Chương 1764 Hỏa nhãn kim tinh
Tám giờ tối, một nhà dân tại khu Tiêm Sa ChủyTách tách tách tách…
Ánh đèn flash của máy ảnh không ngừng chớp lên.
Triệu Ngọc đứng trong phòng, nhìn đăm đăm vào thi thể trên mặt đất.
Ngọn đèn mờ tối, cách sắp xếp trong phòng có phần áp lực và kỳ dị.
“Nạn nhân tên là Hoàng Lập Xán” Tăng Khả bắt đầu báo cáo tình huống cho Triệu Ngọc: “Là người phụ trách container ở cảng, năm nay năm mươi mốt tuổi, ly dị, có hai đứa con, con trai sống cùng ông ta…”
“Dựa theo phỏng đoán sơ bộ, nạn nhân chết vào tầm bốn giờ chiều hôm nay, nguyên nhân tử vong là bị dây thừng siết đến mức ngạt thở…”
“Người đầu tiên phát hiện thi thể là con của ông ta, sau khi đi làm về nhà thì phát hiện ra vụ án”
“Theo khẩu cung của anh ta, lúc tiến vào hiện trường, cửa phòng đang mở…”
Nghe Tăng Khả báo cáo, Triệu Ngọc ngồi xổm người xuống, dùng bàn tay có đeo găng chạm vào cánh tay của nạn nhân, chỉ thấy nơi đó một con Kuman Thong màu vàng rõ ràng…
“Cái này thì em đã hỏi rồi” Tăng Khả vội vàng nói: “Con Kuman Thong này là do nạn nhân tự nuôi dưỡng! Con trai của nạn nhân có thể chứng minh”
“Pháp y Trương…” Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy Trương Bồi Bồi đang kiểm tra thi thể, vội vàng hỏi một câu: “Cô có thể xác định ông ta chết vì ngạt thở không?”
Mục đích mà Triệu Ngọc hỏi như vậy vô cùng rõ ràng, hắn muốn chứng minh xem vụ án mưu sát này có phải một vụ bắt chước hay không?
Nếu như nạn nhân thật sự chết vì ngạt thở, như vậy chứng minh vụ án này giống với vụ án thứ nhất, không liên quan tới vụ án Kuman Thong chân chính.
“Theo đặc thù bên ngoài thì…” Trương Bồi Bồi gật đầu nói: “Có khả năng rất cao là chết vì ngạt thở! Nhưng mà nếu muốn có kết luận chính xác thì phải đợi đến lúc giải phẫu xong mới biết được!”
“Được, vậy việc giải phẫu sẽ do cô tiến hành!” Triệu Ngọc nói: “Kiểm tra xem nạn nhân có hoảng sợ, có tình huống bị rách cơ tim hay không”
“Rõ!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cẩn thận nhìn thoáng qua thi thể, chỉ thấy tuy mặt nạn nhân có vẻ hung dữ, nhưng không giống bị hoảng sợ đến cực điểm.
Mặt khác, vụ án Kuman Thong trước kia đều gây án vào buổi tối, mà vụ án này lại xảy ra vào lúc xế chiều, hiển nhiên có sự khác biệt.
Nhưng mà cho dù như vậy, Triệu Ngọc vẫn không dám coi nhẹ, gấp gáp nói với Tăng Khả: “Tiểu Tăng, giúp tôi liên hệ với vị chuyên gia Thái Lan kia, mời ông ta đến đây xác nhận một phen!”
“Vâng…” Tăng Khả nhận mệnh mà đi.
Lúc này, Triệu Ngọc ngẩng đầu, lại quan sát hoàn cảnh trong phòng, hắn có thể nhìn thấy pháp đàn phát ra ánh sáng kỳ dị, trên bàn thờ đặt đồ ăn vặt và rất nhiều loại hương án.
Hoàn cảnh như vậy, rõ ràng có sự khác biệt với nạn nhân thứ nhất Phạm Bác Vĩ…
Chuyện này rốt cuộc… là chuyện gì vậy?
Trong lòng Triệu Ngọc không khỏi dâng lên sự nghi ngờ, rất rõ ràng, giữa hai vụ án này chắc chắn có liên quan, nhưng giữa chúng cũng tồn tại sự khác biệt rõ ràng.
Kuman Thong trong vụ Phạm Bác Vĩ không phải của chính ông ta, nhưng mà Kuman Thong của Hoàng Lập Xán thì ngược lại, rốt cuộc hung thủ muốn làm gì?
Sau đó, Triệu Ngọc lại quan sát hoàn cảnh hiện trường một phen, sau đó thì trở lại Cảnh Vụ Xử, bắt đầu chủ trì công tác điều tra.
Bảng trắng dành cho vụ án này lại có thêm một cái nữa, Triệu Ngọc viết tài liệu của Hoàng Lập Xán lên bảng trắng mới.
“Tổ trưởng” Tăng Khả ôm tài liệu nói: “Trải qua điều tra sơ bộ, em không phát hiện giữa Hoàng Lập Xán và Phạm Bác Vĩ có quan hệ gì, phải tiến hành thêm một bước điều tra nữa!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu.
“Còn nữa” Tăng Khả lại nói: “Anh bảo em liên lạc với vị chuyên gia Thái Lan kia nhưng không biết vì sao mãi mà không liên lạc được!”
