← Quay lại trang sách

Chương 1711 Cuồng long vượt ngục (26)

“Không… Không không không…” Miêu Khôn nhận ra ý định của Triệu Ngọc, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Không được đâu, làm vậy chúng ta sẽ chết hết! Không…”Vù…

Ngay lúc Miêu Khôn kinh hô, ông lại đột nhiên phát hiện xe thiết giáp đột nhiên tăng tốc, cảm giác như chạy xe thể thao, giống như sắp bay lên trời vậy!

“A!!!”

Miêu Khôn sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy ghế ngồi, cuối cùng không kêu thành tiếng nữa.

Đoàng đoàng…

Đoàng đoàng đoàng…

Binh sĩ trên tường thành cũng nhận ra ý đồ của Triệu Ngọc, bọn chúng lập tức chuyển họng súng xuống, súng máy hạng nặng bộc phát ngọn lửa mạnh mẽ, đạn bắn đoàng đoàng vào xe thiết giáp!

Dưới hỏa lực dày đặc cuồng bạo như vậy, trong mắt của tất cả mọi người, xe thiết giáp chưa kịp chạy tới tường thành sẽ rơi vào cảnh bị bắn cho tan tác từng mảnh. Người trong xe cũng sẽ bị đạn bắn chết!

Nhưng mà chiếc xe thiết giáp kia chẳng những không ngừng chạy về phía trước mà còn càng chạy càng mạnh mẽ, đón lấy làn đạn dày đặc mà lao đến, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ tan thành từng mảnh.

A!!!

Nhìn thấy xe thiết giáp càng chạy càng gần, tất cả các binh sĩ trên pháo đài sợ tới mức mặt không còn chút máu, mà trùng hợp làm sao, ngay lúc này, súng máy hạng nặng lại hết đạn, cần thay đạn!

⚝ ✽ ⚝

Trong phút chốc, xe thiết giáp đã vọt tới dưới thành, lấy uy thế không thể đỡ mà tông thẳng vào tường thành!

Bọn lính vô cùng sợ hãi, nhao nhao chạy trốn, có kẻ thậm chí còn nhảy xuống tường thành…

Trong chớp mắt va chạm đó, thời gian giống như thoáng ngưng kết lại vài giây, mọi thứ xung quanh rơi vào một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó, xe thiết giáp ầm ầm va vào tường thành!

Á!!!

Binh sĩ trên tường thành hoảng sợ gào to, mà trong xe thiết giáp cũng toàn là tiếng thét chói tai.

Dưới ánh mắt của đám người Miêu Khôn và Đinh Lam, tường thành của nhà tù chắc chắn như thế, cho dù bọn họ ngồi xe thiết giáp nhưng dưới va chạm mãnh liệt như vậy, bọn họ cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Cách làm của Triệu Ngọc trông thế nào cũng giống như đang tự sát!

⚝ ✽ ⚝

Dưới chân tường thành vang lên một tiếng ầm cực lớn, đất đai không ngừng rung động! Nhìn lại thì tường thành chắc chắn kia đã ầm ầm vỡ vụn, thật sự bị xe thiết giáp tông sụp!

Ầm ầm…

Chỉ một thoáng sau đó, tường thành vỡ vụn, pháo đài sập xuống, bụi mù tràn ngập…

Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…

Có không ít bụi mù xông vào trong xe thiết giáp, tiếng ho khan không ngừng vang lên.

Trong lúc ho khan, Miêu Khôn giương mắt nhìn thử, dù thế nào ông cũng không thể tin nổi, xe thiết giáp vẫn còn nguyên như trước, trừ Amerola trúng đạn hôn mê thì tất cả mọi người trong xe đều còn sống.

Khụ khụ khụ…

Nghe các đồng đội ho khan, Triệu Ngọc không kịp kiểm tra thương tích của bọn họ, sau khi hắn sắp xếp Amerola xong thì lập tức nhấn chân ga, muốn lái xe ra khỏi đống hoang tàn này.

Vừa rồi, hắn cũng bị ép bất đắc dĩ, pháo và hệ thống chuyển hướng của xe thiết giáp đều đã xảy ra trục trặc, nếu hắn không chọn lựa tấn công pháo đài thì chỉ có thể ngồi chờ chết.

