Chương 1720 Người một nhà (2)
“Ồ… Tôi có ấn tượng…” Sau khi lẩu gà được bưng lên, Miêu Anh dường như chợt nhớ tới cái gì đó mà chỉ vào Đinh Lam, nói: “Khi còn bé, chúng ta đã từng chơi chung với nhau rồi, ngay tại… tại nhà chị!”“Đúng vậy!” Đinh Lam gật đầu: “Em cũng có chút ấn tượng!”
“Chị nhớ…” Miêu Anh lại nói: “Chúng ta đều không thích búp bê, mà thích súng đồ chơi cùng với xe hơi đồ chơi. Khi ấy, chúng ta còn đánh nhau vì một khẩu súng đồ chơi nữa!”
“Vậy sao?” Đinh Lam lắc đầu: “Khi đó em còn nhỏ quá cho nên không nhớ được! Cuối cùng thì ai thắng vậy?”
“Ừm…” Miêu Anh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Chị cũng quên rồi!”
“Ha ha ha… Nói thật nhé…” Triệu Ngọc nốc rượu nói: “Lần đầu anh thấy Đinh Lam còn tưởng cô ấy là con gái riêng của cha vợ đấy! Hai người thật sự là quá giống nhau…”
“Lại không đứng đắn rồi!” Miêu Khôn nhíu mày: “Ta đã từng nói với con Đinh Lam là con của đồng nghiệp rồi mà. Mặc dù trên danh nghĩa là cha nuôi, nhưng thật sự là ngay cả cha nuôi cũng không tính, chỉ có thể xem là cha kết nghĩa hoặc là thầy thôi! Ôi trời ơi…” Ông ấy thấy trong mắt Miêu Anh lộ ra vẻ nghi ngờ thì vội vàng giải thích: “Ta còn không có thời gian nuôi con gái ruột thì nào có thời gian nuôi con riêng chứ?”
“Cũng đúng…” Triệu Ngọc phát hiện ra bản thân quá lỗ mãng cho nên bèn nói sang chuyện khác: “May mà hôm nay mẹ vợ không tới, chứ không thì cha dù có lý gì cũng không thể làm rõ được! À phải rồi, không phải đã nói là người một nhà ăn liên hoan ư? Mẹ vợ của con đâu rồi?”
“Ừm…” Nhưng không ngờ Triệu Ngọc vừa mới hỏi như vậy thì hiện trường bỗng trở nên lúng túng.
“Được rồi, nếu không phải là người ngoài…” Miêu Khôn nhìn hai cô con gái rồi mới nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Mẹ vợ của con đã tan ca rồi!”
“Mẹ kiếp…” Triệu Ngọc cảm thấy rất bất ngờ: “Hai người đã là vợ chồng già rồi mà còn ly hôn hả? Ừm… Thảo nào… Ở Kosovo, cha lại chơi hào hứng đến vậy! Thì ra là…”
“Suỵt suỵt suỵt…” Miêu Khôn vội vàng nhảy lên bịt kín miệng Triệu Ngọc lại, hung dữ nói: “Tan ca mà ta nói không phải là ly dị, mà thật sự là tan ca!”
“Nếu đã tan ca thì chẳng phải càng có thời gian hơn à?” Triệu Ngọc chớp đôi mắt to vô tội.
“Được rồi” Miêu Anh thấy Triệu Ngọc đã mờ mịt thì vội đè bả vai Triệu Ngọc lại, nói: “Mẹ vợ mà anh biết là người của phòng Đặc Cần phái tới phối hợp với cha em, chỉ là đồng nghiệp của ông ấy mà thôi!”
“…” Cả gương mặt Triệu Ngọc cháy sém, cứ như là bị ngọn lửa đốt cháy vậy.
“Mẹ của em là một nhân vật quan trọng, bình thường đều có nhiệm vụ bận rộn cho nên không tiện lộ mặt ra!” Miêu Anh giải thích: “Cho nên, để che giấu tai mắt thì phòng Đặc Cần đã tìm một người mẹ giả cho em!”
À…
Cuối cùng cho tới tận hôm nay Triệu Ngọc mới tìm được một đáp án.
