Chương 1742 Thú một sừng
Giữa trưa vào hai ngày sau, hiện trường khai quật vụ án giếng nước núi Đà bỗng nhiên vang lên tiếng hô hoảng hốtNghe thấy tiếng hô này, nhóm người Triệu Ngọc ngồi ở phía xa bỗng nhiên giật mình, nhanh chóng chạy qua xem.
“Bắt được nó rồi, bắt được nó rồi… Nhanh nhanh nhanh…” Chỉ thấy vài vị quân binh cảnh sát vũ trang vừa hô to, vừa chạy ào về một phía nào đó.
“A a a…” Một bên khác, mấy quân binh cảnh sát vũ trang khác giật nảy mình, có người nhanh chóng né tránh, có người thì phi thân nhào vọt trên đất…
“Ối, đồ ngốc này!” Mấy người lúc đầu thất vọng kêu lên một tiếng: “Đúng là một lũ đần, thứ đó cũng không bắt được, thật là!”
Mãi đến lúc này, nhóm người Triệu Ngọc mới nhìn rõ, hóa ra hiện trường khai quật đột nhiên khai quật được một con thỏ hoang!
Chú thỏ hoang sợ hãi, nhảy loạn trong đám người, rốt cuộc cũng tìm được đường thoát, biến mất dưới sườn núi…
“Ối… Thật đáng tiếc…”
Đám cảnh sát thất vọng la lên một tiếng, sau đó tiếp tục cầm xẻng sắt lên làm việc…
“Thật đúng là đáng tiếc…” Thôi Lệ Châu đứng sau lưng Triệu Ngọc hậm hực nói: “Bằng không giữa trưa đã có thịt thỏ để ăn rồi. Những người này đúng là không có kinh nghiệm, biết rõ đào được động thỏ cũng không chú ý một chút…”
Triệu Ngọc quay đầu nhìn Thôi Lệ Châu, định muốn mắng cô ta vài câu, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, lại đưa mắt nhìn về phía hiện trường khai quật.
Hắn thật sự không ngờ rằng, sức lực của quân binh cảnh sát vũ trang lại mạnh đến như vậy, chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, bọn họ chỉ dựa vào sức người mà có thể đào được một cái hố to sâu hai mươi mét trên sườn núi.
Hố to này lấy giếng nước làm trung tâm, tạo thành hình tròn phủ khắp giếng, bởi vì lo lắng chỗ dốc sẽ bị lún xuống, bọn họ còn cố ý lấy hòn đá để cố định lại.
Mặt khác, những cây cối cao hơn mười mét bị đốn chặt kia, toàn bộ đều bị bọn họ chuyển xuống dưới núi bằng cách cõng lên vai đẩy bằng tay.
Thực lực thế này thật sự khiến cho Triệu Ngọc phải nhìn với cặp mắt khác, cảm thấy khâm phục.
Hắn cảm thấy nếu cứ theo tốc độ này mà làm, không cần đợi máy đào tới, bọn họ đã có thể khai quật tới vị trí mục tiêu rồi.
“Ai u…” Nhưng mà Thôi Lệ Châu lúc này lại hoàn toàn là một bộ dáng khác, cô ta ngồi xổm ở cạnh hố, khoanh tay nói: “Đã đào hai ngày rồi, cũng đã sâu như vậy, tại sao vẫn chưa thấy có thứ gì chứ? Thật sự là nóng lòng chết đi được! Sếp à, nếu như cuối cùng không đào ra được thứ gì hết, thì tổ điều tra đặc biệt của chúng ta thật sự mất mặt rồi!”
⚝ ✽ ⚝
Lần này, Triệu Ngọc chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn không để ý đến cô ta.
Bởi vì hắn vô cùng vững tin phía dưới nhất định sẽ đào được thứ gì đó!
Hôm trước hắn mở ra được quẻ “Cấn Khôn”, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, điều này chắc chắn có nghĩa là điều mà quẻ văn chỉ tới chính là lần khai quật trước mắt này.
Quẻ “Khôn” xuất hiện tất nhiên đại diện cho tình tiết vụ án sẽ có đột phá quan trọng.
Cho nên hắn tin chắc phán đoán của mình là chính xác!
Theo kinh nghiệm phong phú của hắn thì đây là kỳ ngộ hiếm có, vừa nhìn thấy có quẻ “Khôn” xuất hiện, bèn lập tức đặt cược hơn 2000 điểm tích lũy, chỉ cần độ hoàn thành cuối cùng có thể vượt qua 500%, hắn có thể kiếm được hơn 8000 điểm tích lũy.
Mặt khác, hắn còn thừa cơ tiêu hao 1500 điểm tích lũy, lại đặt cược thêm một ống nhắm chuẩn vạn năng.
Lúc đầu, Triệu Ngọc còn có rất nhiều đạo cụ cực phẩm có thể lựa chọn, nhưng mà không biết tại sao, hắn đặc biệt để ý tới điểm yếu bắn súng không chuẩn của mình, gần như là chấp niệm lựa chọn ống nhắm chuẩn có thể khiến cho mình bách phát bách trúng đó!
Giờ phút này, Triệu Ngọc lại nhìn hệ thống trong đầu, lòng thầm nói, hiện tại mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, chỉ cần có thể đào ra đồ vật, thì mình chẳng những có thể có được manh mối phá án, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều lợi ích.
Nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc nằm xuống nhìn vào chiếc hố, chỉ thấy phía dưới hố người đông nghìn nghịt, mặc dù đang vào giữa trưa, nhưng quân binh cảnh sát vũ trang vẫn nhiệt huyết tăng cao, vẫn còn khí thế ngất trời để tiến hành công việc khai quật.
