Chương 1791 Năm nghi phạm
“Cục trưởng Abadger…” Sau khi người làm bưng trà lên, Marian chú ý tới sự khác thường của Abadger nên lập tức hỏi: “Ông không sao chứ? Sao sắc mặt ông có vẻ hơi khác thường thế?”“Ừm… Cái này…” Abadger căng thẳng, đầu sớm đã toát mồ hôi.
“Ha ha, không sao…” Marian nói: “Chúng ta đều là bạn cũ, ông có chuyện gì thì cứ việc nói!”
“Ừm… Tôi lo lắng… Tôi lo lắng…” Abadger úp úp mở mở: “Việc người ngoại quốc chết ở chỗ chúng ta e rằng sẽ bất lợi với tình hình quan hệ quốc tế của nước ta!”
“Ồ?” Marian hơi ngẩn người rồi lập tức đáp: “Đương nhiên là vậy! Suy cho cùng thì quan hệ của chúng ta với Pháp hơi tế nhị, có điều… cũng không phải không thể giải quyết, dù sao lựu đạn do phe đối lập ném mà!”
“Như vậy càng tốt, chúng ta có thể nhân cơ hội này quét sạch, chèn ép bọn họ với quy mô lớn, thậm chí có thể nhờ các nước khác giúp đỡ. Như vậy, chính quyền cách tân của chúng ta sẽ có lợi hơn, ông nói đúng không?”
“Ồ… Đúng đúng đúng…” Abadger lau mồ hôi.
“Sao thế?” Marian lại nói: “Trước giờ ông vốn không chú ý đến chính trị, sao hôm nay đột nhiên lại căng thẳng như vậy?”
“Không có gì, không có gì” Abadger nói năng hơi lộn xộn: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến chính quyền của chúng ta là được, là được…”
“Ha ha ha…” Marian khẽ mỉm cười, sau đó ông ta nâng tách trà lên đưa cho Marian: “Nào, ông uống chút trà trước đi! Trông ông cứ như bị bệnh vậy…”
“Ma… Marian…” Ngón tay Abadger bị thương nên không dám nhận tách trà mà dành phải căng da đầu vào chủ đề chính. Ông ta hỏi Marian: “Thực ra tôi tới nhà ông vì quả thực có chuyện cần tìm ông!”
“Chỗ tôi có một vụ án cần ông hỗ trợ…”
“Ồ? Vụ án ư?” Marian sửng sốt một lúc, ông ta đặt tách trà xuống rồi hỏi: “Gần đây hình như tôi không nghe nói có vụ án nào mà? Ừm…”
Marian vỗ đùi, vội vàng chắp hai tay làm động tác cầu khấn của Phật giáo, sau đó nói với Abadger: “Thực lòng xin lỗi, thực lòng xin lỗi, do gần đây quá bận nên tôi đã quên mất vụ án của cả nhà Marge, có lỗi quá, có lỗi quá…”
“Cục trưởng Abadger” Marian trợn mắt hỏi: “Lần này ông đến có phải muốn điều tra chuyện của Marge không? Nhưng tôi nghe nói cả nhà họ chết vì sự cố mà…”
Marian cố ý nhấn mạnh hai từ “sự cố”, rõ ràng ông ta đang nhắc nhở Abadger nói năng phải chú ý chừng mực.
“Không… Không phải chuyện này mà là… vì chuyện hồ sơ…” Abadger sắp xếp ngôn từ rồi cuối cùng cũng nói mục đích của mình: “Ông còn nhớ vụ án Kuman Thong bốn năm trước xảy ra ở chỗ chúng ta không?”
“Chủ tịch Marassig của câu lạc bộ đua ngựa bị sát thủ Kuman Thong giết hại, sau đó chúng ta tìm thấy năm nghi phạm…”
“Lúc đó ông làm phiên dịch viên cho chuyên gia nước ngoài, tham gia vào cuộc điều tra nghi phạm, cho nên… tôi muốn…”
Vừa nghe thấy Abadger nhắc tới mấy chữ vụ án Kuman Thong, mặt Marian bỗng biến sắc, trở nên dữ tợn, âm u đáng sợ.
