← Quay lại trang sách

Chương 1719 Người một nhà (1)

Mười lăm ngày sau, ở bãi biển nào đó ở thành phố Hải Lan, tỉnh Quỳnh Châu, Trung QuốcMặt trời sắp lặn xuống mặt biển, trên bờ cát màu vàng kim, Triệu Ngọc và Miêu Anh nắm tay bước chậm rãi bên bờ biển.

Nghe tiếng sóng vỗ dịu dàng, Triệu Ngọc cảm thấy khoan khoái và thỏa mãn khó mà miêu tả được.

Mọi người đều biết biển khơi có thể khiến lòng người khoáng đạt, quên đi muộn phiền, mà bây giờ hắn thấy không hề giả chút nào. Nhất là với người lớn lên trong núi như Triệu Ngọc lại càng cảm thấy thoải mái, an nhàn tự tại hơn nhiều.

Từ sau khi về nước, Triệu Ngọc vẫn luôn không được rảnh rỗi, đầu tiên là trở về báo cáo cho phòng Đặc Cần và Tổng cục Hình sự.

Sau đó, hắn lại đi máy bay tới Bắc Thương hội họp với bạn gái Miêu Anh cùng với các thành viên của tổ điều tra đặc biệt đang ở nơi đó điều tra vụ án video giết người.

Khi ấy nhờ công tác điều tra hậu kỳ của vụ án video giết người đã tiến vào giai đoạn cuối cho nên Triệu Ngọc mới có được cơ hội đến Hải Lan du lịch nghỉ phép với bạn gái yêu dấu của mình.

Từ đó tới nay, hai người đã nghỉ dưỡng trong biệt thự bên bờ biển được hơn một tuần lễ rồi. Một tuần lễ này là khoảng thời gian mà Triệu Ngọc trải qua an nhàn dễ chịu, tự do sung sướng nhất.

Mỗi ngày đều du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp, bơi lội tập thể dục, đi khắp nơi nếm đồ ăn ngon, lăn giường với bạn gái… Mỗi ngày đều vô cùng sảng khoái vui vẻ…

Giờ phút này, hai người mặc quần áo bãi biển thoải mái bước chậm rãi dọc theo bờ biển, ánh chiều tà rọi bóng họ lên bờ cát kéo thật dài.

“Em thấy…” Miêu Anh chỉ lỗ tai Triệu Ngọc: “Lỗ tai anh đã bình phục hoàn toàn rồi đấy!”

“Đúng vậy, anh cũng không biết đã ném máy nghe lén ở chỗ nào rồi!” Triệu Ngọc nói xong mới phát hiện mình nói sai cho nên vội vàng sửa lời: “Là máy trợ thính, ha ha…”

Tiểu thư Miêu khẽ mỉm cười, sau đó sờ sau lưng Triệu Ngọc: “Rốt cuộc là sau lưng anh bị thứ gì làm phỏng vậy? Hình như còn có vết xước của mảnh đạn nữa!”

“Không có gì đâu” Triệu Ngọc đứng đắn nói: “Lúc ấy có một chiếc xe hơi bị hỏa tiễn bắn trúng, đốt thành một quả cầu lửa thật lớn đập từ trên đầu anh xuống, cho nên lúc né mới vô tình bị phỏng!”

“Xí…” Tiểu thư Miêu khinh bỉ: “Miệng lưỡi trơn tru, em cũng biết anh sẽ không tiết lộ chút tin tức nào với em đâu! Anh đi một cái là mất tích nhiều ngày như vậy, em còn tưởng là anh bị bắt vào tù rồi đấy!”

“…” Triệu Ngọc không còn lời nào để nói.

“Được rồi, xem cái mặt mo vô cùng ấm ức của anh kìa” Tiểu thư Miêu thè lưỡi: “Em là con gái của Miêu Khôn cho nên em hiểu quy tắc của phòng Đặc Cần, anh yên tâm đi, em sẽ không hỏi lung tung đâu. Em chỉ là hơi lo lắng và cảm khái mà thôi…”

“Lo lắng thì anh hiểu, nhưng cảm khái thì là vì cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Cảm khái vì anh ngày càng không giống Triệu lưu manh lúc trước nữa…” Miêu Anh cười nói: “Mặc dù anh vẫn thích ba hoa, nói khoác mà không biết ngượng nhưng em không thấy hơi thở lưu manh trên người anh nữa!”

“Ồ? Vậy là…” Triệu Ngọc cười xấu xa: “Em thích lưu manh à?”

“Cũng không phải, em chỉ cảm thấy…” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Anh đã chín chắn hơn trước kia, chín chắn tới nỗi ngày càng giống cha của em!”

“Ối, vậy thì nguy to rồi” Triệu Ngọc lộ ra vẻ lo lắng: “Ông già đó rất không thú vị! Anh không muốn trở thành ông ấy đâu! Hay là anh vẫn làm Triệu lưu manh nhé! Khà khà khà khà…” Triệu Ngọc lộ ra gương mặt háo sắc, xoa xoa nắm tay, chảy nước miếng nói: “Em gái à, vóc dáng của em thật là xinh đẹp, tới đây… vui đùa với anh nào… Ha ha ha…”

Triệu Ngọc vừa nói vừa nhào về phía tiểu thư Miêu.

“Đáng ghét…” Tiểu thư Miêu vật một cái nhẹ nhàng đã làm Triệu Ngọc ngã lăn trên bờ cát, sau đó còn khiêu khích nói với Triệu Ngọc: “Muốn làm gì tiểu thư đây thì phải xem anh có bản lĩnh đó hay không.

