Chương 1646 Gián điệp!?
Triệu Ngọc biết, tuy rằng cô gái tên Amerola này trông có vẻ cực kỳ phối hợp, nhưng trên thực tế, cô ta và mình lại không phải đồng độiCô ta đại diện cho tập đoàn ích lợi của Yusuf, cho nên, tới lúc như thế này, cô ta không có khả năng để Triệu Ngọc hành động một mình.
Lỡ như Triệu Ngọc dẫn đầu tìm được tư liệu về vụ án người giàu nhất thế giới mất tích, sau đó bỏ qua cô ta, thế thì cô ta không thể ăn nói với Yusuf rồi.
Mà Đinh Lam không cho Triệu Ngọc đi xuống một mình thì hoàn toàn là xuất phát từ nỗi lo lắng cho sự an toàn của Triệu Ngọc. Cho nên, trong lòng Triệu Ngọc cực kỳ rõ ràng rằng chỉ có Đinh Lam mới là người một nhà chân chính.
Nhưng mà, hai người đẹp này đều rất chuyên nghiệp, vừa rồi vì mê hoặc kẻ địch mà vừa hôn vừa quyến rũ Triệu Ngọc, thế nhưng sau khi nguy hiểm trôi qua, các cô lập tức trở lại bình thường, cứ như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng mà Triệu Ngọc thì không chuyên nghiệp, gợn sóng bị khơi lên trong lòng hắn không biến mất nhanh đến thế, hắn vẫn còn lưu luyến nụ hôn kịch liệt của Đinh Lam, cảm thấy trong lòng là lạ, thậm chí có một cảm giác áy náy nho nhỏ.
Chẳng lẽ… cô em vợ này thật sự nhìn trúng mình à?
Căn cứ vào sự phỏng đoán của Đinh Lam, ba người Triệu Ngọc đều cho rằng tầng ngầm thứ năm của quán bar sẽ là hang ổ của băng đảng nào đó, sau khi đi xuống, bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều thành viên băng đảng, cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà, sau khi bọn họ thực sự đi xuống tầng ngầm thứ năm thì lại phát hiện sự thật hoàn toàn khác với dự đoán của bọn họ.
Nơi này chỉ có một ngọn đèn u ám, một hành lang rất thưa thớt người. Các phòng ở hai bên hành lang đều là những cánh cửa giống nhau và bị khóa. Qua các khe cửa, họ có thể nhìn thấy rất nhiều thùng được xếp chồng lên nhau, giống như một nơi lưu trữ hàng hóa vậy.
Sau khi bước vào hành lang, họ nghe thấy có tiếng ai đó đang nói chuyện, nhưng giọng nói ấy phát ra từ một căn phòng nào đó, còn trên hành lang thì không có ai cả.
Amerola thấy thế thì mừng rỡ, vội vàng ra hiệu cho Triệu Ngọc và Đinh Lam, thừa dịp hành lang không người, nhanh chóng đi tìm mục tiêu.
Ba người không dám chậm trễ, lập tức đi dọc theo hành lang, đi sâu vào bên trong.
Phía cuối hành lang có lối rẽ, càng đi vào trong thì càng yên tĩnh, hai bên còn hiện ra rất nhiều căn phòng trống có cánh cửa để mở, hoặc là căn bản không có cửa.
Nhìn đến đây, Triệu Ngọc càng thêm xác định nơi này cũng không phải là hang ổ của băng đảng gì đó, chắc chỉ là kho hàng bình thường.
Khi càng đi sâu hơn thì càng tối, cuối cùng không có thiết bị chiếu sáng nào cả, ba người chìm vào bóng tối, đành phải tạm thời mở đèn pin trên điện thoại di động ra để chiếu sáng.
Sau khi cả ba đi qua một căn phòng khá nhỏ, cuối cùng họ cũng tìm thấy đích đến. Nơi ấy gồm nhiều căn phòng nhỏ có cửa sắt khóa song song nhau, không khác mấy so với những gì họ đã thấy trước đây.
