Chương 1732 Người tình nhỏ
Bên trong cửa tiệm Pizza Hut ở tầng năm của trung tâm thương mại thành phố Vinh Thịnh, Tần Sơn“Cha nuôi à, chú coi cháu là thùng cơm à?” Khương Hiểu Tình đè thực đơn trong tay Triệu Ngọc lại: “Chúng ta chọn một phần combo hai người là được rồi, những thứ chú chọn chúng ta không ăn hết được đâu”
“Cái gì không ăn hết chứ? Trông cháu gầy quá” Triệu Ngọc chỉ vào con gái nuôi đau lòng nói: “Ai không biết còn tưởng Khương Đại Phong không cho cháu ăn cơm đấy!”
“Chú đừng nói đùa, gầy chút không tốt à?” Khương Hiểu Tình nói: “Chẳng lẽ chú thích nhìn cháu lớn lên thành dáng vẻ heo mập của cha cháu à?”
“À, cũng đúng, cũng đúng!” Thế là Triệu Ngọc buông thực đơn xuống, chỉ chọn một phần ăn hai người đơn giản.
“Cha nuôi” Khương Hiểu Tình uống đồ uống trong tay nhìn đống túi lớn túi nhỏ dưới chân bàn đều là quần áo của đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, sau đó mới nghiêm túc hỏi: “Làm trinh thám kiếm được nhiều tiền lắm ạ? Trong ấn tượng của cháu thì trinh thám đều rất nghèo. Chú mua nhiều đồ đẹp cho cháu như vậy, có phải là phát tài hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Triệu Ngọc cười nói: “Mấy ngày trước, chú vừa mới phá được một vụ án lớn được thưởng một trăm năm mươi triệu đô la, bây giờ cha nuôi của cháu cũng là nhà giàu rồi! Ha ha ha…”
“Xí…” Khương Hiểu Tình lộ ra vẻ mặt không biết làm sao: “Đã lâu không gặp mà chú vẫn như cũ! Nhưng mà… Thật sự là chú không cần phải mua những thứ này cho cháu đâu, đều là nhãn hiệu nổi tiếng phải đắt tới cỡ nào chứ? Vả lại, bây giờ cháu đã ở nội trú rồi, mỗi ngày đều mặc đồng phục đi học, không thể mặc những bộ quần áo xinh đẹp này được!”
“Không sao, không sao, khi nào nghỉ thì mặc! Là do cha nuôi nhớ cháu quá” Triệu Ngọc nói thẳng không hề kiêng kị: “Khó khăn lắm mới gặp cháu một lần, không biết cháu thích cái gì!”
“Cháu cũng nhớ chú!” Khương Hiểu Tình chớp đôi mắt to đáng yêu, vô cùng hưng phấn nói: “Chú biết không? Cháu luôn chú ý tới những vụ án mà chú phá đấy! Nhất là sau khi vụ án ác ma được phá xong, lúc chú lên thời sự, ôi trời ơi, cháu thật sự không dám tin tưởng người đó lại chính là cảnh sát Triệu luôn! Chú thật sự rất lợi hại, trước đây cháu chưa từng phát hiện ra chú lại có tiềm lực lớn như vậy. Nói trắng ra thì loại khí chất lưu manh bẩm sinh của chú đã lừa gạt được rất nhiều người…”
“Không hổ là học sinh xuất sắc, khen người mà cũng văn vẻ đến vậy” Triệu Ngọc hỏi: “Sao rồi, gần đây cháu học tập thế nào? Thi vào Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh có vấn đề gì không? À, suýt chút nữa là chú quên mất, cháu muốn làm bác sĩ, thế nào? Thích trường nào? Trường y thủ đô?”
“Đúng vậy! Nhưng cũng không phải…” Khương Hiểu Tình bĩu cái môi nhỏ nhắn, hơi có vẻ phiền muộn nói: “Do mẹ cháu bị bệnh cho nên cháu mới nuôi chí làm bác sĩ, nhưng bây giờ cách thực hiện ước mơ ngày càng gần thì cháu lại cảm thấy lý tưởng trước đây có hơi hạn hẹp”
“Tại sao?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi.
