← Quay lại trang sách

Chương 1710 Cuồng long vượt ngục (25)

“Đến đây đến đây!”Triệu Ngọc đứng ngoài xe hô to một tiếng, Miêu Khôn lập tức lao vào xe thiết giáp, tiến vào trong thùng xe.

“Cha nuôi!” Đinh Lam lập tức hưng phấn chào đón: “Cuối cùng con cũng tìm được cha rồi!”

“Ôi, con gái ngoan của cha, cha biết con nhất định sẽ đến cứu cha mà!” Miêu Khôn ôm lấy Đinh Lam, quan tâm hỏi han: “Con không sao chứ? Cánh tay bị thương rồi à?”

“Được rồi” Amerola lái xe lo lắng thúc giục: “Triệu, nhanh vào đi! Kẻ địch đã đuổi tới nơi rồi!”

“Đợi chút đã… Từ từ…” Triệu Ngọc vội vàng vỗ cửa, nói: “Vẫn còn một người, vẫn còn một người…”

“Cái gì?” Đinh Lam và Amerola đồng thời kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy có một ông cụ chạy tới.

“Muốn làm… Làm cái gì vậy?” Đinh Lam lắc đầu nhún vai: “Vì sao phải mang thêm một người nữa?”

“Ha ha… Giới thiệu một chút nhé!” Miêu Khôn chỉ vào ông cụ tóc bạc, nói: “Vị này chính của người giàu nhất thế giới của chúng ta – ngài Lundy!”

“Cái gì?” Đinh Lam mở to mắt.

“Hả?” Amerola há to miệng.

“Ôi chúa ơi…” Ngay cả Jenna cũng nhảy xuống khỏi khoang lái, vẻ mặt không thể tin được.

Ngay lúc ba cô gái kinh ngạc, Triệu Ngọc đã lưu loát nhảy vào xe, vỗ tay với Amerola: “Được, đủ người rồi, nhanh vào xe đi!”

“Triệu Ngọc!” Đinh Lam bắt lấy cánh tay Triệu Ngọc, kinh dị hỏi han: “Chuyện này rốt cuộc… là chuyện gì xảy ra?”

“Đúng là… Đúng là Lundy sao?” Amerola xoa tay, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Mọi người nhớ nhé, trong tiền thưởng có một phần của tôi đó!”

“Lundy…” Jenna nhìn kỹ ông lão tóc bạc này, nhíu mày hỏi: “Sao ông lại bị nhốt ở chỗ này vậy?”

“Chuyện này… Khụ khụ…” Lundy ho khan một tiếng, thở hồng hộc nói: “Tôi cũng muốn biết lắm!”

“Còn có ông nữa, ông Miêu?” Jenna lại chuyển sang hỏi Miêu Khôn: “Có phải ông giết Hu Lingye hay không?”

“Ôi! Mọi người không bị gì đấy chứ?” Triệu Ngọc gấp gáp: “Bây giờ chúng ta không phải đang trong khách sạn hay quán ăn gì đâu, cũng không phải đang ở Cục Cảnh sát Maroc! Có vấn đề gì đợi đi ra ngoài rồi nói sau!”

“Đúng đấy!” Đinh Lam nói: “Trong căn cứ có nhiều xe quân dụng chuyên chở vũ khí như vậy, binh quý thần tốc, đừng chậm trễ thời gian nữa!”

“Được, đi thôi!” Amerola nhanh chóng xoay người lại, chân nhấn ga, tiếp tục điều khiển xe thiết giáp tiến lên.

Bởi vì bãi đỗ xe có quá nhiều truy binh đuổi tới, Amerola đành phải tiếp tục tiến lên trước, chạy tới cửa chính của nhà tù!

Đến lúc bọn họ chạy đến khu vực nhà tù, mới hoảng sợ nhìn thấy nhà tù đã sớm loạn cào cào, biến thành một hình dạng hoàn toàn khác.

Bởi vì không khống chế được thế lửa phía nhà ăn, nên có một mảng lớn phòng ốc đã bị ngọn lửa nuốt chửng, ánh lửa bốc lên tận trời, khói đặc nổi lên bốn phía.

Nghiêm trọng hơn nữa là, không biết đã xảy ra chuyện gì mà những phạm nhân rút lui tới chỗ sân thể dục đã bắt đầu đánh nhau với quản giáo, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Được ngăn cách bởi xe thiết giáp nhưng tất cả mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét điên cuồng, còn có tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết…

“Ôi trời ơi…” Miêu Khôn khó mà tin nổi, nhìn Triệu Ngọc, thì thào hỏi một câu: “Con… rốt cuộc con đã làm gì?”

Triệu Ngọc không trả lời, chỉ bất đắc dĩ nhún vai, bày tỏ mình cũng không biết chuyện gì xảy ra.

“Mau! Mau mau mau!” Lúc này, Amerola hô với mọi người: “Mau nhét một viên đạn pháo vào đi! Tôi muốn cho cánh cổng của nhà tù này ăn một pháo! Như vậy là mọi người có thể chạy ra khỏi ngôi nhà tội ác này rồi!”

“Ừm…” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Miêu Khôn nhích người tiến lên: “Tôi biết! Tôi biết cái này!”

Nói xong, ông mở hộp đựng đạn dược, lấy một viên đạn pháo cự ly nhỏ ra, sau đó thuần thục lột vỏ đạn rồi nhét vào trong pháo.

Amerola lập tức quay đầu xe, chạy thẳng đến cổng nhà tù!

