Chương 1660 Chạy trốn tới Sahara (3)
Nói là du thuyền nhưng trên thực tế, thuyền của Jenna chỉ là một con thuyền ngắm cảnh bình thường, hơn nữa đã cực kỳ cũ nát, ngay cả khoang thuyền để nghỉ ngơi cũng không có, mọi người chỉ có thể ngồi trên ghế dựa ngắm cảnhLúc này, Triệu Ngọc đang ngả người trên ghế ngắm cảnh, nhìn sấm sét bên ngoài cửa sổ, cảm thụ được thân tàu xóc nảy cao thấp, hắn thật sự lo lắng chiếc thuyền nhỏ này sẽ bị lật úp vì không chịu nổi sóng gió.
Nhưng khi nhìn cảnh sát Jenna lái thuyền cực kỳ điêu luyện, Triệu Ngọc vẫn thoáng an ổn đôi chút.
Lúc trước, hắn từng có ý định liên hệ với Jacob ở Kosovo, nhưng bởi vì thời tiết nên di động vệ tinh của hắn không có tín hiệu.
Hơn nữa, cho tới bây giờ, Triệu Ngọc vẫn còn do dự về chuyện ngôi nhà tội ác, rốt cuộc có nên nhờ Jacob trợ giúp hay không?
Hắn lo rằng vụ án người giàu nhất thế giới Lundy mất tích liên quan đến quá nhiều thứ, lỡ như để lộ tiếng gió nào, vô cùng có khả năng đưa tới họa sát thân.
Cho dù hắn tin tưởng Jacob, nhưng làm sao tin được người mà Jacob giới thiệu chứ?
Huống chi, rốt cuộc Jacob có thể giúp đỡ hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Cho nên, sau khi cân nhắc đủ điều, Triệu Ngọc vẫn quyết định chờ tới khi đến ngôi nhà tội ác, xem tình hình thế nào rồi tính sau.
Tới tình trạng này rồi, dù làm chuyện gì đi nữa, cũng phải cực kỳ cẩn thận mới được.
“Triệu Ngọc…” Lúc này, Đinh Lam nhìn Jenna đang lái thuyền cùng với Amerola đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô mới ngồi bên cạnh Triệu Ngọc, nói với hắn: “Di động không có tín hiệu, tôi tạm thời không thể liên hệ với cấp trên!
“Ài…” Cô than nhẹ một tiếng, chỉ vào Jenna mà lặng lẽ nói: “Tôi cứ cảm thấy nữ cảnh sát kia không được bình thường cho lắm, cảm giác cứ như lên thuyền của kẻ trộm ấy. Dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là đi tìm cha nuôi, chứ không phải là đi Tây Sahara!”
“Đúng đấy!” Triệu Ngọc vò đầu: “Tôi cũng nghĩ như cô, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì có vẻ như lại không có biện pháp nào khác nhỉ? Có lẽ cô nói đúng, nếu chúng ta tìm được Lundy thì nói không chừng có thể tìm được manh mối về Miêu Khôn, hai vụ án này vốn dính chặt vào với nhau rồi. Cô thử nghĩ xem, bàn tay đen tối đứng sau vụ án này tất nhiên đã lấy được tư liệu của Hu Lingye, thế thì bước tiếp theo, chắc bọn chúng cũng sẽ đi điều tra về ngôi nhà tội ác! Chúng ta đến đó, nói không chừng là có thể gặp được bọn chúng”
“Thế nhưng…” Đinh Lam nói: “Anh có biết tại sao cuộc đua Dakar* bị chuyển đến Nam Mỹ không? Chỉ vì Tây Sahara quá nguy hiểm!
* Giải Dakar Rally từng được biết đến với tên gọi Paris-Dakar Rally, là giải đua xe địa hình thử thách sức bền trên các cung đường phức tạp với đủ mọi loại phương tiện từ xe hơi, mô tô cho tới xe tải. Giải Dakar Rally thường kéo dài hai tuần với hơn 100 dặm đường trường chia thành các chặng để các đội đua hoàn tất mỗi ngày.
“Nơi đó không phải nơi mà chúng ta có thể nắm trong tay đâu, nó tràn ngập ẩn số, dưới tình hình không có ai trợ giúp, chỉ có hai chúng ta một mình chiến đấu thế này, hệ số nguy hiểm phải nói là cực kỳ cao đấy! Tôi thì không sao, nhưng mà… nếu anh xảy ra chuyện gì bất trắc thì tôi thật sự không biết ăn nói thế nào với chị Miêu của tôi cả!”
“Chuyện này thì cô không phải lo lắng” Triệu Ngọc vỗ vỗ bả vai Đinh Lam, nói với vẻ tràn đầy tự tin: “Tôi chính là bậc thần thánh đã một mình xử lý cả một quân đội ở Vaqueia đấy! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chiếu cố cô thật tốt, cô em vợ!”
“Giờ không phải lúc để anh giả vờ làm anh hùng đâu: “ Đinh Lam chỉ vào điện thoại di động của mình và nói: “Đến khi nào có tín hiệu, chúng ta phải nhanh chóng liên hệ với cấp trên mới được, xem trên đó có ý gì?
“Để tôi tiêm một mũi dự phòng cho anh trước nhé, có 85% khả năng cấp trên sẽ không chấp thuận cho chúng ta hành động!”
“Khụ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tới nước đường này rồi, chấp thuận hay không đâu còn ý nghĩa gì nữa? Hai chúng ta chọc phải họa lớn như vậy ở Casablanca, ai dám con mẹ nó cho phép chúng ta hành động chứ!
