← Quay lại trang sách

Chương 1659 Chạy trốn tới Sahara (2)

Thời tiết trên bờ biển phía Đông Đại Tây Dương thay đổi bất thường, hơn mười giờ tối, không trung vẫn còn sáng sủa, không có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng vừa qua mười hai giờ thì thời tiết lại thay đổi bất ngờ, chỉ trong nháy mắt đã nổi cơn mưa toCơn mưa dày đặc rơi từ trên cao xuống, đánh vào vô số cơn sóng lăn tăn trên biển, nhưng lại bị một cơn sóng khác nuốt chửng chỉ trong chớp mắt…

⚝ ✽ ⚝

Ngay tại nơi mưa to và sóng biển va chạm nhau, một du thuyền kiểu cũ đang ở trên mặt biển và chạy về hướng Nam.

Trên biển vốn đã ướt lạnh, dưới sự cọ rửa của cơn mưa, hơi lạnh càng đậm thêm.

Giờ khắc này, đoàn người Triệu Ngọc gồm một nam ba nữ đều ngồi trong cabin của chiếc du thuyền này, Jenna nghiêm túc cầm lái, Amerola đang kiểm tra cái gì đó trên máy tính, Triệu Ngọc và Đinh Lam thì đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau…

“Yên tâm đi!” Jenna vừa nhìn tình hình trên mặt biển, vừa nói với đám người Triệu Ngọc: “Cả dự án chống khủng bố ở Casablanca đều là tôi soạn thảo! Phòng thủ khẩn cấp trên đất liền có thể nói là phòng thủ kiên cố, không có bất kỳ sơ hở nào, nhưng kẽ hở trên biển luôn khiến tôi đau đầu! Không nghĩ tới, bây giờ lại nổi lên tác dụng! Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng được chúng ta lại lựa chọn chạy trốn từ đường biển, lúc này vẫn còn đang vội vàng giới nghiêm toàn thành phố đấy!”

“Ừm…” Nhìn mưa to và tia chớp ngoài thuyền, Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Chuyện chúng tôi lo lắng không phải bị bắt, mà là thời tiết hôm nay…”

“Thời tiết ấy à! Ha ha…” Jenna định liệu trước mà nói: “Chuyện này thì càng không cần phải lo lắng, nhiều thế hệ gia đình của tôi đều đi thuyền, chút mưa gió ấy đâu là gì?”

“Nói cho các anh biết, cha tôi đã để cho tôi chiếc du thuyền này đấy. Cha tôi từng điều hành một công ty vận chuyển khách du lịch, phụ trách đưa khách du lịch qua lại quần đảo Canary, có lúc thiếu nhân viên, tôi còn đi làm thuyền trưởng cơ!

“Đúng rồi, mọi người đã đến quần đảo Canary bao giờ chưa?” Jenna cực kỳ nhiệt tình mà nói: “Nơi đó đẹp lắm đấy, Trung Quốc các anh có một nữ nhà văn xinh đẹp, tên… tên là gì ấy nhỉ? Cô ấy từng định cư ở quần đảo Canary đấy!”

“Tam Mao” Đinh Lam không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời một câu.

“Đúng, chính là cô ấy! Nhưng mà đáng tiếc…” Jenna lắc đầu thở dài: “Nơi chúng ta đi không phải là nơi đó, mà là nơi bên kia quần đảo Canary! Sa mạc lớn Sahara!”

“Ý cô là, ngôi nhà tội ác chính là một nhà tù à?” Nghe Jenna nói đến Sahara, Triệu Ngọc lúc này mới bước vào chính đề, hỏi: “Nhà tù này có thể có liên quan đến vụ người giàu nhất thế giới mất tích, có liên quan đến vụ án của chúng ta sao?”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc chậc lưỡi: “Có nhất thiết phải đích thân đến đó xem không? Tại sao không thể dùng kỹ thuật hacker cao siêu của các cô để điều tra trước? Giống như… Giống như Hu Lingye ấy?”

“Thật thú vị…” Amerola nhìn máy tính, nói: “Tôi làm việc ở Bắc Phi nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bao giờ nghe nói đến cái gì mà ngôi nhà tội ác! Là một nhà tù mà tại sao lại xây dựng trên sa mạc thế?”

“Nhắc tới chuyện đó, ừm…” Jenna liếc nhìn mọi người một cái, nói với vẻ đầy thâm ý: “Vậy thì chúng ta phải nói về nguồn gốc lịch sử của chúng tôi rồi, vì tất cả các cô đều là chuyên gia, nên tôi đây sẽ tận lực nói sao cho ‘lời ít ý nhiều’ nhé!

“Thật ra, mối quan hệ giữa Tây Sahara và Maroc không đơn giản như những gì thế giới nhìn vào đâu…” Jenna nhìn mặt biển, nghiêm túc mà giải thích với mọi người: “Trên thực tế, Maroc chỉ chiếm được quyền thống trị phía Tây Sahara thôi, hơn nữa chỉ là một bộ phận nhỏ! Hầu hết các bộ phận đều bị kiểm soát bởi các nhóm vũ trang địa phương.

Những nhóm vũ trang này do mặt trận Polisario lãnh đạo, chiếm giữ khu vực Sahara rộng lớn”

“Thành phần hậu trường của bọn họ cũng khá phức tạp, có Mỹ, có Âu, còn có một số quốc gia Bắc Phi khác cũng tham gia, thậm chí còn có một số tổ chức khủng bố và liên minh quốc tế… Không giống như các khu vực gây tranh cãi khác, khu vực sa mạc với diện tích 30 km2 và dân số dưới 400000 người này quả thực loạn đến mức khó có thể tưởng tượng!”

