Chương 1743 Ngôi miếu
Buổi chiều vào lúc 4 giờ, lão chuyên gia Điền Đông Dân của Cục Văn hóa Khảo cổ thành phố Tần Sơn vội chạy tới hiện trường, sau khi xem qua các vật phẩm khai quật được ở hiện trường liền nói với Triệu Ngọc: “Phía dưới này… Có thể có một ngôi miếu!”Câu nói này khiến cho nhóm người Triệu Ngọc há hốc mồm, như rơi vào trong sương mù.
“Ngôi miếu!?” Bởi vì tò mò, Thôi Lệ Châu thậm chí còn bỏ lỡ chuyến máy bay trực thăng cuối cùng bay về Tần Sơn, vẫn còn ở lại hiện trường: “Ngôi miếu có thể thắp hương sao?”
“Đúng vậy” Điền Đông Dân chỉ vào con thú một sừng được khai quật ra sớm nhất nói: “Con này gọi là Giải Trãi, nhìn vào hình dạng và chất liệu, chắc là loại Thúy Thú* được khảm nạm trên mái hiên!”
* Thụy Thú: Linh vật được coi là mang đến điều may mắn, tốt lành.
“Còn những thứ này…” Ông ta chỉ vào những tượng đá hình thú không nguyên vẹn được khai quật sau đó và các gạch ngói, gạch xanh nói: “Đây đều là những vật liệu được sử dụng trong các công trình kiến trúc thời cổ đại!”
“Ở trong núi ngoại trừ miếu thì còn có thể là gì nữa?”
“Hóa ra trên sườn núi này có ngôi miếu…” Triệu Ngọc chống nạnh nói: “Vì sao trước giờ chưa có ai nói cho chúng tôi biết? Không có ai biết à?”
“Trận lở núi đã phá hủy ngôi miếu này” Miêu Anh suy nghĩ nói: “Trận lở núi xảy ra vào đầu thập niên 90 của thế kỷ trước… Tương đương với việc ngôi miếu đã bị chôn ở phía dưới gần 30 năm, lại thêm việc ngôi miếu nằm ở sâu trong rừng, không có người biết cũng là chuyện hợp lý”
Miếu, giếng nước, thi thể…
Triệu Ngọc bất giác vò đầu, hắn vốn cho rằng chỉ cần đào được đồ vật phía dưới, thì vụ án sẽ có tiến triển lớn, nhưng bây giờ xem ra, dường như càng khó điều tra hơn.
“Giáo sư Điền” Miêu Anh chỉ vào những vật phẩm đã khai quật ra hỏi: “Ngài có thể phán định được ngôi miếu này của thời đại nào không?”
“Ừm…” Điền Đông Dân nhìn kỹ những vật phẩm đã khai quật rồi nói: “Nhìn vào hình dạng chắc là không quá lâu, xa lắm là thời Thanh mạt, hoặc là thời kỳ Dân Quốc”
“Tôi cũng thấy vậy…” Thôi Lệ Châu nói: “Hình dáng thô ráp, chắc chắn không đáng tiền!”
“Tôi cảm thấy có thể là một ngôi miếu thần Núi?” Giáo sư Điền nói: “Ở dãy núi Tần Lĩnh gần khu vực có người sống, trước kia cũng phát hiện không ít miếu thần Núi, đều là loại miếu có quy mô vô cùng nhỏ. Cái này có quan hệ nhất định với văn hóa tục lệ của khu vực Lũng Tây”
“Thực ra cũng không khó lý giải, cư dân vùng duyên hải thờ phụng Hải thần nương nương, vậy thì người sống trên núi như chúng ta đương nhiên là kính nể thần Núi rồi”
“Để cầu cho mưa thuận gió hòa, hoặc có thể đánh bắt được mồi, mọi người sẽ xây miếu thần Núi ở sâu trong núi lớn. Cho nên, việc khai quật được ngôi miếu thần Núi ở nơi này cũng là chuyện rất bình thường mà”
“Miếu thần Núi… Miếu thần Núi Lâm Trùng Tuyết Dạ…” Thôi Lệ Châu vỗ vào trán: “Ối, sao lại nghĩ đến truyện Thủy Hử chứ?”
“Vậy thì… Quy mô có lớn hay không?” Miêu Anh lại chỉ vào hố sâu bên dưới hỏi một câu.
“Không biết được, nhưng trên ngọn núi hẻo lánh như vậy, chắc là không lớn lắm nhỉ?” Sau khi Giáo sư Điền phân tích xong tò mò hỏi: “Đúng rồi, các anh chị không phải là cảnh sát hình sự à? Chẳng lẽ… Lại điều tra vụ án có liên quan tới khảo cổ? Cô gái này nói đúng” Ông ta chỉ vào Thôi Lệ Châu, lại chỉ vào Giải Trãi: “Loại chế phẩm dân gian thô ráp này, thời đại lại không quá xa, không có giá trị cất giữ nào cả”
“Ừm, cho dù như thế nào…” Triệu Ngọc nói: “Ngài vất vả rồi! Buổi tối hôm nay chúng tôi sẽ phải khai quật trong đêm, nếu như lại đào được vật gì, mong ngài giúp đỡ giám định cho!”
“Được, không thành vấn đề, không thành vấn đề, mọi người đã từng cứu mạng tôi” Điền Đông Dân khách sáo nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Về công về tư, tôi đều sẽ cố gắng giúp đỡ!”
“Cảm ơn ngài!”
Sau khi Miêu Anh khách sáo nói một câu, lúc này ba người mới tách khỏi Giáo sư Điền, đi đến bên hiện trường khai quật.