“Em đã nói với Đinh Lam, cô ấy nói để cô ấy đi liên lạc…”
“Được…”
“Sếp à…” Thôi Lệ Châu chỉ vào cái bảng trắng nói: “Sao tôi cứ có cảm giác hai vụ án này có hơi khó chịu vậy! Anh xem, người đầu tiên là Phạm Bác Vĩ, vụ án xảy ra vào ban đêm, hơn nữa cuối cùng cửa vẫn còn khóa”
“Nhưng vụ án thứ hai lại xảy ra vào lúc xế chiều, hơn nữa cửa còn mở toang!”
“Tôi thấy có vẻ như tên hung thủ này hoàn toàn không có logic gì cả! Có phải hơi tùy tiện không?”
“Chính xác!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, nếu nói hung thủ giết người vì Kuman Thong thì hiển nhiên không hợp lý cho lắm!”
“Sếp ơi, sếp ơi…” Vừa dứt lời, bỗng nhiên Nhiễm Đào chạy vào từ ngoài cửa, cầm di động của mình vội vã báo cáo cho Triệu Ngọc: “Anh xem thử đi, tôi tìm được một nhân vật rất khả nghi!”
Nói xong, anh ta vừa mở video clip trên di động vừa giải thích: “Anh nhìn đi, đây là camera cách nhà Phạm Bác Vĩ một con phố về phía Đông quay lại được, vào lúc bảy giờ sáng, anh nhìn kỹ lại đi… Xem này…” Anh ta chỉ vào video clip: “Có thấy một người lớn đón một đứa bé không?”
Triệu Ngọc nhìn vào video của camera theo dõi, quả nhiên nhìn thấy có một đưa bé đeo cặp sách đến trường, đang đi cùng một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xanh lam.
Ánh mắt hai người có trao đổi, thoạt nhìn thì tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là cha đang đưa con đến trường!
“Nhưng mà, anh xem chỗ này…” Nhiễm Đào mở video kia lên, nói: “Đây là một camera trên một con phố khác, là hình ảnh vài phút trước, anh xem…”
Triệu Ngọc vừa thấy, nhất thời hiểu ý của Nhiễm Đào, chỉ thấy trong hình ảnh vài phút trước đó, cậu bé đeo cặp sách kia đi một mình, chỉ có một mình cậu bé thôi!
“Như vậy…” Nhiễm Đào nói: “Người đàn ông này đến từ đâu? Mọi người xem…”
Nhiễm Đào chuyển về bảng trắng, chỉ vào bản đồ nhà Phạm Bác Vĩ, nói: “Đây là hai vị trí của camera, đoạn giữa hai camera trùng hợp là hàng rào sườn Đông của khu chung cư mà Phạm Bác Vĩ sinh sống!”
“Cho nên, nếu hung thủ trèo tường ra ngoài, vừa khéo sẽ gặp đứa trẻ tại con phố kia!”
“Ái chà, hiểu rồi!” Thôi Lệ Châu nói: “Hung thủ lợi dụng đứa bé này để ngụy trang cho mình. Hắn ta đứng ở chóp tường nhìn thấy trên đường cái có một đứa bé xuất hiện, cho nên trèo tường ra ngoài, lôi kéo làm quen đứa bé”
“Thế là, cho dù chúng ta có nhìn thấy hắn ta trong camera cũng chỉ cho rằng hắn ta là cha đang đưa con đi học!”
“Đúng, còn nữa…” Nhiễm Đào chỉ vào video: “Trên lưng người này đeo một cái túi vải buồm, có thể giấu kín hung khí đấy! Có thể đó là dây thừng dùng để siết cổ nạn nhân!”
“Ghê thật, anh Đào à!” Thôi Lệ Châu hung hăng vỗ Nhiễm Đào một cái: “Luyện thành hỏa nhãn kim tinh từ lúc nào thế hả? Ngụy trang như vậy mà cũng bị anh bắt được à?”
“Sếp à!” Vẻ mặt Nhiễm Đào tự hào, nhưng vẫn căng thẳng nói: “Tôi đã phái người đi tìm đứa trẻ này rồi, gần đó chỉ có một trường học thôi nên sẽ tìm thấy rất nhanh!”
“Chỉ cần tìm ra cậu bé, thì có thể biết được người đàn ông này có phải người bị tình nghi hay không!”
“Nếu như vậy…” Tăng Khả lại nói: “Anh gửi ảnh của người bị tình nghi cho tôi đi, tôi đi tìm xem có thể điều tra luôn thân phận của hắn ta hay không?”
“Được rồi…” Hai người nhanh chóng đi đến trước máy tính của Tăng Khả, mân mê video clip.
Tuy có khả năng đã phát hiện manh mối, nhưng sự nghi ngờ trong lòng Triệu Ngọc lại càng nặng nề hơn.
Bởi vì, nếu người kia thật sự là người bị tình nghi thì điều đó đủ để chứng minh, hắn ta là một kẻ đầu óc thông minh, cẩn thận lại to gan.
Nhưng mà mục đích hắn ta làm như vậy là gì?
Vì sao hắn ta lại muốn giết Phạm Bác Vĩ? Mà Hoàng Lập Xán… Có phải cũng chết trong tay hắn ta hay không?
Tích tích… Tích tích…
Trong lúc đang suy nghĩ, di động Triệu Ngọc reo lên, trên màn hình là một số điện thoại xa lạ.
Sau khi nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Đinh Lam: “Anh rể, lần này phiền toái rồi, anh mau mau sang đây một chuyến!”
“Hả?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Sao vậy? Đi đâu?”
“Em đang ở đường Nam Phong, anh mau mau tới đây đi” Đinh Lam nặng nề nói: “Mia – đã chết rồi!”