Nhớ lại lúc mới quen Miêu Anh, hắn đã từng nghe trộm cuộc trò chuyện điện thoại giữa Miêu Anh và mẹ cô.
Bà Miêu trong điện thoại nói chuyện rất sắc bén, giọng điệu cao ngạo, vừa nghe là biết đây là một nhân vật khá là cứng rắn.
Nhưng mà sau đó, Triệu Ngọc gặp bà Miêu trong nhà họ Miêu thì lại dịu dàng hiền thục, nói chuyện nhỏ nhẹ, tao nhã lịch sự, rất khác với trong ấn tượng của hắn.
Rốt cuộc thì bây giờ hắn đã hiểu rõ, thì ra mẹ vợ mà mình tận mắt nhìn thấy là giả, thảo nào hắn cứ cảm thấy bà mẹ vợ này đối xử với người khác có chút hình thức hóa!
Thì ra là như vậy, thật sự là… Không còn lời nào để nói nữa.
“Cha, vừa rồi Triệu Ngọc nhắc tới Kosovo là có ý gì?” Miêu Anh bắt được nhược điểm, hỏi: “Cha chơi cái gì mà phấn khích?”
“Nói cái gì vậy chứ!” Miêu Khôn đỏ mặt tía tai: “Con đừng có nghe Triệu Ngọc nói bậy! Cha làm vậy là vì công việc! Cha thấy con phải dành lời này để hỏi Triệu Ngọc xem thằng nhóc này có chơi phấn khích hay không đấy?”
“Phụt…” Triệu Ngọc vừa mới uống một ngụm rượu thì đã phun hết ra ngoài.
“Ha ha ha…” Đinh Lam cười ngã trái ngã phải.
“Ồ? Vậy sao?” Miêu Anh khoanh hai tay lại, chuyển sang Triệu Ngọc.
“Cha vợ, cha làm vậy là không có tình nghĩa anh em chúng ta rồi” Triệu Ngọc uy hiếp nói: “Anh em chúng ta tương tàn thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cha muốn ép con nói chuyện của sư tỷ nước Pháp ra sao?”
“Phụt…” Miêu Khôn phun rượu ra, cả gương mặt đã biến thành màu quả cà rồi.
Nhưng Đinh Lam lại cười sặc sụa.
“Được lắm! Con mặc kệ…” Miêu Anh tự mở chai bia uống mấy hớp rồi mới nói với Miêu Khôn: “Cha, để có thể giám thị hai người, con nhất định phải xin gia nhập phòng Đặc Cần! Nếu như cha còn không phê duyệt thì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ!”
“Con bé này, sao con có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy chứ?” Miêu Khôn thu lại vẻ mặt lúng túng, nghiêm túc nói: “Thật ra thì cha cho rằng năng lực khắp mọi mặt của con rất thích hợp, phòng Đặc Cần đang cần nhân tài xuất sắc như con gái của cha vậy. Yên tâm đi, cha sẽ đề cử con mà!”
“Hừ, thế thì còn được!” Miêu Anh hài lòng, buông cốc bia xuống.
Hừm…
Một giây tiếp theo, trong phòng bỗng nhiên rơi vào yên tĩnh, không còn ai lên tiếng nữa cả.
“Ừm… Con gái nuôi…” Miêu Khôn bỗng dưng nháy mắt với Đinh Lam nói: “Không phải con muốn đi vệ sinh à? Đi mau đi, dẫn cả chị con theo với!”
“Con á? Đồ ăn vừa mới được mang lên mà…” Đinh Lam sửng sốt một lúc rồi mới lập tức hiểu ra, kéo lấy Miêu Anh nói: “Chị à, đi thôi! Đi tới phòng vệ sinh với em một chuyến đi!”
“Nhưng mà… Chị không buồn mà? Chị còn chưa ăn được miếng thịt nào đây này! Ừm…” Miêu Anh nhìn Miêu Khôn và Triệu Ngọc đầy mùi thuốc súng thì mới hiểu ra gì đó, cho nên chỉ có thể đứng lên đi theo Đinh Lam.
