Chương 1733 Nhìn mặt mà nói chuyện
Ngồi trên ghế lái của Land Rover, vừa lúc có thể nhìn thấy được ban công phòng trọ của mìnhMặc dù đã lâu không ở lại phòng, nhưng mà Khương Đại Phong vẫn luôn chăm sóc, hẳn là rất sạch sẽ.
Chỉ là có điều, lần này Triệu Ngọc trở về quá gấp, lại thêm vẫn bận bịu vụ án, cho nên không cùng Miêu Anh ở đây.
Giờ phút này, hắn nhìn căn phòng nhỏ mình đã từng ở, cảm khái dâng lên trong lòng.
Thực ra, chìa khóa của phòng trọ đang ở trong túi áo của Triệu Ngọc.
Bởi vì trời đã sắp tối, nên Triệu Ngọc không đi vào trong phòng xem thế nào.
Có thể là có chút tình cảm với nơi này, cho nên dù căn phòng cho thuê này không còn hữu ích, nhưng hắn vẫn luôn trả tiền thuê nhà, giữ lấy quyền sử dụng phòng.
Dù sao, căn phòng cho thuê này đối với Triệu Ngọc mà nói, thật sự là có quá nhiều hoài niệm.
Đến giờ hắn vẫn còn có thể nhớ rõ ràng, mình lúc trước vào mỗi sáng sớm, đều ngồi ở ban công mở một lon bia, suy nghĩ tình tiết vụ án…
Hắn còn có thể nhớ kỹ, mỗi khi chạng vạng tối ngày hè, Khương Đại Phong hay đánh cờ cùng các bạn hàng xóm ở sạp trái cây phía trước…
Một đoạn chuyện cũ mập mờ với bốn người đẹp ở nhà bên, cùng với Dương Hồng, Hoa Hoa, bây giờ vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt…
Còn nữa, mỗi sáng sớm mang theo Đại Hanh đi đến công viên phía sau dắt chó, bởi vì không có chốt dây thừng, dọa cho nhóm ông bà “nhượng bộ lui binh”…
Còn nữa, mẹ đến làm sủi cảo, đấu võ mồm với Khương Đại Phong mỗi ngày…
Đương nhiên, cũng không thể thiếu được những cảnh tượng ngày xưa khi ở bên cô bạn gái Miêu Anh, đúng là không đánh nhau thì không quen biết, càng về sau thì anh anh em em, như keo như sơn, đến lúc Miêu Anh đột nhiên rời đi, rồi sau đó gương vỡ lại lành…
Đủ loại câu chuyện khó quên, tất cả đều chặt chẽ không thể tách rời với căn phòng cho thuê nhỏ hẹp này.
Cũng chính ở trong gian phòng này, mình chăm chú nghiên cứu sổ ghi chép của đội trưởng Kim, từ đây bước lên con đường phá năm vụ án lớn vẫn chưa được giải quyết, tìm ra lời giải…
Bây giờ lại nhớ tới chuyện cũ, Triệu Ngọc không nhịn được mà cảm thấy buồn vô cớ, có một cảm giác đặc biệt.
Bỗng nhiên, cửa gian phòng đối diện đột nhiên sáng đèn, đó là gian phòng mà Dương Hồng và Hoa Hoa từng ở lại, trước kia, Triệu Ngọc qua đó giao lưu không ít lần.
Có điều, sau đó hai người họ đã dọn đi rồi, cũng mất liên hệ với Triệu Ngọc.
Không thể phủ nhận rằng ngẫu nhiên có một lúc nào đó, Triệu Ngọc hay nhớ tới các cô ấy, dù sao cũng từng có với mình một đoạn duyên phận, hắn cũng rất muốn biết, hiện tại các cô ấy có sống tốt hay không?
Có điều, công việc của mình thật sự quá bận, từ đầu đến cuối vẫn chưa làm được.
Hiện tại đột nhiên nhìn thấy đèn sáng, cảm giác chờ mong không khỏi dâng lên trong lòng.
Nhưng mà, chỉ qua mấy giây, sự chờ mong lập tức bị phá vỡ, trên cửa sổ kia hiện ra một nhà ba người hòa thuận, nhưng không phải là Dương Hồng và Hoa Hoa.
Haizz…
Cảnh còn người mất, tốt hơn là để nó đi thôi!
