Chương 1763 Đừng dọa người ta
Sau đó, Triệu Ngọc và Mia lại hàn huyên vài câu, mãi đến lúc uống xong cà phêKhông ngờ, tuy Mia là người nước ngoài, nhưng hai người lại tán gẫu vô cùng hợp ý, về chuyện vụ án Kuman Thong, Mia cũng không giữ lại bất kỳ điều gì, gần như là biết gì nói đó.
Ông ta nói cho Triệu Ngọc biết, sở dĩ ông ta làm vậy là vì hy vọng một ngày có thể phơi bày chân tướng vụ án.
Cuối cùng, ông ta lại lần nữa bày tỏ, hy vọng sau này Triệu Ngọc có cơ hội sẽ đến Đông Nam Á, giúp ông ta cùng điều tra vụ án.
Đương nhiên Triệu Ngọc cũng khách sáo với người ta một phen, sau đó nói câu thuận buồm xuôi gió rồi mới chào từ biệt Tiến sĩ Mia, đi ra khỏi nhà hàng.
Mười phút sau, Triệu Ngọc và Đinh Lam về tới phòng làm việc tạm thời ở Cảnh Vụ Xử.
Tuy gian phòng làm việc này nhỏ hơn những gian trước kia Triệu Ngọc từng trải qua rất nhiều, nhưng phương tiện phần cứng thì vẫn tương đối đầy đủ.
“Cái gì? Hù chết? Sao mà mơ hồ thế?”
Có thể tưởng tượng được, lúc Triệu Ngọc thuật lại cuộc trò chuyện của hắn và Mia, mọi người chấn kinh tới mức nào.
“Có điều, nếu tôi là người viết báo cáo thì…” Ngô Tú Mẫn lại nghiêm túc nói: “Tôi vẫn kiên trì, hung thủ chỉ có một người, tỷ lệ có đồng lõa rất nhỏ”
“Bằng không, không thể nào nói kết thúc là kết thúc dễ dàng như vậy!”
“Hơn nữa, thù hận của sát thủ hàng loạt thông thường đều đến từ nhân tố cá nhân, tuy năng lực của hung thủ rất mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta có đồng lõa!”
“Vụ án Kuman Thong xảy ra tại các quốc gia Đông Nam Á” Tăng Khả phân tích: “Nếu như vậy tức là thân phận thật sự hoặc là công việc của hung thủ thường xuyên lui tới những quốc gia Đông Nam Á này?”
“Chúng ta… có thể thử tìm một người phù hợp điều kiện này bên ngoài biên giới hay không, dù sao bây giờ khoa học kỹ thuật đã tiên tiến như vậy rồi…”
“Thôi đi, xin nhờ” Thôi Lệ Châu vỗ Tăng Khả một phen: “Tiểu Tăng à, anh lại cả nghĩ rồi! Chẳng lẽ mọi người đã quên công việc của chúng ta là gì à? Có vẻ như chúng ta không phải tới điều tra vụ án Kuman Thong đâu nhỉ? Chỉ cần điều tra rõ vụ án xảy ra ở Hương Giang mà thôi!”
“Nếu vụ án này không liên quan tới Kuman Thong… Như vậy…” Cô ta nhìn thoáng qua Triệu Ngọc: “Có phải chúng ta không cần quan tâm hay không? Làm giống như chuyên gia Thái Lan kia, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy?”
“Đương nhiên không được!” Triệu Ngọc nói: “Còn chưa bắt được hung thủ sát hại Phạm Bác Vĩ nữa là!”
“Tuy vụ án này không liên quan tới Kuman Thong, nhưng nếu không thể tìm ra hung thủ mà chúng ta đã trở về thì sau này vị thần thám Trung Quốc tôi đây phải lăn lộn kiểu gì?”
“Sếp à” Nhiễm Đào vội vàng nói: “Nếu chuyện Phạm Bác Vĩ bị hại không liên quan tới Kuman Thong vậy suy đoán kế tiếp hẳn là báo thù nhỉ? Sau này có phải chúng ta nên nhanh chóng chải chuốt các mối quan hệ xung quanh ông ta, điều tra tin tức cá nhân của ông ta hay không!”
“Đúng” Tăng Khả phụ họa: “Em xem tài liệu rồi, tính tình Phạm Bác Vĩ cứng nhắc, đã từng nảy sinh mâu thuẫn với rất nhiều người!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc lại kéo bảng trắng qua, nói: “Báo thù thì báo thù thôi, vì sao phải ngụy trang báo thù thành vụ án Kuman Thong?”
“Hơn nữa… Theo cách nói của Mia thì, việc Phạm Bác Vĩ bị hại là một vụ bắt chước vô cùng vụng về, hung thủ thậm chí còn không biết tình huống của vụ án Kuman Thong!”
“Với lại, điểm mấu chốt là… Con Kuman Thong kia!” Triệu Ngọc nói trọng điểm: “Vì sao hung thủ phải khổ tâm lấy một con Kuman Thong đặt trong tay Phạm Bác Vĩ? Mia nói, con Kuman Thong đó vốn không phải của Phạm Bác Vĩ!”
“Cũng đúng!” Thôi Lệ Châu nghiêm túc suy nghĩ một phen, nói: “Có khi nào… Hung thủ sát hại Phạm Bác Vĩ không chỉ vì báo thù, mà còn có mục đích khác?”