Tầng phía dưới của đất không chỉ có đất, còn có đá hỗn tạp lẫn vào, cùng rất nhiều khúc gỗ nặng bị hư thối.
Các chuyên gia nói những hòn đá và khúc gỗ mục này càng chứng minh được, nơi này đã từng xảy ra hiện tượng lở núi, những khúc gỗ kia đều là cây cối bị vùi lấp do lở núi.
“Tổ trưởng” Triệu Ngọc đang nhìn thì phía sau lưng lại vang lên giọng nói của Miêu Anh: “Em vừa mới nhận được tin của Ngô Tú Mẫn”
“Ồ?”
Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu cùng lúc quay lại, chỉ thấy Miêu Anh đang cầm lấy di động của mình đi tới trước mặt hai người.
“Chị Ngô điều tra được một người từ số điện thoại cũ của Vương Bằng Nghĩa, phát hiện người này có chút giống với chân dung 3D mà chúng ta tạo ta. Anh xem…” Nói xong, Miêu Anh đưa điện thoại di động cho Triệu Ngọc, chỉ vào ảnh chụp phía trên nói: “Người này tên là Tề Mộc Cách là người của huyện Phú An tỉnh Mông Hương, năm nay 64 tuổi.
“Tương đối giống người bị hại số 4…”
Triệu Ngọc nhận lấy điện thoại cùng Thôi Lệ Châu chăm chú nhận dạng.
“Hả? Đúng thật là rất giống!” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Xem ra, chúng ta vừa tìm được thân phận của một nạn nhân”
“Ông ta đang làm gì vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Hiện tại còn chưa rõ lắm” Miêu Anh trả lời: “Chị Ngô đã phái người đi điều tra, trước mắt vẫn chưa tìm được người. Nghe nói hơn mười năm trước bởi vì một sự kiện làm người khác bị thương mà ông ta đã từng bị cánh sát truy nã, nhưng mà muốn xác nhận cụ thể thì cần một chút thời gian, cảnh sát địa phương đang xác minh”
“Xem ra, lại là một kẻ lưu manh già!” Triệu Ngọc cắn răng nói một câu.
“Căn cứ vào tài liệu của Nhiễm Đào gửi về, vào những năm 90 của thế kỷ trước, Ba Hồng Tuyết cũng từng làm việc tại huyện Phú An, hình như là trong nông trường” Miêu Anh nói: “Mà Vương Bằng Nghĩa làm nghề buôn bán thức ăn gia súc cũng đã từng lui tới huyện Phú An để làm ăn. Nếu như Tề Mộc Cách chính là người bị hại số 4, vậy có nghĩa là ở huyện Phú An này có thể là một địa điểm quan trọng!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu đã như vậy, vậy thì người bị hại số 3 cũng có khả năng có liên quan tới huyện Phú An, để chị Ngô điều tra kỹ hơn đi!”
“Ừm… Hay là…” Thôi Lệ Châu mở to hai mắt ra hỏi một câu: “Hay là để tôi qua đó điều tra? Huyện Phú An nghe quen tai lắm!”
“Đúng nhỉ!” Triệu Ngọc vò đầu: “Tôi cũng cảm thấy nghe rất quen tai!”
“Sữa bò Hương Nguyên!” Miêu Anh nói: “Trụ sở chính của sữa bò Hương Nguyên là ở huyện Phú An”
“Đúng đúng đúng đúng!” Triệu Ngọc rốt cuộc cũng nhớ ra: “Tôi nói sao lại quen tai như vậy chứ? Thế hệ này của chúng ta đều uống sữa bò Hương Nguyên mà lớn lên!”
“Tổ trưởng” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Huyện Phú An nằm ở giữa ba tỉnh là tỉnh Mông Hương, tỉnh Tây Hạ và tỉnh Lũng Tây, khoảng cách từ nơi đó tới núi Đà chỉ có 210 cây số.
“Mà nó cách thành phố Chương Trạch chỉ có 160 cây số, khoảng cách này cũng không gọi là quá xa!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Cho nên huyện Phú An này, chắc là một địa điểm quan trọng của vụ án. Nếu đã như vậy thì…”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn về phía Thôi Lệ Châu.
“Được rồi, không thành vấn đề!” Thôi Lệ Châu không hề từ chối: “Để tôi đi! Bảo đảm sẽ sẽ điều tra được manh mối!”
“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc đồng ý: “Đợi tối nay, máy bay trực thăng đến cô sẽ trở về! Nhớ kỹ mũi của người bị hại số 3 đã từng bị người ta đánh gãy…”
“Này này… Tới đây… Tới đây một chút, mau tới đây nhìn xem…”
Bỗng nhiên, lời của Triệu Ngọc còn chưa dứt, từ phía dưới hố to lại vang lên tiếng kinh ngạc.
“Hả?”
Lần này, bởi vì tiếng kinh ngạc được truyền tới từ dưới đáy hố nên lập tức khiến cho Triệu Ngọc chú ý, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.
“Mau nhìn xem… Là vật gì vậy?”
Ở phía dưới hố, có một quân binh cảnh sát vũ trang đào ra được một thứ gì đó màu đen xám, sau khi phủi đi lớp đất ở bên ngoài, một tượng đá tựa như sư tử, trên đầu lại mọc một cái sừng bất ngờ xuất hiện.
“Khá lắm… Thậm chí ngay cả thú một sừng cũng xuất hiện rồi” Thôi Lệ Châu tặc lưỡi: “Dưới này… rốt cuộc là có chuyện gì đây?”