← Quay lại trang sách

Chương 1647 Bất ngờ

“Không thể nào!” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc đã phá chương trình tự hủy, sắc mặt của Amerola biến đổi, cô ta nhìn Triệu Ngọc với vẻ mặt không thể tin nổi, cô ta nói: “Loại thuật toán Sonics này là thuật toán máy tính tiên tiến nhất, không ai có thể nhẹ nhàng phá giải như vậy được!“Hơn nữa…” Cô ta nhìn vào máy tính bảng của mình: “Lại còn dùng máy tính của tôi nữa!?”

“Đúng đấy…” Đinh Lam tuy rằng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không khoa trương như Amerola, chỉ thản nhiên nói: “Trên máy tính của cô đều là tiếng Ả Rập, chẳng lẽ Triệu Ngọc lại có thể hiểu được à?”

“Không cần khích lệ đâu, không cần khích lệ đâu, ha ha ha…” Triệu Ngọc nhanh chóng khiêm tốn nói: “Mấy thứ này đều là trò trẻ con mà thôi, tuy rằng tôi không hiểu tiếng Ả Rập, nhưng nguyên lý máy tính vẫn như nhau cả mà!”

Những lời nói của Triệu Ngọc dĩ nhiên đều là nói dối, vừa rồi, hắn đã hao phí hơn 2400 điểm tích lũy để cường hóa một mệnh lệnh hacker, thế mới miễn cưỡng dừng được chương trình tự hủy.

“Vậy… Anh…” Amerola vẫn không thể tin được: “Vừa rồi rõ ràng anh chỉ đánh linh ta linh tinh, làm sao… sao có thể thế được? Anh mau nói cho tôi biết, có phải anh đã biết được cánh cửa bí mật hoặc bug* của thuật toán Sonics rồi không? Chẳng lẽ… là mã vạn năng trong truyền thuyết…”

* Bug: lỗi phần mềm là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được.

“Được rồi, đây đều là tuyệt kỹ độc môn, truyền nam không truyền nữ!” Triệu Ngọc xua tay giả vờ ngầu, lúc này mới chỉ vào máy tính của Hu Lingye để chuyển đề tài: “Cô vẫn nên nhanh chóng kiểm tra xem rốt cuộc Hu Lingye còn lại bao nhiêu thứ nữa?”

“Đã bị cắt bỏ 70% tài liệu rồi!” Đinh Lam tiếc nuối mà nói với Triệu Ngọc: “Nếu tôi mà sớm biết anh lợi hại như vậy, vừa rồi thà để anh trực tiếp lên thì…”

Ai ngờ, Đinh Lam còn chưa dứt lời, ba người lập tức rõ ràng nghe thấy một tiếng gào truyền tới từ hành lang bên ngoài!

⚝ ✽ ⚝

Ba người hoảng sợ, bởi vì hành lang bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, cho nên tiếng quát tháo cực kỳ rõ ràng.

Từ ban đầu, Đinh Lam vẫn luôn lo lắng không biết nơi này có thể là một cái bẫy hay không, bây giờ nghe được động tĩnh, tất nhiên cô cực kỳ khẩn trương.

“Có người tới đây!” Amerola cũng rất khẩn trương, nhanh chóng nói với Triệu Ngọc: “Mau tắt đèn đi!”

“Không được!” Đinh Lam giơ súng lục lên, phủ định ngay: “Nơi này không có đường ra nào khác cả, một khi bị chặn ở đây thì chúng ta sẽ không có cơ hội nào nữa đâu, phải nhanh chóng lao ra mới được!”

Khi nói chuyện, âm thanh bên ngoài càng thêm ồn ào, trong đó còn có tiếng khóc la của một người phụ nữ…

“Suỵt… Đừng vội: “ Triệu Ngọc dán cửa, cẩn thận nghe ngóng một lúc rồi nói: “Nếu có người đi về phía chúng ta thì không có khả năng phát ra âm thanh sớm như vậy được!”

Đinh Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy Triệu Ngọc nói đúng. Nếu thực sự là bẫy rập thì chỉ sợ bây giờ bọn họ đã bị bao vây rồi.