“Nhưng mà chúng ta cũng đâu thể từ bỏ dễ dàng như thế chứ! Chúng ta chỉ có thể tra ra đầu mối mới, mới có thể vãn hồi được cục diện…”
“Anh nói trúng lòng tôi rồi đấy, cấp trên chắc chắn sẽ ra lệnh cho chúng ta quay trở lại trụ sở và chờ xử lý” Đinh Lam phẫn nộ nói: “Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể viết kiểm tra với báo cáo mỗi ngày thôi!
“Cho nên, tôi không muốn ngồi chờ chết, chỉ muốn đi thử thời vận!”
“Thật sự xin lỗi cô nhé…” Triệu Ngọc áy náy nói: “Lúc ở quán bar, tôi đã làm liên lụy đến cô rồi! Nếu không phải tại tôi kiên trì đi cứu Jenna thì đã không gặp phải phiền toái lớn như vậy”
“Đừng nói như vậy, anh rể!” Ánh mắt của Đinh Lam cực kỳ dịu dàng, cô nhẹ giọng nói: “Anh không làm gì sai cả, nếu lúc ấy chúng ta mà bỏ đi thì nhất định sẽ càng thêm áy náy!
“Sai lầm duy nhất của chúng ta là đã không lường trước được độ mạo hiểm, không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế mà thôi…
“Cho nên: “ Đinh Lam khuyên nhủ: “Tôi sẽ nói chuyện với cấp trên, có lẽ bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta, nói không chừng sẽ phê chuẩn cho chúng ta hành động đấy!”
Khi nói chuyện, Đinh Lam có vẻ mệt mỏi, tựa vào vai Triệu Ngọc, không khí hơi ái muội.
Lúc này, tiếng sấm sét chớp giật bên ngoài đã biến mất, mưa đã yếu đi rất nhiều và du thuyền không còn rung lắc dữ dội như trước nữa.
“Anh rể: “ Đinh Lam nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, không biết còn chuyện gì đang chờ chúng ta nữa. Chúng ta vẫn nên đi ngủ sớm đi!”
“Không sao đâu: “ Triệu Ngọc vỗ nhẹ Đinh Lam: “Cô ngủ trước đi, hai chúng ta phải có một người giữ cảnh giác mới được”
Lời nói của Triệu Ngọc cực kỳ có lý, tuy rằng bọn họ và Jenna, Amerola trông giống như đồng đội đồng cam cộng khổ, nhưng hai người này dù sao cũng phục vụ cho chủ riêng, cho nên cần phải cẩn thận mới được.
“Được…” Đinh Lam không phải người làm bằng sắt đá, vì quá buồn ngủ nên cô dứt khoát nằm úp sấp vào trong lòng Triệu Ngọc…
Trong lòng ôm cô em vợ, lòng Triệu Ngọc vẫn như mặt nước tĩnh, trong đầu vẫn còn cân nhắc cả vụ án.
Lúc trước, dù có cho hắn đoán một vạn lần, hắn cũng tuyệt đối không đoán được mình chỉ mới đến Maroc hai ngày mà đã ngồi thuyền đến Tây Sahara rồi.
Cái tên Tây Sahara này đối với Triệu Ngọc mà nói là cực kỳ xa lạ, thật không biết khi tới nơi đó rồi sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu…
Nghĩ đến đây, hắn nhìn giao diện hệ thống trong đầu mình, chỉ tiếc là cách thời gian khai quẻ làm lạnh xong còn hơn mười một ngày nữa.
Haiz…
Nhớ lại lần trước khai quẻ vẫn còn là ở trong trận đại chiến ở Vaqueria cơ, thật không dám tưởng tượng, vậy mà đã một thời gian dài trôi qua như vậy rồi.
⚝ ✽ ⚝
Nhìn ba người đẹp cùng thuyền, Triệu Ngọc cho rằng, nếu hôm nay có thể gieo quẻ thì ít nhất phải có một quẻ “Khảm Khôn” nhỉ!?
Mình có duyên phụ nữ quá, tu trăm năm mới được đồng thuyền, đời trước mình đã làm chuyện tốt gì mới có thể lập tức được cùng ba người đẹp đi cùng thuyền thế này?
Nếu du thuyền bị hỏng trước khi đến Tây Sahara, sau đó mình và ba người đẹp này lưu lạc trên hoang đảo, sau đó lâu ngày sinh tình, thế thì có thể…
Chậc chậc…
Đương nhiên, tưởng tượng thì tưởng tượng, Triệu Ngọc chỉ là nghĩ ngợi mua vui thế thôi, chứ không thực sự nảy ý xấu.
Tính sau vậy, bây giờ không phải lúc để nảy ra ý xấu.
Việc cấp bách bây giờ là mình phải mau chóng điều tra rõ chân tướng của vụ người giàu nhất thế giới Lundy, như vậy mới có thể tra được manh mối về vụ cha vợ mất tích, cứu được Miêu Khôn…
⚝ ✽ ⚝
Nói đến manh mối, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới điều gì, lập tức mở điện thoại di động ra, nghiêm túc kiểm tra thông tin tài liệu về vụ án.
Bởi vì thời gian gấp gáp nên độ hiểu biết của Triệu Ngọc về vụ án vẫn chưa tính là rõ ràng trăm phần trăm, cho nên, hắn muốn đọc lại tư liệu một lần nữa để xem mình có xem nhẹ tin tức gì quan trọng hay không.
Không biết tại sao mà hắn cứ cảm thấy quá trình gây án quá mức hoàn hảo, quá mức cố ý!
Theo hắn, càng là vụ án trông hoàn mỹ thì càng dễ lưu lại sơ hở nào đó, thế thì… Trong vụ án này, liệu thật sự có sơ hở không?