Chương 1789 Không ngờ
“Năm kẻ tình nghi? À…” Abadger cố nén sự đau đớn ở khớp xương tay, cố gắng nhớ lại: “Có… có chút ấn tượng, nhưng mà… lúc đó tôi không phải người phụ trách chính, tôi…”“Ông còn nhớ được gì về năm kẻ tình nghi đó không?” Triệu Ngọc vội vàng thúc giục: “Ông còn nhớ tên của bọn họ không?”
“Họ đều… đều là nam…” Abadger nhớ lại: “Đều là người ngoại quốc, phần lớn là thương nhân hay đều là… thương nhân ấy nhỉ?”
“Có người hơn 40 tuổi, có người hơn 50 tuổi, thậm chí hình như còn có người hơn 60 tuổi…”
“Còn tên thì sao? Thân phận thì sao?” Triệu Ngọc hối thúc.
“Tôi không… nhớ ra, thực sự không nhớ ra!” Abadger đau đớn trả lời: “Tôi… Tôi có thể điều tra bản ghi chép! Nhưng mà anh phải nói cho tôi biết vấn đề anh hỏi liên quan gì đến cái chết của Marge?”
“Tôi nghi ngờ…” Triệu Ngọc nói: “Một trong năm kẻ tình nghi đó chính là hung thủ thật sự! Hơn nữa tên hung thủ thật sự này là đồng bọn với kẻ hiện đang muốn truy sát chúng tôi!”
Nói xong, ngay cả Triệu Ngọc cũng tự giật mình hoảng sợ.
Nếu suy đoán của hắn là chính xác, vậy thì chẳng phải chứng minh hung thủ của vụ án Kuman Thong giết người có quan hệ mật thiết với đại biểu Đan Long – lãnh đạo đương nhiệm ở Mahazaya sao?
Hay là… Đan Long… chính là…
“Tôi không… không có ấn tượng?” Hiển nhiên Abadger hiểu ý của Triệu Ngọc, ông ta lập tức nói: “Khi xảy ra vụ án đó vào bốn năm trước, đại biểu Đan Long là nhân vật quan trọng của đảng phái cách tân, nếu vụ án Kuman Thong giết người liên quan đến ông ta thì sao chúng tôi lại không biết chứ?”
“Vậy còn… kẻ tình nghi thì sao?” Đinh Lam hỏi tiếp: “Liệu có phải kẻ tình nghi có quan hệ với đại biểu Đan Long?”
“Không thể nào?” Abadger đáp: “Dù sao đại biểu Đan Long cũng là nhân vật nổi tiếng, nếu kẻ tình nghi có quan hệ với ông ta thì trên bản ghi chép chắc chắn sẽ…”
“Ồ…”
Abadger cúi đầu, ông ta bỗng hiểu ra quan hệ lợi hại bên trong nên lập tức xấu hổ nói: “Nếu kẻ tình nghi có quan hệ với ông ta thì trên bản ghi chép nhất định sẽ không có ghi chép! Bốn năm trước chính là bước ngoặt quan trọng cho việc tuyển cử của đảng phái cách tân, với phong cách làm việc của Đan Long, ông ta sẽ không thương tiếc mà phủi sạch các mối quan hệ! Do đó, cho dù hai người tìm thấy tài liệu thông tin về kẻ tình nghi thì chắc cũng không thể chứng minh được điều gì, có thể tài liệu thông tin đã bị làm giả!”
“Thế nên chúng tôi mới cần ông nói cho chúng tôi biết!” Triệu Ngọc trừng mắt hỏi: “Không phải ông sợ bị giết người diệt khẩu à? Vậy được, nếu ông có thể giúp chúng tôi tìm ra tài liệu thông tin của kẻ tình nghi, nói không chừng chúng tôi có thể đánh gục đối thủ mạnh mẽ kia! Ông còn một con đường sống!”
“Nhưng nếu ông không chịu giúp chúng tôi” Đinh Lam nói: “Chúng tôi sẽ tung tin ông bị chúng tôi uy hiếp ra ngoài, vậy ông sẽ tài liệu chết chắc!”
“Đừng… đừng… tuyệt đối đừng! Tôi biết… tôi biết nên làm thế nào rồi!” Abadger suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy tôi không nhớ tài liệu thông tin về năm kẻ tình nghi kia, nhưng… tôi có cách…”
“Đừng nói là tới Cục An ninhcủa các ông nha!” Triệu Ngọc trịnh trọng tuyên bố: “Người của tôi đã sớm điều tra hồ sơ của các ông, tài liệu thông tin về những kẻ tình nghi đã bị xóa bỏ lâu rồi!”
“Ừm… Hai người nghe tôi nói” Abadger nói: “Tôi thực sự không biết tài liệu thông tin đã bị người khác xóa đi, nếu đúng là có người âm thầm xóa tài liệu thông tin thì chứng tỏ trong Cục An ninhchúng tôi có nội gián của bọn họ, hơn nữa còn là người có cấp bậc không thấp! Đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng… ông có ý gì” Triệu Ngọc hỏi.
“Nếu bọn họ xóa bỏ tài liệu thông tin” Abadger nói tiếp: “Vậy có nghĩa là trong tài liệu bị xóa bỏ chắc chắn có gì đó quan trọng, đúng chứ?”
“Cái này còn cần ông nói à?” Triệu Ngọc nhếch mép.
“Được rồi, tôi biết có một người” Abadger lại nói: “Người này rất thông minh, năm đó ông ta cũng tham gia vào điều tra vụ án, tôi cảm thấy chắc ông ta vẫn còn nhớ những tài liệu thông tin về kẻ tình nghi!”