Nhưng mà điều Đinh Lam không biết chính là Triệu Ngọc ngoài lối suy nghĩ nhanh nhẹn ra, trong đầu hắn còn có các đạo cụ cao cấp như máy thăm dò tàng hình cùng với máy thăm dò sinh mạng.

Thông qua hình ảnh mà máy thăm dò sinh mạng truyền về, hắn nhìn thấy ở hành lang bên ngoài đúng là có sáu, bảy người xuất hiện, nhưng mà những người đó đứng trên một chỗ của hành lang, không có vẻ là định xông về phía căn phòng bí mật mà bọn họ đang đứng.

Thấy tình hình như vậy, Amerola ngay lập tức sao chép dữ liệu của Hu Lingye vào máy tính bảng của mình.

Đinh Lam không ngốc, nên cũng nhanh chóng sao chép dữ liệu vào thẻ nhớ USB.

Sau khi sao chép xong, cô còn cướp lấy máy tính xách tay của Hu Lingye, sau đó tìm đại một chiếc ba lô từ trong đống đồ dùng của Hu Lingye và cất máy tính vào…

“Đi thôi!” Sau khi hoàn thành, Đinh Lam mới thúc giục: “Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải đi ra ngoài trước rồi tính sau!”

Vốn dĩ Triệu Ngọc còn muốn tìm kiếm các manh mối khác, không muốn rời khỏi đây nhanh như thế, nhưng mà Đinh Lam thúc giục như vậy cũng là có lý.

Một khi bọn họ bị người ta phát hiện thì căn phòng kín này sẽ trở thành điểm yếu chết người của họ, khiến đối phương có cớ để bắt được họ.

Cho nên, vẫn phải mau chóng rời khỏi nơi này thì hơn.

Vì thế, ba người tắt đèn đi, đi ra khỏi căn phòng kín, lén lút về tới hành lang.

Sau khi trở lại hành lang, tiếng kêu la ầm ĩ ấy càng thêm rõ ràng, trong đó, quả nhiên có tiếng khóc của một cô gái.

Ba người thật cẩn thận bước về phía ấy, phát hiện đằng xa có ánh đèn, dưới ngọn đèn hôn ám, bóng người thoáng chớp lên…

Khi đến gần hơn, ba người mới nhìn thấy ở khu vực sảnh mà họ đã thấy trước đó có sáu, bảy tên côn đồ xăm mình, mà ở giữa bọn họ có một cô gái gầy yếu đang quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin điều gì đó…

Bởi vì Triệu Ngọc đang mở máy phiên dịch ra, nó có thể phiên dịch các loại ngôn ngữ, cho nên dù bọn họ toàn sử dụng tiếng Ả Rập, nhưng hắn vẫn nhanh chóng hiểu được họ đang nói gì.

“Em xin anh, em xin anh…” Sắc mặt của cô gái kia tái nhợt, khóe miệng chảy máu, cô ấy không ngừng cầu xin: “Xin các anh hãy tha cho em! Em chỉ mới mười bảy tuổi thôi, em xin các anh, em không làm được đâu, thật sự không làm được đâu…”

Triệu Ngọc trốn từ một nơi bí mật gần đó để quan sát, phát hiện cô gái này quả nhiên cực kỳ nhỏ tuổi, có vẻ ngây ngô non nớt…

Bốp!

Nhưng mà, giây tiếp theo, gã đàn ông cường tráng có khuôn mặt dữ tợn lại tát cô bé kia một cái!

Một cái tát này cực kỳ tàn nhẫn, cô bé lập tức hộc máu miệng, má sưng vù lên…

“Ưm… Ư…” Sau khi bị đánh, cô bé bất lực mà khóc rống, rồi lại không dám khóc lớn tiếng. Cả người cô ấy run rẩy, chìm vào tuyệt vọng…

“Mày vẫn không biết tình huống hiện tại của mày à?” Gã đàn ông cường tráng vừa đánh cô ấy lạnh lùng nói: “Mày không nên cầu xin bọn tao buông tha mày, mà phải cam đoan với bọn tao là mày sẽ không bao giờ chạy trốn nữa!

