ra, cũng đã sớm nhận ra người đuổi theo cô ta là tôi, đúng không?”
“Chuyện này…” Yusuf nhất thời không nói được gì.
“Ha” Triệu Ngọc cười lạnh: “Chẳng phải là tới tận khi chúng tôi khống chế được trợ thủ mỹ nữ của ông, thì ông mới bằng lòng ra mặt nói chuyện với tôi à? Ông đang có âm mưu gì thế? Chẳng lẽ, nếu cô ta có thể đánh thắng được chúng tôi thì việc này cứ thế cho qua?” Triệu Ngọc không chút nể mặt nói: “Tù trưởng à, tôi biết ông đang có tính toán gì, ông cũng muốn chia chác lợi ích từ tình báo của Hu Lingye chứ gì?”
“Tôi… Ừm…” Yusuf bị Triệu Ngọc hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Được! Là ông tự tìm lấy, đừng trách Triệu Ngọc này trở mặt vô tình…”
Nói xong, Triệu Ngọc nháy mắt với Đinh Lam một cái, Đinh Lam ngầm hiểu, lập tức dí khẩu súng vào sau lưng nữ cảnh sát giả…
“Không nói nữa, bây giờ tôi sẽ dẫn trợ thủ mỹ nữ này của ông về Cục Cảnh sát Maroc để thẩm vấn…” Triệu Ngọc chỉ vào nữ cảnh sát giả, nói: “Chúng ta hãy cùng xem ai tổn thất nhiều hơn!”
“Đừng đừng đừng, không phải, tôi không có ý đó đâu…” Vừa thấy Triệu Ngọc ra tay, Yusuf thật sự nóng nảy, vội vàng năn nỉ, lập tức đồng ý nói: “Được được được, tôi nói, tôi nói… Tôi nhất định sẽ nói cho cậu tất cả những gì tôi biết!!”