“Đây cũng là mục đích tôi tới nơi này” Bỗng nhiên, Đinh Lam đã rất lâu không lên tiếng nói: “Từ trước đến nay Hương Giang chưa từng xảy ra vụ án Kuman Thong, bây giờ đột nhiên lại có một vụ nhảy ra, chắc chắn sẽ khiến cho mọi người chú ý, nhất là bên phía Tổng cục Hình sự…”
“À…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ý của Đinh Lam: “Ý của em là, mọi người đang lo lắng vụ án này là một cái bẫy? Còn là bẫy nhằm vào anh nữa?”
Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại, đúng là có cảm giác chuyện này có vấn đề, đêm hôm trước hắn còn đang tại hiện trường của vụ án giếng nước, lại đột nhiên nhận được điện thoại của Juliet.
Sau đó, Tổng cục Hình sự cấp tốc yêu cầu mình đến Hương Giang điều tra…
Vụ án mang tính quốc tế đột nhiên xảy ra tại Hương Giang, chắc chắn Tổng cục Hình sự sẽ phái mình tới, cho nên…
“Mặc kệ là vì sao” Đinh Lam nói: “Anh rể, tốt nhất anh hãy mau chóng phá vụ án này đi! Chỉ cần tìm ra hung thủ thì cả màn sương sẽ được vạch trần!”
“Có điều…” Thôi Lệ Châu cẩn thận nói: “Nếu đã có chỗ kỳ lạ thì chúng ta phải cẩn thận mới được! Thảo nào vừa đến Hương Giang, tôi cứ có cảm giác bất an sao sao ấy…”
“Tăng Khả… Có thể nói về các vấn đề phát hiện trong video clip chưa?”
Lúc này, Triệu Ngọc không nói thêm nữa, kéo bảng trắng qua, vừa viết các chi tiết của vụ án lên bảng vùa hỏi nhóm Tăng Khả.
Thế là, chớp mắt đã đến tối, Triệu Ngọc ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, còn đang suy nghĩ vụ án của Phạm Bác Vĩ.
Thông qua cuộc điều tra lúc trưa, các nhân viên cảnh sát không tìm được người tình nghi nào, mặc dù con người Phạm Bác Vĩ có hơi cũ kỹ, bạn bè cũng không nhiều lắm nhưng cũng không phải kiểu người có thù hận với nhiều người.
Còn nữa, bọn họ không tìm thấy mục tiêu khả nghi thông qua video của camera theo dõi, chỉ tìm được mấy chiếc ô tô từng theo đuôi Phạm Bác Vĩ nhưng sau khi kiểm tra từng chiếc thì phải loại trừ hết.
Mặt khác, thông qua so sánh cẩn thận của người nhà nạn nhân, không phát hiện nhà Phạm Bác Vĩ mất trộm vật phẩm gì, loại trừ khả năng cướp bóc giết người…
“Sao rồi, chắc tất cả mọi người đói bụng lắm rồi hả?” Trong lúc đang tự hỏi, Đinh Lam bỗng nhiên đẩy cửa bước vào, cầm một cái túi to nói với mọi người: “Trong này có bánh bao hấp, trứng cá phấn và mì vằn thắn, đều là thức ăn đặc sản của địa phương, mọi người mau tới đây nếm thử đi!”
Ngửi thấy mùi hương say lòng người, tất cả mọi người xúm lại. Nói mới nhớ, làm việc trong thời gian dài như vậy, mọi người thật sự rất đói.
“Đây, anh rể…” Đinh Lam cố ý đưa một cái cốc cho Triệu Ngọc: “Uống một cốc quy linh cao, uống cho hạ hỏa…”
“Tôi cũng có hỏa, tôi cũng muốn uống…” Thôi Lệ Châu mặt dày đưa tay ra.
“Có, có!” Đinh Lam cười nhẹ một tiếng, cũng cầm cho Thôi Lệ Châu một hộp.
Sau đó, Đinh Lam lại lấy vài chiếc thẻ ra, giao cho Triệu Ngọc: “Anh rể, đây là phòng khách sạn đối diện Cảnh Vụ Xử, đều là phòng năm sao đấy, anh chia cho mọi người đi!
“Bọn em đã khống chế khách sạn rồi, thời kỳ nhạy cảm thế này, anh dặn mọi người cố gắng làm việc theo kế hoạch, đừng tùy ý đi lại!”
“Biết rồi!” Triệu Ngọc mở quy linh cao ra nếm thử, vị ngọt mà không ngấy, có một hương vị khác biệt.
“Đúng rồi, cuộc điều tra vụ án đến đâu rồi?” Đinh Lam chỉ vào bảng trắng hỏi: “Có tiến triển gì không?”
“Không có!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Hung thủ còn cẩn thận hơn tưởng tượng của bọn anh”
“Không sao cả, em mới vừa nhận được tin tức” Đinh Lam nói: “Bên Cục Cảnh sát Hương Giang cũng không có tiến triển gì! Nếu có thì em sẽ nói cho anh biết ngay!”
“Cố lên, cố lên!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên cho Đinh Lam, hắn đang định nếm thử những món ăn đặc sắc của Hương Giang thì ai ngờ, cửa văn phòng lại bị người ta gõ dồn dập, một nhân viên cảnh sát địa phương vội vàng đi vào báo cáo.
“Thưa sếp, chúng tôi vừa mới nhận được báo án, trong một nhà dân ở Tiêm Sa Chủy lại xuất hiện vụ án giết người, bị nghi là giống vụ án Kuman Thong!”