Chương 1788 Đã gây ra điều gì?
“Ôô ô…” Lần này Cục trưởng Abadger ra sức gật đầu, nói bằng tiếng Anh không mấy lưu loát: “Tôi… Tôi cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi, tôi biết… các anh đến từ Trung Quốc, trong đó còn có một người là thám tử nổi tiếng!”Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc và Đinh Lam liền nhìn nhau, Triệu Ngọc đắc ý gật đầu, xem ra quả nhiên bọn họ không phí công sức, đã tìm đúng người.
“Vậy được, ông nghe lệnh ai?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Tại sao phải hãm hại chúng tôi? Chúng tôi đã làm gì ông à?”
“Cái này… Tôi thực sự không biết!” Abadger tỏ vẻ hết sức vô tội: “Tôi nhận được mệnh lệnh đến từ thượng nghị viện, có người nghi ngờ các anh là gián điệp phá hoại hoạt động chính trị, bảo cảnh sát chúng tôi kiếm cớ bắt giữ các anh trước, sau đó dẫn đi thẩm vấn!”
“Đệch!” Triệu Ngọc nhếch mép quát hỏi: “Thượng nghị viện cũng phải có tên chứ? Là ai ra lệnh cho các ông?”
“Ừm… Ừm…” Abadger do dự một lúc rồi vội trả lời: “Tôi nhận được điện thoại từ thượng nghị viện, cụ thể là ai ra lệnh thì tôi thực sự không biết!”
“Ồ… Không biết ư…” Triệu Ngọc liếc nhìn Đinh Lam, Đinh Lam lập tức nắm lấy một ngón tay khác của Abadger.
“Không…. Đừng đừng đừng…” Abadger cực kỳ hoảng sợ, ông ta vội xin tha: “Tôi nói thật mà, hiện nay chính phủ mới lên cầm quyền, tôi phải nghe theo tất cả mệnh lệnh của thượng nghị viện, tôi thực sự không biết cụ thể là mệnh lệnh của ai…”
“Ồ… Không sao… Không sao…” Triệu Ngọc cười ha ha rồi khẽ vẫy tay. Đinh Lam ra sức bẻ mạnh, ngón tay thứ hai của Abadger đứt gãy!
Rắc…
A…
Trong xe vang lên tiếng kêu thảm thiết, Triệu Ngọc vội bịt chặt miệng ông ta rồi oán giận Đinh Lam nói: “Trước khi em ra tay có thể ra hiệu bằng mắt với anh trước được không? Ít nhất anh phải bịt miệng ông ta đã chứ!”
“Được thôi?” Đinh Lam không phục: “Việc bẩn tay này anh còn làm lưu loát hơn em, ngón tay tiếp theo anh tự bẻ là xong? Em bịt miệng ông ta!”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, sau đó ra sức ấn vào ngón tay thứ ba của Abadger nói: “Được thôi, anh tự bẻ thì tự bẻ! Anh thử trước, nếu bẻ không tốt thì tới em bẻ vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc nắm chặt ngón tay của Abadger chuẩn bị hạ độc thủ lần nữa.
Abadger cũng sắp sợ đến tắt thở, ông ta vội la lớn: “Tôi cầu xin các người, tôi thực sự không biết! Đừng… Đừng mà…”
“Xin lỗi” Triệu Ngọc cười lạnh nhạt, khẽ nói: “Tôi không tin!”
Nói xong, Triệu Ngọc ra sức bẻ ngón tay của đối phương, nhưng do dùng sức không đồng đều nên thoáng chốc vẫn chưa bẻ gãy, nhưng ngón tay bị bẻ cong về phía sau còn đau hơn bị bẻ gãy gấp nhiều lần!
“A… Hu hu…” Abadger đau đến mức co giật toàn thân, Đinh Lam vội ra sức bịt miệng ông ta lại.
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chép miệng, oán giận nói với Đinh Lam: “Em xem, anh đã nói động tác của anh không thuần thục lắm mà? Được rồi, đổi qua ngón tay khác vậy!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại đưa bàn tay độc ác về ngón út của Abadger.
“Hu… Hu hu hu…” Lần này tâm lý của Abadger đã sụp đổ hoàn toàn, ông ta ra sức lắc đầu, thốt ra vài từ từ kẽ ngón tay của Đinh Lam: “Tôi nói, tôi nói…”
Nghe thấy vậy, cuối cùng Đinh Lam cũng buông tay ra, nhưng Triệu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm ngón út của ông ta.
“Tôi… Tôi… Haizz…” Abadger vô cùng khó xử nói: “Tôi cầu xin các người, tôi có thể nói cho các người biết ai ra lệnh cho tôi, nhưng mà… Tôi… Tôi không muốn mất mạng! Hu hu hu…”
Không ngờ đường đường là Cục trưởng lại khóc nức nở như đứa trẻ bị hoảng sợ.
“Không sao” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nếu ông nói, ít nhất chúng tôi sẽ không giết ông! Nhưng nếu ông không nói, ông không chỉ phải chết ngay bây giờ mà còn chết rất đau đớn, rất khó coi!
“Vậy nên, ông tự chọn đi!”