Mau đuổi theo đi…”

“Được thôi…” Triệu Ngọc bò từ trên bãi cát dậy, nhanh chóng đuổi theo: “Đợi anh đuổi kịp em thì xem anh trừng phạt em thế nào nhé, ha ha ha…”

Mặt trời ngả về Tây, trên bờ cát màu vàng truyền tới tiếng cười đùa của hai người…

⚝ ✽ ⚝

Ba ngày sau, tại quán lẩu gà 0317 huyện Phong Điếm, khu Ôn Tây.

“Mẹ nó” Một vị khách vừa rời khỏi quán chỉ vào một chiếc xe thể thao sang trọng đậu trước cửa nói: “Đây là xe gì vậy? Trông trâu bò thế? Ngay cả nhãn hiệu cũng chưa từng thấy bao giờ! Chẳng lẽ… Đây chính là Ferrari trong truyền thuyết sao?”

“Không phải đâu anh ba!” Một cậu trai khác nói: “Ký hiệu này chắc phải là Martin? Aston Martin, hãng của nước Anh! Nhưng mà… Lại chưa từng thấy kiểu dáng này… bao giờ…”

“Ha ha…” Một người phía trước nói: “Không chừng là bản giả mạo đấy! Chỗ chúng ta nhỏ xíu thế này thì có mấy người có thể mua được xe thể thao chứ? Đi thôi, đi thôi…”

Hai người đã rời khỏi quán lẩu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe thể thao kia…

Cùng lúc đó, bên trong phòng riêng nào đó của quán lẩu bất ngờ truyền tới một tiếng cười sang sảng.

“Ha ha ha… Mọi người” Triệu Ngọc ngồi tại chỗ cười hớn hở nói: “Tôi vừa mới đến quán lẩu 0317 này đã nhớ tới hai chuyện rồi. Một chuyện là… Lẩu gà ở chỗ này rất rất ngon! Còn một chuyện khác… Ha ha ha…”

Triệu Ngọc vừa nói vừa đưa mắt liếc cha vợ Miêu Khôn đang ngồi ngay ngắn ở phía đối diện, ý là hắn muốn vạch trần chuyện xấu Miêu Khôn bị mình đánh ngay tại chỗ này khi trước.

Vào giờ phút này, trong phòng riêng chỉ có bốn người: Miêu Khôn, Triệu Ngọc, Đinh Lam và Miêu Anh. Cuối cùng thì người một nhà cũng được như ý mà tụ họp trong quán lẩu.

Miêu Khôn vừa nghe thấy Triệu Ngọc sắp vạch trần chuyện xấu của mình thì gương mặt già lập tức đỏ bừng lên.

Nhưng dưới bàn, Miêu Anh lại vươn bàn tay nhéo một cái lên bắp đùi Triệu Ngọc.

“Anh nói đi chứ?” Đinh Lam thì vô cùng mong đợi: “Một chuyện khác là cái gì?”

“Ừm… Là…” Khi cảm nhận được cơn đau nhói trên đùi truyền tới thì Triệu Ngọc vội vàng dời ngón tay đang chỉ về phía Miêu Khôn sang hướng khác, nói: “Đó chính là đập chứa nước núi Bạch!”

“Đập chứa nước núi Bạch?” Đinh Lam không hiểu: “Anh có ý gì?”

“Vụ án phân thây trong đập chứa nước núi Bạch!” Miêu Anh cười giải thích: “Là một trong năm vụ án chưa được giải quyết, cũng là vụ án duy nhất mà Triệu Ngọc không tham gia vào!”

“Ồ…” Đinh Lam đã nhớ ra: “Em biết nè, vụ án đó được một người có năng lực đặc biệt phá! Người nọ chỉ cần sờ vào đồ người chết từng dùng là có thể tìm được thi thể rồi!”

“Cô cũng biết à!” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Thật sự thần kỳ như vậy sao? Hình như người chết trong vụ án đập chứa nước núi Bạch này đã bị người ta chặt ra rồi, chẳng lẽ người nọ vẫn có thể tìm lại hết các thi thể sao?”

“Này! Chúng ta đang ăn cơm đấy!” Miêu Anh bĩu môi.

“Tôi không biết…” Đinh Lam lắc đầu nói: “Nhưng mà… Mọi người có biết chuyện siêu sao Bát Thái Nghiên không? Tôi nghe nói, vụ án của Bát Thái Nghiên có liên quan đến người này! Tôi nhớ người đó họ Chu, mọi người đều gọi ông ta là ông chủ Chu, hình như trước đây, đài truyền hình còn chiếu tiết mục biểu diễn của ông ta nữa, nhưng sau đó không biết tại sao mà không thấy đâu nữa!”

“Bởi vì sự thật đã chứng minh ông ta là một tên tay mơ! Ha ha ha…” Triệu Ngọc vừa nói vừa giơ ly rượu lên: “Chúng ta không nhắc tới chuyện năng lực đặc biệt nữa, hôm nay, người một nhà chúng ta hiếm khi gặp nhau thế này, cho nên uống đi! Phải uống cạn ly rượu này đó!”

“Này” Miêu Anh ngăn Triệu Ngọc lại: “Anh quên hôm nay anh lái xe gì tới à? Muốn uống rượu lái xe hả?”

“Tìm người lái thay! Nào! Cạn ly!” Triệu Ngọc vừa nói vừa ngửa cổ lên uống cạn ly rượu: “Tôi kính rượu trước!”

“Ôi trời…” Miêu Anh lau mồ hồi: “Có người nào dám lái xe anh đâu chứ?”