“Làm bác sĩ cũng chỉ là chữa bệnh cứu người, phạm vi có hạn” Khương Hiểu Tình nói: “Bây giờ cháu… Rất muốn sau này có thể làm nghiên cứu khoa học. Chế tạo thuốc mới, cách chữa trị mới chẳng hạn. Nếu như có thể chữa hết bệnh nan y, tạo phúc cho loài người luôn thì đây mới thật sự là lý tưởng vĩ đại chứ!”
“Khá lắm, rất có chí khí! Giống chú!” Triệu Ngọc hưng phấn vỗ lên bả vai Khương Hiểu Tình: “Cha nuôi ủng hộ cháu! Cháu cứ cố gắng xông thẳng về phía trước, có gặp khó khăn thì còn có chú mà! Nếu như cháu muốn du học nước ngoài để học tập kỹ thuật tốt hơn thì tiền và quan hệ đều không cần cháu lo lắng!” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Bây giờ, cha nuôi của cháu đã tiến quân tới giới trinh thám thế giới rồi. Trên khắp thế giới đều có bạn bè cho nên cháu cứ yên tâm dũng cảm làm là được!”
“…” Khương Hiểu Tình biết Triệu Ngọc nói khoác lác không biết ngượng nên chỉ có thể bày ra ánh mắt bất đắc dĩ. Nào có ngờ những điều Triệu Ngọc nói đều là sự thật.
Nhưng trong lòng cô nhóc vẫn rất tin tưởng gật đầu, tràn ngập tin tưởng vào tương lai của mình.
“Lúc mới quen cháu, chú còn tưởng sau này cháu muốn làm kỹ thuật điện tử nữa chứ!” Triệu Ngọc cười nói: “Hack tài khoản trông quen tay lắm đấy…”
“Đó là do cuộc sống bắt buộc, một hứng thú nho nhỏ mà thôi!” Khương Hiểu Tình làm mặt quỷ.
Triệu Ngọc thấy con gái nuôi vô cùng đáng yêu, lại có lý tưởng vĩ đại thì rất thích, không nhịn được nghĩ nếu như sau này mình cũng có một đứa con gái như vậy thì tốt biết bao?
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nhớ tới chuyện cũ, lại hỏi Khương Hiểu Tình: “Mấy đứa bạn học xấu tính của cháu có còn dám bắt nạt cháu nữa không?”
“Đương nhiên là không dám rồi!” Khương Hiểu Tình nói: “Giết người giết lòng, đánh người đánh tới phục, đánh một lần cho đủ! Cháu cũng không biết ngày đó mình đã lấy sức mạnh từ đâu nữa! Bây giờ, mỗi lần đi vệ sinh mà các cậu ấy đều phải tránh cháu từ xa…”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò: “Cháu phải nhớ kỹ, người khác không ức hiếp mình thì mình sẽ không ức hiếp người, cháu là người có văn hóa cho nên đừng lạm dụng nắm đấm!”
“Chú yên tâm đi! Cháu đâu phải là con ruột của chú, cho nên sẽ không kế thừa bản sắc ngông cuồng lưu manh của chú đâu!” Khương Hiểu Tình khẽ mỉm cười, nhìn thấy thẻ bàn nháy đèn lên thì mau chóng đi tới trước quầy lấy đĩa thức ăn.
“Con nhóc này…” Triệu Ngọc vừa vui vẻ yên tâm, lại vừa xúc động.
Chỉ chốc lát sau, Khương Hiểu Tình bưng phần ăn hai người về. Hai cha con vừa nhấm nháp đồ ăn ngon, vừa trò chuyện với nhau vô vui vẻ.
Hôm nay là chủ nhật, mỗi hai tuần lễ thì Khương Hiểu Tình chỉ có một ngày nghỉ như vậy, Triệu Ngọc thật sự rất nhớ con gái nuôi cho nên mới không thèm để ý tới vụ án đang gấp rút mà vẫn đi hẹn hò với người tình nhỏ của mình.
Nhưng Khương Hiểu Tình không phải là một cô bé tám tuổi, mười tuổi, mà đã là học sinh cấp ba duyên dáng yêu kiều rồi, đầu cũng cao tới sống mũi Triệu Ngọc.