“Phù… Phù…” Abadger cố nén nỗi đau như kim châm muối xát, run rẩy nói với Triệu Ngọc và Đinh Lam: “Các người… Các người không hề biết mình đã gây ra điều gì! Dù cho tôi có nói cho các người nghe thì cũng chẳng thể thay đổi được gì!”
“Không” Triệu Ngọc phản bác: “Ít nhất ông có thể giữ lại một ngón tay! Nếu ông không nói, chúng tôi sẽ đổi thành dao!”
Nói xong, Triệu Ngọc thực sự lấy dao ra.
“Được… Tôi nói, tôi nói…” Abadger hoảng sợ đến tái mét mặt mày, ông ta suy nghĩ trong vài giây rồi mới cực kỳ không tình nguyện nói: “Tôi nhận được cuộc điện thoại do đích thân thư ký của thủ tướng gọi đến! Thế nên… tôi nghĩ… mệnh lệnh này… có lẽ là…”
“Đệch…” Câu nói này lập tức khiến Triệu Ngọc và Đinh Lam hít khí lạnh, dù bọn họ đã biết được tính nghiêm trọng của tình thế nhưng vẫn không ngờ tới sẽ nghiêm trọng đến bước đường này!?
“Không phải ông muốn nói” Đinh Lam hỏi: “Là đại biểu Đan Long chứ?”
Đan Long chính là một trong những lãnh đạo đương nhiệm của Mahazaya, ông ta sở hữu quyền lực tuyệt đối trong đảng phái cách tân và cũng là người được đề cử duy nhất cho vị trí tổng thống nhiệm kỳ tiếp theo.
Nói như vậy tức là hiện tại người này chính là boss lớn của cả Mahazaya.
“Ha… ha ha…” Bỗng nhiên Abadger chuyển khóc thành cười, giống như điên cuồng nói: “Giờ các người hài lòng chưa? Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ trở thành Marge tiếp theo! Vợ và đứa con đáng thương của tôi, họ vô tội mà!”
Nghe vậy, Triệu Ngọc và Đinh Lam lại nhìn nhau, Đinh Lam đè vào người Abadger rồi hỏi: “Ông nói vậy tức là cái chết của cả nhà Marge không phải là sự cố?”
“Hừ…” Abadger hừ lạnh: “Từ khi tôi lên chức, chưa có ai ở Mahazaya từng bị chết cháy!”
“Vậy… ông có biết Marge chết vì nguyên nhân gì không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Tôi không biết” Abadger lắc đầu hỏi ngược lại: “Hai người biết không? Tôi nghĩ có lẽ là ông ta đã đắc tội ai đó? Hoặc là ông ta đã tham gia vào tổ chức không nên tham gia. Nhưng tôi dám khẳng định ông ta tuyệt đối không phải người thuộc phái phản chiến hay nhóm buôn bán ma túy, bởi sau khi ông ta gặp chuyện, tôi đã nhận được mệnh lệnh là không được điều tra vụ án của ông ta nữa!”
“Hừ! Còn giả vờ!” Triệu Ngọc tiếp tục hung hăng nắm ngón tay của Abadger rồi nói: “Nếu không phải ông bày mưu tính kể thì ai lại to gan dám xóa các tài liệu thông tin về vụ án Kuman Thong giết người chứ?”
“Gì cơ!?” Câu hỏi này khiến cục trưởng hoàn toàn sững sờ: “Hai người nói… gì vậy? Sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ vậy? Có phải hai người hiểu lầm gì không?”
“Vụ án Kuman Thong giết người… chẳng phải là chuyện xảy ra vào 15 năm trước à? Liên quan gì đến Marge chứ? Hơn nữa, việc xóa bỏ tài liệu mà hai người nói lại là vì nguyên nhân gì?” Abadger có một đống nghi vấn: “Tôi thực sự không hiểu?”
Triệu Ngọc quan sát phản ứng của Abadger, hắn phát hiện con ngươi của ông ta không to ra, dường như không phải đang diễn kịch.
Chẳng lẽ… Ông ta không biết gì về vụ án Kuman Thong giết người?
Hay là…
“Vậy…” Đinh Lam mở ảnh của Mia và Thích Khôn ra đưa cho Abadger xem, đồng thời hỏi: “Ông đã từng gặp hai người này chưa?”
“Hả?” Abadger nhìn kỹ rồi trả lời không chắc chắn lắm: “Hai người này có phải người Thái không?”
“Ồ?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Ông quen họ à?”
“Vào bốn năm trước” Abadger hồi tưởng lại: “Chúng tôi đã cùng điều tra vụ án Kuman Thong giết người, chắc hẳn hai người họ là chuyên gia được phái đến từ Thái Lan? Lúc đó chúng tôi còn từng ăn cơm với nhau!”
“Có điều khi đó, Marge là người phụ trách chính, tôi chỉ phụ trách một số công việc hậu cần và ghi chép!”
“Ồ? Công việc ghi chép?” Gần như Triệu Ngọc thốt lên ngay lập tức: “Vậy ông còn nhớ việc phát hiện năm kẻ tình nghi trong vụ án đó không?”