“Nơi này… Hẳn là nơi này…”
Amerola ra hiệu chỉ vào một cánh cửa sắt trong đó, tín hiệu của Hu Lingye vọng lại từ nơi đó.
Không thể nào…
Triệu Ngọc càng thêm lo lắng, cứ cảm thấy không lý nào Hu Lingye lại lựa chọn nơi âm u như vậy.
“Cánh cửa bị khóa!” Đinh Lam kéo cửa sắt một cái, cánh cửa không hề động đậy gì.
“Để tôi thử xem thế nào…” Amerola dường như đã sớm liệu được tình huống này, lập tức lấy túi công cụ của mình ra, chuẩn bị cạy khóa mở cửa.
Đinh Lam thì mở đèn pin chiếu sáng cho cô ta.
Triệu Ngọc định lợi dụng chìa khóa vạn năng để bộc lộ tài năng, nhưng nhìn thấy số lượng chìa khóa vạn năng của mình không còn nhiều lắm, đành phải nhịn xuống, không dùng nữa.
Nhưng mà, thời khắc mấu chốt thế này, để đề cao cảnh giác, hắn vẫn sử dụng một chiếc máy thăm dò sinh mạng, đề phòng bên trong cánh cửa có kẻ địch bí ẩn nào đó.
May mà bên trong cánh cửa không có tín hiệu sinh mạng nào, chắc không có mai phục.
Chỉ sau mấy phút ngắn ngủn, Amerola với kỹ thuật rất tốt lập tức thoải mái mở cửa sắt ra.
Một hành lang dài và hẹp xuất hiện phía sau cánh cửa, cũng có nhiều hộp các tông ở hai bên hành lang nhưng bên trong trống rỗng, không có giá trị gì.
Ba người bước vào hành lang, đóng cửa sắt lại.
Vì để ngừa lỡ như, Đinh Lam rút súng lục ra, đi đằng trước.
Hành lang không dài, chỉ có một ngã rẽ nhỏ và một cánh cửa sắt lại xuất hiện ở phía bên tay phải. Nhưng mà cánh cửa này không bị khóa.
Sau khi đi vào, một căn phòng nhỏ hình chữ nhật cuối cùng cũng xuất hiện.
“Tới rồi, chính là nơi này!”
Amerola buông dụng cụ định vị trong tay xuống, sau đó bật đèn pin và chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Triệu Ngọc và Đinh Lam quan sát xung quanh một lượt, phát hiện nơi này là một căn phòng tương đối khô ráo, có rất nhiều thực phẩm đóng hộp được xếp trong phòng, một chiếc giường đơn giản và một số nhu yếu phẩm hàng ngày…
Xem ra chắc có người từng ở nơi này.
Triệu Ngọc nhanh chóng phát hiện ra công tắc đèn, sau khi ấn xuống, cả căn phòng cuối cùng cũng sáng ngời, vừa liếc một cái là thấy rõ.
À…
Sau khi nhìn rõ tình hình chung trong phòng, ba người Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu ra.
Amerola dẫn đầu chỉ vào đống dây cáp điện nằm sâu trong căn phòng và nói: “Thảo nào Hu Lingye lại trốn ở nơi này!
“Căn phòng này cách cáp ngầm rất gần, cô ta đã dẫn cáp tới nơi này!”
“À…” Đinh Lam gật đầu: “Tôi nghe nói rằng cáp mạng của Maroc đều là đường dây ngầm. Hu Lingye có thể sử dụng các cáp mạng ngầm này để truy cập trang web chính thức và mạng nội bộ để có thêm thông tin tình báo”
“Xem kìa…” Triệu Ngọc giang hai tay ra: “Ở đây cũng có một hệ thống thông gió, có thể giữ phòng được thông gió và khô ráo. Đây thực sự là một nơi tuyệt vời để ẩn nấp.
“Chẳng qua…” Hắn quan sát bốn phía một lượt, nhíu mày nói: “Nơi này có vẻ như không có buồng vệ sinh nhỉ? Nếu muốn ‘đi ngoài’ thì vào đâu?”