“Đừng nhìn vào sa mạc cằn cỗi và hoang vắng, nhưng dưới cát vàng và trên biển lại có các mỏ khoáng sản và tài nguyên dầu mỏ phong phú, thu hút rất nhiều thế lực, ngày nào cũng lục đục, đánh cờ sống chết với nhau… Mà mấy chuyện đó…” Jenna quay đầu lại liếc nhìn mọi người một cái, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “So với ngôi nhà tội ác mà chúng ta phải đi, lại chỉ như ‘Thầy đồng tay mơ gặp đại phù thủy’ mà thôi!”

Nghe Jenna kể như vậy, ánh mắt của đoàn người Triệu Ngọc rõ ràng trở nên phức tạp.

“Boulifa là một thành phố sa mạc cổ đại, nằm ở biên giới phía Tây Sahara, Mauritania và Algérie. Mặc dù nó nằm trong phạm vi quản lý của Maroc, nhưng trên thực tế, chúng tôi không có quyền can thiệp. Ngay từ chiến tranh thế giới thứ hai, người Đức đã xây dựng một trại tù nhân chiến tranh Sahara nổi tiếng ngay trong Boulifa! Mà căn cứ vào truyền thống này, vào những năm 1990, người Mauritania đã chiếm đóng khu vực và biến toàn bộ thành phố thành một nhà tù sa mạc!”

“Mọi người biết không? Bên ngoài nhà tù, trong khu vực 100 km hoàn toàn không có cỏ, tất cả đều là cát vàng mệnh mông vô tận. Vì vậy, bọn họ không cần lo tội phạm vượt ngục! Sau đó, Mauritania mất quyền kiểm soát khu vực và nhà tù được trao lại cho người Maroc, sau đó lại thay chủ mấy lần, bây giờ đã biến thành một nhà tù hoàn toàn độc lập, được rất nhiều tổ chức võ trang cùng nhau quản lý. Bản chất của nhà tù này cũng khác với các nhà tù khác, bên trong đó hầu như giam giữ các trọng phạm của các quốc gia! Trong số đó có tội phạm giết người, khủng bố, những kẻ độc tài đang suy tàn và những tội phạm chính trị bị lật đổ, nói ngắn lại, nơi đó rất xứng đáng với cái tên… ngôi nhà tội ác!!!”

“Phù…” Nghe đến đó, Triệu Ngọc càng thêm buồn bực: “Tại sao Hu Lingye cảm thấy hứng thú với nhà tù này đến thế? Chẳng lẽ… Người giàu nhất thế giới Lundy có liên quan đến ngôi nhà tội ác sao? Ông ta… bị nhốt ở đó?”

“Có thể là vậy!” Jenna tiếp tục giải thích: “Nhà tù này là một hệ thống độc lập, hoàn toàn không có liên hệ với bên ngoài. Hình thức quản lý nhà tù cũng khác những nơi khác, nghe nói tình hình bên trong cực kỳ hỗn loạn! Khi tôi làm việc ở Cơ quan Tình báo, tôi đã nghe một số tin đồn rằng trong ngôi nhà tội ác tràn ngập các hành vi phạm tội như bạo lực, bóc lột và ngược đãi vân vân, những người đi vào đó, xác suất lành lặn đi ra cực kỳ nhỏ…”

“Ý của cô…” Đinh Lam hỏi: “Chúng ta phải vào ngôi nhà tội ác bị quản lý hỗn loạn đó, sau đó tìm manh mối về Lundy?”

“Đúng thế” Jenna gật đầu: “Tìm được Lundy rồi, có lẽ vụ Hu Lingye bị giết và vụ ngài Miêu bị mất tích cũng sẽ được giải quyết dễ dàng thôi!”

“Thế nhưng… tìm thế nào đây?” Amerola ôm máy tính nói: “Nếu nhà tù là hệ thống độc lập, vậy chúng ta đến đó thì có năng lực làm gì đây?

“Cũng đâu thể… đi vào đó làm tù phạm chứ!?”

“Không! Chúng ta phải tìm cách hack vào mạng nội bộ của nhà tù, sau đó kiểm tra thông tin của các nhân viên!” Jenna trả lời.

“Hack vào mạng nội bộ…” Amerola quyệt miệng: “Vậy tức là phải đi vào mới được còn gì?”

“Điểm này thì tôi vẫn chưa nghĩ ra” Jenna nói: “Tôi vốn có các đồng nghiệp ở Tây Sahara, nhưng với thân phận hiện tại thì tôi sợ rằng không thể liên lạc với họ”

“Chuyện này ấy à…” Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam, ý là muốn hỏi phòng Đặc Cần có đặc công ở khu vực phía Tây Sahara hay không?

Nhưng mà Đinh Lam bất đắc dĩ lắc đầu.

“Này, Amerola…” Triệu Ngọc lại về phía người đẹp Trung Đông, hỏi: “Ông chủ của công ty bảo hiểm các cô có bản lĩnh như thế, liệu có thể cho người tra không?”

Cái gọi là ông chủ công ty bảo hiểm, tự nhiên chính là chỉ tù trưởng Yusuf.

“Không được đâu…” Amerola lắc đầu, nghiêm trang mà nói: “Công ty chúng tôi không có chi nhánh kinh doanh nào ở Tây Sahara cả”

“Hừ…”

Triệu Ngọc lườm người đẹp Trung Đông một cái, trong lòng lại bỗng nhiên nghĩ đến: Xem ra, nếu muốn tìm người hỗ trợ thì chỉ có thể tìm… anh ta thôi!!