Đợi tới khi hai người đã ra khỏi phòng rất lâu rồi, Miêu Khôn mới thu lại vẻ mặt giận dữ, buông tiếng thở dài: “Haiz! Đây chính là số mệnh nhỉ!” Ông ấy lấy một điếu xì gà ra, châm xong mới nói với Triệu Ngọc: “Con tưởng ta không nhìn ra được à? Thằng nhóc con cố ý bán đứng ta để ta đồng ý cho Miêu Miêu gia nhập phòng Đặc Cần có phải không?”
“Con cũng không ngờ là cha sẽ thẳng thắn như vậy” Triệu Ngọc nói: “Sao vậy, cuối cùng cha cũng nghĩ thông rồi à?”
“Đúng vậy, ta không ngăn được!” Miêu Khôn nói: “Ta với mẹ nó vẫn luôn ngăn cản nó là do biết làm nhiệm vụ rất nguy hiểm! Mà bọn ta lại chỉ có một đứa con gái này thôi… Haiz!”
“Cha yên tâm đi, cứ để cô ấy làm trợ lý cho con là được, con sẽ bảo vệ cô ấy!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Cha có biết không? Mỗi lần con hoàn thành nhiệm vụ trở về, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi, nóng lòng muốn thử đó của Miêu Miêu là con rất khó chịu. Con đã hứa với cô ấy là sẽ giúp cô ấy gia nhập phòng Đặc Cần rồi. Vả lại, con cũng hiểu rõ năng lực của Miêu Miêu, cô ấy hoàn toàn có thể đảm nhiệm một số nhiệm vụ cơ bản. Cha vợ, cô ấy kiêu ngạo như vậy, cứ để cô ấy thử đi!”
“Ừm… Con nói cũng đúng” Miêu Khôn lại rít một hơi nói: “Ít nhất bây giờ ta cũng biết thằng nhóc con có năng lực này! Vả lại, có Miêu Miêu đi theo con thì ta cũng yên lòng!”
“Haiz, nói tới nói lui thì vẫn là không yên lòng về con! Gừng già!” Triệu Ngọc châm chọc Miêu Khôn rồi sau đó bưng ly rượu lên cụng ly với ông ấy.
“Ừm…” Sau khi cạn xong, Miêu Khôn gảy tàn thuốc rồi mới rút một tấm thẻ màu đen ra đưa cho Triệu Ngọc nói: “Cái này cho con, biết là gì không?”
Triệu Ngọc nhìn thử thì phát hiện đây là một tấm thẻ ngân hàng màu đen, phía trên in một tấm ảnh chân dung giống như binh sĩ La Mã thời cổ, ngoài ra không hề có một chữ Trung nào mà chỉ có chữ cái tiếng Anh và con số.
“Đây là thẻ đen Amex Centurion của Mỹ, chính là thẻ Amex trong truyền thuyết đó” Miêu Khôn nói: “Là vua của thẻ tín dụng, có khoản vay vô hạn, là ông Lundy nhờ ta đưa cho con!”
“Shit…” Triệu Ngọc ném thẻ trở lại: “Đùa cái gì thế? Cho con một tấm thẻ tín dụng rách nát làm gì? Có thể vay vô hạn thì có ích lợi gì? Không phải cũng là do tự mình trả hay sao?”
“Ừm… Vậy thì thôi…” Miêu Khôn lấy thẻ rồi mới giải thích: “Là thế này, bọn ta đã giải quyết xong xuôi chuyện Lundy rồi! Ông Lundy và người nhà của ông ta vô cùng biết ơn về sự giúp đỡ của chúng ta, vả lại còn vô cùng hào phóng trả một tỷ tiền công nữa! Sau đó, ông ta ủy thác cho ta toàn quyền chia tiền thưởng cho mọi người! Bởi vì là một số tiền rất lớn mà thẻ ngân hàng bình thường không thể nào chuyển tiền được, cho nên mới sử dụng thẻ đen Amex để chia tiền công cho mọi người. Một phần của con có giá trị bằng một trăm năm mươi triệu đô la đều ở trong tấm thẻ này. Nếu như con không có hứng thú thì coi như thôi…”
“Mẹ kiếp…” Triệu Ngọc nghe đến đây thì lập tức nhào tới gần Miêu Khôn, vươn tay cướp giật như lên cơn điên vậy…