Cho nên, trong thời khắc nguy nan, hắn chẳng những sử dụng máy tăng tốc tàng hình tăng tốc độ của xe thiết giáp lên, mà còn tốn năm nghìn điểm Kỳ Ngộ để tăng cường thuốc bổ sung năng lượng lên xe thiết giáp, khiến xe thiết giáp càng chắc chắn càng mạnh mẽ, cuối cùng mới đâm sụp tường thành!

Có điều, Triệu Ngọc biết, tông vỡ tường thành chỉ có thể cứu bọn họ trong lúc nhất thời, bọn họ vẫn đang trong tình huống nguy hiểm, không bao lâu sau, rất nhiều kẻ địch trong ngôi nhà tội ác sẽ bao vây nơi này.

Cho nên, việc cấp bách bây giờ là hắn phải lái xe thiết giáp ra ngoài.

Nhưng mà tường thành sụp xuống, chôn xe thiết giáp trong phế tích và đất đá, nếu không phải có thuốc bổ sung năng lượng chỉ sợ xe đã sớm bị nện bẹp rồi!

Giờ phút này, Triệu Ngọc lại động đến máy tăng tốc, xe thiết giáp phát ra từng tiếng gầm thét vang trời, tuy hòn đá đè trên xe có hơi buông lỏng, nhưng không có cách nào lái ra khỏi phế tích.

“Quay…” Cuối cùng vẫn là Miêu Khôn kinh nghiệm đầy mình nhắc nhở: “Quay xe! Xem xem quay xe có tác dụng gì không… Khụ khụ khụ…”

À…

Triệu Ngọc lập tức lĩnh ngộ, lùi xe thiết giáp ra phía sau. Xe thiết giáp di chuyển bằng bánh xích, khác với bánh xe bình thường, chỉ cần có chỗ bám vào lấy lực là có thể tiếp tục chạy về phía trước.

Quả nhiên, sau khi xe thiết giáp lui lại thì đống đá tại quanh xe buông lỏng thêm một chút.

Triệu Ngọc lại điều khiển xe tiến lên một chút, lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng xe thiết giáp cũng gian nan chạy ra khỏi đống hoang tàn.

Có điều, bởi vì hệ thống chuyển hướng xảy ra vấn đề cho nên xe thiết giáp không thể đổi hướng, chỉ có tiến lên thẳng tắp!

Mà ngay phía trước có một đống gạch đá ngói vụn cực lớn ngăn cản đường đi, vì thế, Triệu Ngọc quyết định lui xe thiết giáp về phía sau một khoảng trước, sau đó lại đâm thêm một lần!

Bây giờ, chỉ cần có thể phá tan chướng ngại vật này là xe thiết giáp sẽ hoàn toàn chạy ra khỏi nhà tù, tiến vào sa mạc. Như vậy ít nhất có thể gia tăng tỷ lệ chạy trốn thành công của bọn họ!

Nhưng mà, hy vọng tới cũng nhanh, bị hủy diệt cũng nhanh.

Triệu Ngọc bên này vừa mới chuyển xe, từ bên trong nhà tù bỗng nhiên có một viên đạn hỏa tiễn bắn tới!

⚝ ✽ ⚝

Đạn hỏa tiễn lóe ánh lửa, bay thẳng đến chỗ xe thiết giáp!

Đậu má!

Triệu Ngọc kinh hãi, không biết vì sao lần này, máy báo động khẩn cấp lại không cảnh báo?

Nhìn thấy đạn hỏa tiễn nhanh chóng phóng tới, Triệu Ngọc không có cách nào khác, chỉ có thể đổi thành hình thức tiến lên, sau đó sử dụng máy tăng tốc đến mức lớn nhất, khiến xe thiết giáp lại một lần nữa tông vào đống phế tích!

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Hai tiếng động thật lớn vang lên, xe thiết giáp tông vào phế tích, mà đạn hỏa tiễn cũng đồng thời bắn trúng xe thiết giáp!