“Thật lợi hại” Thôi Lệ Châu tò mò hỏi Triệu Ngọc: “Hai người còn từng cứu mạng của ông ta à? Có thể nói cho tôi biết không? Chắc chắn vô cùng đặc sắc nhỉ?”
“Đương nhiên, tôi và chị Miêu của cô đại chiến với phần tử trộm mộ, còn tìm được Kim Phật đã mất tích mấy trăm năm, thuận tiện cứu luôn vị chuyên gia này” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Nhưng mà Triệu Ngọc tôi lấy việc cứu dân chúng làm nhiệm vụ của mình, đã từng cứu rất nhiều người, không có gì để kiêu ngạo cả”
“Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này” Miêu Anh nghiêm túc nói với Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi à, nếu như cô đã bỏ lỡ chuyến máy bay trực thăng cuối cùng trở về Tần Sơn, vậy ngày mai cô còn đi Phú An không? Nếu như cô không đi, tôi sẽ để Ngô Tú Mẫn qua đó”
“Đi, nhất định phải đi!” Thôi Lệ Châu nói: “Chị Ngô còn phải tìm kiếm thân phận của nạn nhân thứ 3 nữa!
“Như vậy đi, ngày mai tôi đi cùng với người của trạm bảo vệ rừng, từ nơi này tới tỉnh Tây Hạ bên kia, lại từ Chương Trạch ngồi xe đường dài thì có thể đi tới Phú An rồi, như vậy sẽ nhanh hơn một chút!”
“Ừm, như vậy cũng tốt!” Triệu Ngọc chỉ vào lều bạt ở phía xa nói: “Đêm nay chúng ta ngủ tạm ở bên ngoài đi!”
⚝ ✽ ⚝
Trên sườn núi, hơn chục máy phát điện phát ra tiếng ầm ầm, cung cấp điện chiếu sáng cho hiện trường khai quật.
Lúc này đã là 8 giờ, nhóm quân binh cảnh sát vũ trang làm việc liên tục không nghỉ tay, còn đang khua chiêng gõ trống hiện trường khai quật.
Hố to từ hơn 20 mét dần dần thành sâu hơn 30 mét.
Càng về sau bọn họ lại lần lượt đào ra được càng nhiều vật liệu kiến trúc, ví dụ như gạch xanh, viên ngói và một số cột đá, cùng với việc đồ vật được đào ra càng nhiều, thì tình trạng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Suy đoán của Giáo sư Điền Đông Dân không sai, dưới sườn núi quả nhiên có chôn một ngôi miếu cổ xưa.
Hơn nữa, sau khi so sánh các vật phẩm đào được, giáo sư càng thêm chắc chắn đây là một tòa miếu thần Núi được xây dựng từ thời Dân Quốc hoặc là những năm đầu giải phóng.
“Để tôi đoán trước nha…” Giờ phút này, trong một túp lều vải cạnh sườn núi, Thôi Lệ Châu đang cầm sổ ghi chép của Triệu Ngọc nói: “Nếu như hung thủ đã đào một cái giếng ở đây, chôn sống người chết trong giếng, vậy thì… Người này chắc chắn biết dưới sườn núi có chôn một ngôi miếu thần Núi rồi? Vậy thì… Tại sao hắn ta phải giết người chứ?” Thôi Lệ Châu vẽ một dấu chấm hỏi lớn trên sổ ghi chép: “Chẳng lẽ… Miếu thần Núi còn có câu chuyện hiến tế người sống hay sao?”
“Này, đừng có vẽ lung tung có được không” Triệu Ngọc giật lại cuốn sổ: “Đây là sổ ghi chép của tôi, cô vẽ bậy gì chứ?”
“Trận lở núi xảy ra từ 30 năm trước, có nghĩa là hung thủ của vụ án này tất nhiên là người từ 30 tuổi trở lên, nhưng mà…” Thôi Lệ Châu tiếp tục xoa cằm suy đoán: “Nếu như có tình cảm nào đó với miếu thần Núi, thì có nghĩa là vào thời điểm lở núi, hắn ta cỡ chừng 10 tuổi, hoặc là 20 tuổi…
“Nói cách khác… Tuổi tác của hung thủ chắc là tầm bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc là lớn hơn!”
“Mấu chốt là… Vì sao lại giết người?” Triệu Ngọc nói: “Trước đó tôi và Miêu Anh đã suy đoán, hung thủ là muốn báo thù, cho nên nạn nhân lúc còn sống nhất định đã từng đắc tội với hung thủ! Nhưng mà… Miếu thần Núi… Lại có ý nghĩa gì?”
“Anh nói xem… Có khi nào…” Thôi Lệ Châu động não: “Trận lở núi không phải thiên tai, mà là sự cố không?”
“Sự cố?”
“Ví dụ như… Bốn nạn nhân kia vì để thu được lợi ích nào đó, mà dùng thuốc nổ để phá núi, khiến cho lở núi?” Thôi Lệ Châu suy đoán.
“Phá núi?” Triệu Ngọc vò đầu: “Trên núi không có mỏ, phá núi làm gì chứ?”
Triệu Ngọc vừa mới nói xong, bộ đàm của hắn bỗng nhiên vang lên.
“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Bên trong bộ đàm là giọng nói của Miêu Anh: “Hai người đừng vội phân tích tình tiết vụ án, hãy nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Bồi Bồi đi!”
“Hả? Sao vậy?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Em đang ở đâu vậy?”
“Em đang ở dưới hầm! Anh mau tới đây xem đi!” Miêu Anh gấp gáp nói: “Hóa ra trong đất không chỉ chôn miếu thần Núi!”