Hiển nhiên, lời nói của Triệu Ngọc không làm hai quý cô chú ý, ánh mắt của các cô đều đổ dồn về phía chiếc bàn trong phòng, bởi vì trên bàn rõ ràng có đặt một chiếc… laptop!
Không hề nghi ngờ, nếu Hu Lingye thật sự nắm giữ tình báo về vụ án người giàu nhất thế giới mất tích, thế thì số tình báo đó tất nhiên sẽ ở máy tính của cô ta.
Vì thế, Amerola không kịp nhìn thứ gì khác, nhanh chóng đến gần máy tính và bật máy lên.
“Có mã hóa bảo vệ…” Đinh Lam cũng không yếu, máy tính vừa mới được khởi động, cô lập tức nhìn ra vấn đề.
“Không thành vấn đề, tôi có thể phá giải” Nói xong, Amerola lấy máy tính bảng ra, sau đó kết nối nó với máy tính của Hu Lingye bằng dây cáp, bắt đầu phá giải mật mã.
Mà lúc này, Triệu Ngọc không chú ý đến máy tính mà cẩn thận quan sát căn phòng nhỏ hẹp này một lượt.
Hắn nhìn thấy các loại thực phẩm, đồ trang điểm, quần áo, đệm chăn vv… đầy đủ mọi thứ, trên chiếc giường giản dị còn lưu lại mùi hương của phụ nữ.
Bởi vậy có thể thấy được Hu Lingye đích thật là từng sống ở đây.
Chậc chậc…
Tuy rằng không quá hiểu biết về cuộc sống của một tay buôn lậu tình báo, nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy thân phận này của Hu Lingye khá khả nghi.
Nếu chỉ là vì buôn bán tình báo kiếm chút tiền mà nhốt mình trong căn phòng cô độc lạnh như băng, ngăn cách bên trong tầng hầm ngầm này, có phải đã hơi quá rồi không, có cần liều mạng đến như vậy không?
Hơn nữa, còn lấy trộm cáp mạng ngầm của Maroc nữa chứ, các hành động này sao càng nhìn càng thấy giống một gián điệp chứ?
Chẳng lẽ… Hu Lingye vốn dĩ chính là gián điệp của Cơ quan Tình báo Hoa Kỳ, cô ta căn bản không hề từ chức?
Có phải lúc hoàn thành nhiệm vụ nào đó, cô ta ngẫu nhiên phát hiện ra manh mối về vụ án người giàu nhất thế giới Lundy mất tích, cho nên mới liên hệ với Yusuf, muốn kiếm một số tiền lớn hay không!?
Thế thì…
Hắn dám khẳng định Cơ quan Tình báo Hoa Kỳ không hề dễ chọc, có phải bọn họ phát hiện ra Hu Lingye vi phạm kỷ luật, cho nên mới ra tay giết chết Hu Lingye, khiến Miêu Khôn bị mất tích hay không?
Chậc chậc…
Nếu thực sự là như thế thì vụ án này trở nên nghiêm trọng rồi…
“Chết rồi! Chết rồi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến đây, Amerola lại kinh ngạc hô to một tiếng, vội vàng vừa đánh bàn phím vừa nói: “Hu Lingye cài đặt chương trình tự hủy, đó là thuật toán Sonics, tôi không thể bắt nó dừng được, chết tiệt!!!”
“Tắt máy, tắt máy đi!” Đinh Lam vội vàng vươn tay về phía nguồn điện.
“Không được!” Amerola bất đắc dĩ lắc đầu: “Tắt nguồn điện sẽ biến tất cả tài liệu thành thuật toán Sonics, không khôi phục nổi đâu!”
“Thế… thế phải làm sao bây giờ?” Đinh Lam luống cuống, nếu tất cả tài liệu của Hu Lingye đều tự hủy thì chẳng khác nào bọn họ đã mất đi manh mối duy nhất.
“Nhanh! Tránh hết ra cho tôi!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, một bước vọt xa, trong lòng hô, thời khắc giả vờ ngầu mà ông đây chờ mong đã lâu… cuối cùng cũng tới rồi!!!