Triệu Ngọc biết, mặc dù có duyên với hai cô ấy, nhưng dù sao cũng đều là khách qua đường trên thế gian này, cho dù gặp nhau cũng là vô ích, chỉ hy vọng các cô ấy có cuộc sống thật tốt là được rồi.
Sau khi cảm xúc qua đi, Triệu Ngọc lúc này mới chuẩn bị khởi động ô tô, về Cục Cảnh sát tiếp tục làm việc.
Ai ngờ, xe còn chưa khởi động, một âm thanh bỗng vang lên trong đầu, Kỳ Ngộ hôm nay đã kết thúc.
Hôm nay hắn chỉ làm hai chuyện, một là đi tới hiện trường vụ án, hai là đi cùng con gái nuôi dạo phố ăn cơm, hoàn toàn trùng hợp với quẻ “Cấn Tốn“.
Triệu Ngọc mở giao diện hệ thống ra xem xét, thấy độ hoàn thành Kỳ Ngộ hôm nay đạt 288%, mặc dù độ hoàn thành rất cao, nhưng bởi vì không đạt được 300%, cho nên đặc cược đạo cụ tuyên bố thất bại, mình phải bồi thường 300 điểm tích lũy, cũng không lấy được chìa khóa vạn năng.
Có điều, tất cả những điều này đều trong dự liệu của Triệu Ngọc, hắn không cảm thấy mất mát gì, mà là càng thêm chờ mong vào quẻ ngày mai.
Không biết, ngày mai còn có thể tiếp tục mở ra quẻ “Cấn“, để cho tình tiết vụ án của mình tiến thêm một bước hay không?
Đương nhiên, cho đến ngày nay, đối với Triệu Ngọc mà nói, việc mở quẻ đã biến thành một loại công cụ phụ trợ.
Bao gồm cả vụ án video giết người, và mấy vụ án lớn trước kia, hắn đều hoàn thành dưới tình huống chưa mở quẻ.
Bây giờ Triệu Ngọc càng thêm thành thục, cho dù không thể mở quẻ, hắn cũng vẫn tràn đầy tự tin.
Chỉ là có điều, sau khi có quẻ văn, mình sẽ càng thêm chuẩn xác đối với công việc trọng điểm mang tính lựa chọn một chút.
Ví dụ như, hắn vốn định trở lại Cục Cảnh sát tiếp tục công việc, nhưng sau khi nhìn thấy quẻ văn kết thúc, liền dứt khoát gọi điện thoại cho Miêu Anh, hỏi thăm tình huống.
Kết quả, giống dự đoán của hắn như đúc, vụ án giếng nước cũng không có tiến triển mới gì.
Bây giờ, Nhiễm Đào cùng Ngô Tú Mẫn đều đang trên đường đi tới Mông Hương.
Bên Trương Cảnh Phong đã lấy ra báo cáo tìm kiếm, không thể nào xác định được lai lịch của hai thi thể còn lại;
Mặt khác, dấu vân tay được phát hiện bên trên tấm gạch của giếng nước, cũng không tìm được người phù hợp, điều này chứng tỏ người tạo ra giếng nước lúc trước chưa có tiền án nào.
Còn nữa, họ đã liên hệ được với các chuyên gia chân dung, nhưng nếu muốn mang thiết bị tới Tần Sơn còn phải cần thời gian;
Bên bản đồ gen cũng đã liên hệ được với chuyên gia, nhưng mà muốn lấy được kết quả phân tích, cũng phải cần một tuần lễ, thậm chí là nhiều thời gian hơn.
Bởi vậy, buổi tối hôm nay, nhóm người Triệu Ngọc không nhất thiết phải chịu khổ, vẫn có thể yên tâm trở lại khách sạn, tiếp tục chờ đợi tiến triển là đủ.
Thế là sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc lái xe trở lại Cục Cảnh sát đón Miêu Anh, sau đó cùng nhau trở về khách sạn.
Lúc đầu, Tăng Khả cũng cùng về khách sạn để nghỉ ngơi, nhưng mà công việc của pháp y Trương Bồi Bồi vẫn chưa kết thúc, cho nên Tăng Khả phải đi làm bạn với nữ pháp y.