Mà Triệu Ngọc thì là một anh chàng đẹp trai chưa đầy ba mươi tuổi, cho nên hai người đi chung với nhau trông thế nào cũng giống như anh em hoặc là người yêu, nào có giống cha nuôi và con gái nuôi chứ?
Mặc dù mỗi ngày Khương Hiểu Tình đều chìm đắm trong học tập, không khéo ăn mặc nhưng cũng trổ mã rất xinh đẹp làm người ta hài lòng, vô cùng ra dáng.
Mà Triệu Ngọc cũng không kém, mặc một bộ vest phẳng phiu, khí khái bức người, khá đẹp trai.
Hai người đi trong trung tâm thương mại luôn khiến cho người khác ghé mắt, vô cùng hấp dẫn…
Bởi vì trước khi rời đi, chiếc Land Rover của Miêu Anh vẫn luôn ở lại Tần Sơn, cho nên hôm nay, Triệu Ngọc đã lái chiếc xe này chở Khương Hiểu Tình ra ngoài hẹn hò.
Khoảng tám giờ tối, hai người quay trở về phố Thuận Phong, dừng xe trước cửa tiệm trái cây Đại Phong.
Khương Đại Phong thấy Khương Hiểu Tình xách nhiều đồ từ trên xe xuống như vậy thì lập tức trợn tròn mắt, vội vàng tiến lên hỏi Triệu Ngọc: “Này, Triệu đại trinh thám, cậu mua nhiều đồ cho chúng tôi như vậy chắc không phải định quỵt tiền thuê phòng đó chứ?”
“Anh cút đi!” Triệu Ngọc châm chọc lại một câu: “Tôi đời nào thiếu tiền thuê phòng của anh chứ? Căn phòng trên lầu anh phải giữ lại cho tôi đấy, không biết ngày nào sẽ dọn về ở đó! Vả lại…” Triệu Ngọc chỉ chỉ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng: “Những thứ này đều là mua cho con gái nuôi của tôi, không liên quan tới anh!”
“À… Ra là không có phần của tôi!” Khương Đại Phong nghiêm túc nói: “Vậy thì thôi đi, vốn còn định tặng cho cậu một thùng quýt đấy, vừa hay tiết kiệm… Khà khà…”
“Ôi trời, đừng nghe ông ấy nói bậy nói bạ!” Lúc này vợ của Khương Đại Phong xách một túi trái cây đi từ trong nhà ra, nhét vào tay Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, mau nếm thử xem, đều là vừa mới hái, ngọt lắm đấy! Ai ui” Bà Khương thấy đống quà cáp thì ngượng ngùng nói: “Làm cảnh sát Triệu phải tốn kém rồi, sao có thể mua nhiều đồ như vậy chứ? Hiểu Tình à, sao con không cản cha nuôi con lại thế?”
“Cái này là nên mua” Triệu Ngọc liếc Khương Đại Phong: “Mua đồ cho con gái nuôi của mình thì dù có đắt cũng đáng giá!”
“Cha nuôi” Sau khi để đồ xong, Khương Hiểu Tình nói với Triệu Ngọc: “Khi nào thì cháu có thể thăm Đại Hanh vậy? Đã lâu lắm rồi cháu không nhìn thấy nó, nó có khỏe không?”
“Ừm… Chú cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy nó đây!” Triệu Ngọc gãi đầu: “Nghe mẹ chú nói bây giờ Đại Hanh đã tròn trịa lên rất nhiều rồi, sống rất thoải mái!”
Khi nói đến mấy chữ “tròn trịa”, Triệu Ngọc còn cố ý nhìn Khương Đại Phong, ý chính là “giống như anh vậy”, khiến Khương Đại Phong tức giận đến nỗi chân mày nhíu chặt lại.
“Thế này đi” Triệu Ngọc nói tiếp: “Đợi chú giải quyết vụ án đang dang dở thì chú sẽ dẫn cháu về quê chú thăm nó nhé!”
“Được đấy, được đấy!” Khương Hiểu Tình nhảy cẫng lên hoan hô.
Triệu Ngọc lại trò chuyện với cả nhà Khương Hiểu Tình thêm mấy câu rồi mới chào từ biệt, trở lại chiếc Land Rover của mình.
Nhưng sau khi lên xe, hắn lại không nổ máy ngay mà là ngồi trên xe, thừ người ra một hồi lâu…