“Ai hả!?”
“Marian” Abadger nói ra một cái tên: “Nói chính xác thì người này không phải là cảnh sát mà chỉ là một phiên dịch viên. Năm đó ông ta chuyên phụ trách công việc phiên dịch cho chuyên gia Thái và Philippines, nên luôn đi theo đội điều tra. Tôi còn nhớ năm đó khi thẩm vấn và điều tra kẻ tình nghi, ông ta cũng tham dự vào toàn bộ quá trình! Thế nên chắc hẳn ông ta vẫn còn nhớ! Chúng ta chỉ cần hỏi ông ta là có thể biết được!”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc và Đinh Lam nhìn nhau rồi hỏi: “Vậy… hiện tại ông có tìm được người này không?”
“Được chứ!” Abadger ra sức gật đầu: “Hôm kia tôi còn ăn cơm với ông ta, giờ ông ta không còn là phiên dịch viên nhỏ nữa, vì luôn đi theo đảng phái cách tân nên hiện tại ông ta đã trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, cấp bậc còn cao hơn tôi nữa!”
“Chúng ta có thể tìm ông ta ở đâu?” Triệu Ngọc hỏi.
“Tôi biết nhà ông ta” Abadger nói: “Đương nhiên tôi cũng có số điện thoại của ông ta, chúng ta có thể hỏi thẳng ông ta, cũng có thể gọi điện!” Abadger trả lời.
Nghe vậy, Triệu Ngọc và Đinh Lam lại nhìn nhau lần nữa, có điều lần này hiển nhiên họ không thể thống nhất với nhau trong thời gian ngắn.
Vì vậy hai người đành phải xuống xe thương lượng.
“Em cho rằng điều tra đến đây là được rồi!” Đinh Lam khuyên nhủ: “Chúng ta không thể gọi điện, tới nhà ông ta cũng rất nguy hiểm!” Cô chỉ vào cốp xe nói: “Đừng quên chúng ta vẫn còn hai mớ phiền toái!”
“Như vậy đi!” Triệu Ngọc nói: “Đến lúc đó anh dẫn ông ta vào, em trông chừng hai người đó là được!”
“Anh rể” Đinh Lam nghiêm túc nói: “Giờ chúng ta đã biết kẻ địch của mình là ai! Chỉ cần chúng ta thuận lợi rời đi là đã khiến ông ta nuốt phải ruồi! Kế hoạch tàn ác của anh cũng thành công rồi, chúng ta cần gì phải tiếp tục mạo hiểm nữa?”
“Không!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Anh phải lấy được tài liệu thông tin của kẻ tình nghi, chân tướng rất có thể ẩn giấu ngay trong đó. Nếu chúng ta mang theo tài liệu rời đi thì mới khiến ông ta nuốt phải ruồi! Hơn nữa, còn là bữa tiệc lớn đầy ruồi nhặng xanh!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, bây giờ cách thời gian chúng ta rời đi còn sớm” Triệu Ngọc nói: “Tại sao chúng ta lại không mang theo một món quà đi? Cho dù là tổng thống thì sao, ông ta dám gài bẫy chúng ta thì anh cũng muốn làm ông ta khó chịu! Đợi khi chúng ta đào được tin tức chấn động, sau đó tung tin ra ngoài thì đủ để cho ông ta chịu thiệt!”
“Nhưng mà… Đó là Bộ Ngoại giao…”
“Yên tâm đi! Có anh ở đây!” Triệu Ngọc thúc giục: “Xử lý ông ta xong, chúng ta sẽ tới địa điểm đã bàn, anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì đâu, được chưa?”
“Haizz!” Đinh Lam thở dài: “Đúng là không khuyên anh được, hiện giờ chúng ta là tội phạm bị truy nã hàng đầu ở Mahazaya đó!”
Sau đó Đinh Lam vẫn còn than thở, Triệu Ngọc đã chui vào xe.
“Tôi hỏi ông” Triệu Ngọc hỏi Abadger: “Nhà của Phó Bộ trưởng kia có xa không?”
“Không xa!” Abadger trả lời: “Lái xe tầm mười phút là tới!”
“Được” Triệu Ngọc gật đầu rồi khởi động xe: “Bây giờ chúng ta sẽ tới nhà ông ta!”
“Ừm… Chỉ có điều…” Ai ngờ Abadger chợt nhớ ra gì đó, ông ta vội nói: “Tốt nhất tôi gọi điện thoại hỏi trước! Vì hôm nay có sự cố ngoại giao, tôi không chắc lúc này ông ta đang ở nhà hay đang ở chỗ làm việc?”
“Ồ?” Triệu Ngọc thuận miệng hỏi một câu: “Sự cố ngoại giao ư? Sự cố gì?”
“Đúng vậy, nghe nói khá phiền phức, không đơn giản là cuộc tấn công khủng bố của bên đảng phái đối lập mà còn là một sự cố ngoại giao vô cùng nghiêm trọng!” Abadger thuận miệng kể: “Chiều nay quân đội đã bắt một nhóm gián điệp người ngoại quốc ngụy trang thành phóng viên ở khách sạn Hilton! Tuy bắt được nhưng trên đường áp giải bọn họ về lại bị phe đối lập ném bom, những người ngoại quốc đó đã chết hết!!!”
Cót kẹt… Nghe thấy tin này, Triệu Ngọc vốn đang khởi động xe đột nhiên thắng lại cót két.