“Wow… Ghê gớm nhỉ!” Triệu Ngọc vươn ngón tay cái ra: “Cái này mà cha cũng biết?”

“Ta đã nói ta là học sinh xuất sắc rồi mà!” Miêu Khôn tự hào.

“Thật ra… Tôi cũng biết” Lundy bên cạnh bỗng nhiên chen lời: “Nhưng mà già rồi, không nhúc nhích nổi nữa!”

“Chú ý, chú ý!” Bỗng nhiên, Amerola căng thẳng la lớn: “Tất cả ngồi yên, đối phương có vũ khí hạng nặng, vũ khí hạng nặng!”

Lời của Amerola còn chưa dứt, mọi người đã nghe thấy từ nơi xa có tiếng pháo nổ tung, ngay sau đó, một chuỗi đạn cực kỳ mạnh mẽ bắn thẳng vào vỏ xe thiết giáp!

Bởi vì thế đạn quá hung mãnh, trong xe bỗng nhiên tuôn ra một ánh lửa, cả xe thiết giáp xóc nảy kịch liệt.

Úi chà… Úi úi úi…

Mọi người không ngồi yên được, ai cũng ngã trái ngã phải, chật vật không chịu nổi.

“Tức quá, tức quá đi thôi!” Amerola vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nhắm họng pháo vào ngay cửa chính của nhà tù, hung hăng nhấn nút bắn!

Nhưng mà pháo của xe thiết giáp lại không có chút động tĩnh nào.

“What?” Amerola buồn bực, lại liên tục ấn vào nút bắn thêm vài lần, nhưng pháo vẫn không có bất kỳ phản ứng gì!

“Không thể nào?” Amerola nhíu mày: “Vừa rồi cũng phóng ra như vậy mà! Sao lại thế này?”

“Có thể là…” Miêu Khôn chỉ vào chỗ bốc hỏa vừa nãy, nói: “Đường điện bị ngắt, không nhạy rồi!”

“Tôi sẽ đi khởi động lại máy!” Jenna nhanh chóng đi đến khoang lái, muốn đấu súng với đối phương.

“Không được!” Amerola nói: “Đối phương có súng máy hạng nặng, cô bắn không lại bọn họ đâu!”

“Không phải cô nói?” Triệu Ngọc vò đầu: “Xe tăng, à… Không, là xe thiết giáp của chúng ta không sợ súng máy hạng nặng à?”

“Nhưng mà…” Miêu Khôn bất đắc dĩ nói: “Chiếc AMX này đã hỏng rồi, tuổi của nó bằng con luôn đó, nếu đặt ở quân đội nước Pháp thì đã sớm thành một đống phế liệu rồi!”

“Cô nhóc à” Nói xong, Miêu Khôn vỗ tay với Amerola, nói: “Nhanh chóng chuyển hướng đi, đừng liều mạng với bọn chúng!”

“Được!” Amerola hiểu ra, nhanh chóng đổi hướng.

Nhưng mà, còn chưa kịp đổi hướng thì pháo đài trên cổng thành nhà tù lại có tiếng đạn gầm gừ đang phóng tới, còn hung mãnh hơn cả lúc nãy!

Đoàng đoàng…

Lần này, tiếng đạn bắn vào xe thiết giáp phát ra tiếng vang trầm đục như sắp xuyên qua vậy, rất là đáng sợ.

Trong đợt bắn phá này, ánh lửa trên xe thiết giáp phụt ra, bên trong xe lại xóc nảy kịch liệt.

Nhưng mọi người còn chưa kịp kinh hô, lại một đợt đạn nữa phóng tới!

Lần này, cuối cùng cũng có vài viên đạn bắn xuyên qua thành xe, bắn vào trong khoang, khiến cho cả khoang xe kêu đinh đinh đang đang, mọi người sợ tới mức nhanh chóng ôm đầu nằm xuống!

⚝ ✽ ⚝

Một viên đạn không biết bay tới từ nơi nào, bắn trúng cánh tay trái của Amerola, một làn máu nóng tuôn ra!

A!!!

Amerola quát to một tiếng, cả người ngã ra phía sau, ngã trên ghế lái, hôn mê bất tỉnh…

Đáng chết!

Triệu Ngọc thấy thế, vội vàng kêu to xông tới, đoạt lấy tay lái.

Nhưng mà bởi vì Amerola té xỉu nên xe thiết giáp từ từ giảm bớt tốc độ, tình hình tràn ngập nguy cơ.

“Triệu Ngọc…” Miêu Khôn sợ tới mức kêu to, vội vàng thất thanh kêu to: “Mau, mau chuyển hướng đi!”

Triệu Ngọc không biết chuyển hướng như thế nào, nhưng dù hắn di chuyển tay lái như thế nào, xe thiết giáp cũng không hề nhúc nhích, vẫn cứ chạy thẳng tắp về phía pháo đài trên cửa thành nhà tù, trở thành một bia ngắm sống!

Bởi vì khoảng cách càng ngày càng gần, súng máy hạng nặng trên pháo đài càng ngày càng hung mãnh, đạn gào rít bắn trúng xe thiết giáp, khiến xe thiết giáp không ngừng rung động, sắp hỏng rồi!

“A… Đậu xanh rau má, ông đây liều mạng với chúng mày!”

Triệu Ngọc đột nhiên ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, sau đó hai tay nắm chặt tay lái, một cước dẫm vào chân ga, lập tức tăng tốc lao tới, tông vào cửa thành!