Trên đường, Triệu Ngọc báo cáo với Miêu Anh về chuyện hẹn hò với con gái nuôi, Miêu Anh tất nhiên sẽ không ăn giấm, chỉ nói là nếu không phải ở lại trực ở Cục Cảnh sát thì phải đi cùng với Triệu Ngọc, so với Triệu Ngọc, cô càng hiểu rõ thứ mà con bé thích hơn…
Triệu Ngọc biết được buổi tối, Miêu tiểu thư còn chưa ăn gì, nên đã dẫn cô tới một nhà hàng Tây nổi tiếng ở Tần Sơn để ăn khuya.
“Triệu Ngọc” Trong lúc ăn, Miêu Anh hỏi: “Anh có dự định về thăm nhà thăm bác trai bác gái không?”
“Ồ! Còn xa lạ như vậy sao! Không phải em nên gọi cha mẹ rồi à?” Triệu Ngọc mỉm cười, trả lời: “Anh vẫn đang nghĩ! Có điều, đến rồi đi mất rất nhiều thời gian, vẫn là chờ vụ án xong xuôi rồi đi sẽ tốt hơn!”
“Em cảm thấy anh nên nhân dịp hai ngày này thong thả, nhanh chóng đi về một chuyến đi!” Miêu Anh có vẻ hơi lo lắng, nói: “Dù sao, hai người chết đến từ Mông Hương, manh mối quan trọng của vụ án giếng nước rất có thể sẽ không có ở Tần Sơn!”
“Anh biết!” Triệu Ngọc gật đầu: “Đi Mông Hương cũng không có biện pháp, cùng lắm thì khi nào về đó, anh sẽ về nhà một chuyến!”
“Ngày mai, tổ khảo sát khoa học gì đó phải tới Cục Cảnh sát tiếp nhận tra hỏi” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải nhìn mặt mà nói chuyện thật kỹ mới được!”
“Ồ?” Miêu Anh tò mò: “Chẳng lẽ, anh nghi ngờ người phát hiện thi thể cũng có vấn đề sao?”
“Anh luôn cảm thấy, hung thủ đem chôn thi thể ở trong một chiếc giếng cạn bên trong rừng sâu núi thẳm, mục đích chính là muốn cho người ta thấy!” Triệu Ngọc phân tích nói: “Nếu như không muốn bị phát hiện thì chôn đại một nơi, ai có thể tìm được chứ?”
“Hơn nữa, hắn ta chỉ cần làm miệng giếng thấp một chút, gần sát mặt đất, sau đó đắp một tảng đá lên, ai sẽ biết được phía dưới tảng đá có giếng chứ?”
“Cho dù là biết, thì có ai lại đi đào lên đâu?”
“Theo như anh nói, vậy thì vụ án này càng kỳ lạ rồi!” Miêu Anh nói: “Chẳng lẽ… Hung thủ còn hy vọng chúng ta phát hiện ra thi thể sao?”
“Điều này trước mắt vẫn chưa xác định được!” Triệu Ngọc nói: “Dù sao thì nó vẫn cho anh cảm giác rằng hung thủ muốn cho chúng ta biết được điều gì đó…”
“Em cảm thấy, đội khảo sát khoa học hẳn là không có vấn đề gì” Miêu Anh phân tích nói: “Bọn họ là bởi vì không muốn đi tới khe nước để lấy nước, cho nên mới dự định đào một cái giếng nước!”
“Mọi việc đều có khả năng” Triệu Ngọc nói: “Làm sao lại trùng hợp như vậy chứ? Đội khảo sát khoa học không hạ trại ở nơi khác, mà hết lần này đến lần khác lại ở bên giếng nước sao?”
“Anh đã xem qua tư liệu rồi, người thầy kia năm nay hơn 50 tuổi, là người Trương Gia Doanh tỉnh Tây Hạ, Trương Gia Doanh cách núi Đà chưa đến 40 cây số. Còn nữa” Triệu Ngọc lại nói: “Doanh địa là ông ta chọn, cho nên anh không cho rằng đây là một sự trùng hợp!”
“Vậy thì tốt” Miêu Anh gật đầu, nói: “Chờ ngày mai bọn họ tới, chúng ta thử nhìn mặt mà nói chuyện đi!”
“Không chỉ nhìn mặt mà nói chuyện đâu” Triệu Ngọc lại bổ sung một câu: “Chẳng phải Tăng Khả còn chưa đi à? Trước hết bảo cậu ta đào sâu tư liệu của vị thầy giáo cao tuổi này đi, ngày mai chúng ta cần phải có chuẩn bị để mà “nhìn mặt nói chuyện”!”