A…

Xe thiết giáp bị đánh nghiêng sang một bên, thùng xe rung động kịch liệt, dây điện bốc hỏa, cái giá ngã nghiêng, đạn pháo rơi rụng, mọi người đều ngã trái ngã phải, cực kỳ hỗn loạn…

Có điều, may mắn nhất là đạn hỏa tiễn không hoàn toàn đánh trúng thân xe, bởi vì Triệu Ngọc né tránh thần tốc nên chỉ bắn trúng bánh xích thôi.

Nhưng mà bánh xích cũ kỹ không chịu nổi trùng kích như vậy, nhất thời tan nát, cuối cùng cũng không thể lái được nữa rồi…

“Haizzz…” Vừa rồi Triệu Ngọc cũng bị đụng cho sao bay đầy đầu, hắn gấp gáp quay đầu lại hỏi: “Mọi người, tất cả mọi người không sao chứ? Còn có thể cử động không?”

“Chúng ta…” Đinh Lam cũng bị đụng không nhẹ, lúc này ôm đầu gian nan nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài thôi!”

“Nếu trúng đạn thêm lần nữa thì chúng ta xong đời thật đấy!”

Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc lại thử vài lần, nhưng xe thiết giáp đã tắt máy, không có cách nào khởi động nữa.

“Được rồi! Nhanh lên!” Triệu Ngọc ôm lấy Amerola vẫn còn hôn mê, nói với mọi người: “Chúng ta nhanh chóng ra ngoài!”

Trong lúc nói chuyện, Đinh Lam đã mở cửa khoang ra, còn Jenna thì mở cửa khoang xạ kích, bò ra bên ngoài.

Không bao lâu sau, Triệu Ngọc và một đám sáu người đã leo ra khỏi xe thiết giáp, sau cú va chạm nghiêm trọng như vậy, mấy người bọn họ đều bị thương nặng thương nhẹ không đều, có vẻ vô cùng chật vật.

Mà cùng lúc đó, trong nhà tù có rất nhiều binh sĩ xông ra, từ xa nhìn lại, đen kịt một mảng…

“Xong rồi…” Jenna ghé vào đống đá vụn, tuyệt vọng lắc lắc đầu: “Lần này thì không có hy vọng gì nữa rồi!”

“Còn súng không?” Đinh Lam hỏi một tiếng, sau đó không chịu nhận mệnh nói: “Chúng ta có thể chạy, chạy ra ngoài rồi lại tìm xe! Đi thôi!”

Nhưng mà những người khác lại không hưởng ứng gì với lời kêu gọi của Đinh Lam.

Tất cả bọn họ đều bị thương, Amerola hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, Lundy tuổi tác đã cao, không đi nổi nữa… Dưới tình huống như vậy, bọn họ gần như khó đi thêm dù chỉ là nửa bước.

Hơn nữa, bên ngoài nhà tù không phải là vùng đất bằng phẳng, nơi nào cũng có binh sĩ canh gác, còn có rất nhiều trạm kiểm soát, bọn họ không hề có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!

Đậu xanh rau má…

Trong lòng Triệu Ngọc căm giận mắng một câu, nhanh chóng suy nghĩ, rồi lập tức ngừng lại trên menu đạo cụ khẩn cấp trong đầu, hắn đang suy nghĩ liệu có thể làm một phi vụ bay lượn tàng hình sau đó đi đến chỗ gần đó cướp một chiếc xe hơi về hay không?

Không có cách nào, dưới tuyệt cảnh thế này, chỉ có thể làm hết sức thôi.

Vì thế hắn khống chế máy bay không người lái tàng hình, chuẩn bị tìm kiếm chiếc xe nào đó gần đây, định vùng vẫy một lần cuối cùng.

Nhưng mà, máy bay không người lái tàng hình của hắn vừa mới bay lên không trung, lại đột nhiên toát ra một mảnh ánh sáng đỏ, sau đó biến mất không thấy đâu nữa!

⚝ ✽ ⚝

Nhìn màn hình toàn là bông tuyết, Triệu Ngọc sắp phát điên rồi, máy bay không người lái của hắn rõ ràng còn chưa tới thời gian kết thúc, vì sao lại đột nhiên biến mất vậy?

Ong ong ong…

Ong ong ong…

Một giây sau, hắn nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có hai chiếc máy bay trực thăng đã bay đến trên đầu bọn họ…