“Tao nói cho mày nhé, cho dù mày chạy mất, tìm được cảnh sát rồi, cảnh sát cũng sẽ đuổi mày về cho bọn tao thôi!” Gã đàn ông cường tráng lộ ra ánh mắt khinh miệt: “Biết tại sao không? Bọn tao dùng thân phận của mày để tiến hành rất nhiều nghiệp vụ, khi cảnh sát điều tra mày, bọn nó sẽ không cho rằng mày vô tội đâu, tuy rằng… mày vẫn còn rất nhỏ tuổi, rất non, hừ hừ…”

Nói xong, gã đàn ông cường tráng dùng ánh mắt ra hiệu, những tên khác lập tức túm lấy cánh tay cô gái, giơ một cô gái yếu đuối giữa không trung.

“Không… Không không không…” Cô gái sợ hãi, vội vàng cầu xin sự khoan dung: “Xin… xin lỗi… Van xin các anh, lần sau, lần sau em thật sự không dám… Á!!!”

Cô gái còn chưa nói xong, quần áo trên người bị gã đàn ông cường tráng lập tức xé rách.

“Ha ha ha…” Gã đàn ông cường tráng cười lạnh nói: “Đây đã là lần thứ hai mày chạy trốn, lúc này phải cho mày một trận giáo huấn mới được…”

Nói xong, trong tiếng cười vang của mọi người, gã đàn ông cường tráng bắt đầu cởi quần…

⚝ ✽ ⚝

Nhìn thấy cảnh tượng khiến kẻ khác tức điên như thế, nhóm Triệu Ngọc nhìn nhau, ban đầu, không ai nói gì cả.

Nhưng mà khi Amerola phát hiện ánh mắt của Triệu Ngọc và Đinh Lam bất thường, mới không nhịn được kéo bọn họ sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: “Này, loại chuyện này cũng bình thường mà, chúng ta không nên xen vào việc của người khác! Tôi nói cho hai người biết, băng đảng này có thế lực rất mạnh ở Maroc, chúng ta tuyệt đối không thể làm bừa… Đi thôi…” Cô ta chỉ về phía bên kia hành lang: “Chắc chúng ta có thể vòng qua đó!”

⚝ ✽ ⚝

Nhưng mà sau khi nghe được lời nói của Amerola, Triệu Ngọc và Đinh Lam vẫn do dự, loại chuyện này tuy rằng không liên quan gì đến bọn họ, tuy rằng đây là ở nước ngoài xa xôi.

Nhưng mà, nếu cứ bỏ đi như vậy thì hai người bọn họ cứ cảm thấy không qua được cánh cửa lương tâm.

“Không thể nào?” Nhìn thấy Triệu Ngọc và Đinh Lam không hề cử động, Amerola lại nói: “Đừng quên chúng ta tới đây để làm cái gì? Đây thực sự không phải là lúc chúng ta nên chọc phiền toái đâu!”

“Ừm…” Đinh Lam ngẫm nghĩ, gật đầu nói với Triệu Ngọc: “Cô ta nói đúng, chúng ta… vẫn nên đi thôi…”

⚝ ✽ ⚝

Nhưng mà, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô gái gần trong gang tấc, Triệu Ngọc sao có thể bước đi nổi?

Kết quả, ngay tại thời khắc này, một tiếng hét to truyền đến, tình hình ở sảnh bên kia đột nhiên xảy ra biến hóa.

Không biết từ lúc nào mà một người bỗng nhiên vọt vào đám đông, đầu tiên là hất ngã gã đàn ông cường tráng đang khống chế cô gái, giật cô gái, cướp đến cạnh mình.

Sau đó, người đó lại giơ súng lên, chĩa vào các thành viên trong băng đảng kia, cao giọng quát: “Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích! Tôi là… cảnh sát đây!!”

⚝ ✽ ⚝

Nghe thấy tiếng hô ấy, Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ, không ngờ người tự xưng là cảnh sát kia lại là một người phụ nữ, lại còn cực kỳ quen.

Sau khi hắn lại nhìn trộm một lần nữa thì nhất thời choáng váng, người cầm súng lục ấy đúng là cô cảnh sát kia – Jenna!!!