“Thực không dám giấu giếm, chúng tôi đã làm mất một số hồ sơ nên tôi phải mau chóng bổ sung!” Abadger vẫn đang thêu dệt lời nói dối của mình: “Vậy nên, chắc hẳn ông vẫn còn nhớ thông tin về năm nghi phạm đó đúng không?”
“Bây giờ ông có thể nhớ lại giúp tôi không, như vậy tôi sẽ dễ bổ sung những hồ sơ đó…”
“Đủ rồi!” Ai ngờ nghe đến đây, Marian bỗng nhiên đứng dậy, chỉ tay vào Abadger: “Rốt cuộc ông… ông muốn làm gì? Có phải ông điên rồi không?”
“Lúc này xảy ra nhiều chuyện như thế, sao ông còn suy nghĩ đến vụ án cũ từ mấy năm trước? Rốt cuộc ông muốn biết gì, hả?”
Abadger không ngờ Marian lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
Ông ta vội vàng giải thích: “Không phải, ông nghe tôi nói đã. Tôi chỉ muốn bổ sung tư liệu, người khác đã quên hết nên tôi mới hỏi ông mà! Ông…”
“Ồ?” Bỗng nhiên, Marian nhìn thấy tay của Abadger, ông ta lập tức trợn mắt hỏi: “Cục trưởng Abadger, tay ông… sao thế?”
“Ừm…” Abadger vội vàng giấu ngón tay mình vào giữa hai chân, lắc đầu trả lời: “Không có gì, chẳng qua là vô tình bị thương nhẹ thôi!”
“Ồ… Vậy à…” Dường như Marian đã nhận thấy điều gì đó từ trạng thái bất thường của Abadger, ông ta cẩn thận quan sát Triệu Ngọc, sau đó lại từ từ ngồi xuống bảo Abadger: “Được, ông muốn biết tư liệu về nghi phạm trong vụ án Kuman Thong đúng không?”
“Được, để tôi nhớ lại đã, chắc tôi vẫn nhớ ra được…”
Vừa nói, Marian vừa bưng tách trà lên, tự mình nhấp một ngụm.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Abadger tươi cười: “Tôi biết ngay ông có thể giúp được tôi mà, tốt quá, ha ha…”
Kết quả, khi Abadger vẫn cười ngốc nghếch, Marian lại có động tác lén lút. Ông ta đưa tay xuống đáy bàn trà, lấy ra khẩu súng lục được giấu ở đó!
Thì ra ông ta đã nhận ra Triệu Ngọc có vấn đề, ông ta làm vậy vì muốn đánh bất ngờ, rút súng ra, hành động trước để kiềm chế đối phương.
Nhưng Triệu Ngọc là ai cơ chứ? Từ khi bước vào nhà, máy thăm dò tàng hình của hắn đã phát hiện dưới đáy bàn trà có giấu vũ khí.
Vì vậy, ngay khi Marian định rút súng ra Triệu Ngọc đã ra tay. Hắn tung người nhảy qua đỉnh đầu Abadger, rút súng của mình trên không trung trước, khi đáp đất thì lập tức nhanh nhẹn chĩa súng vào huyệt Thái Dương của Marian!
“Không được nhúc nhích!” Lần này Triệu Ngọc sử dụng tiếng Maha thông dụng ở đây.
Lúc này Marian đã rút súng ra nhưng đúng lúc chậm hơn Triệu Ngọc nửa nhịp, súng lục của ông ta vẫn đang dừng trên không.
Triệu Ngọc vừa hô không được nhúc nhích, ông ta lập tức giơ hai tay lên, không dám lộn xộn.
Một giây sau, Triệu Ngọc đoạt lấy súng của Marian rồi đè ông ta trên ghế sofa.
Khi đó Abadger đã định chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới bên ngoài vẫn còn một nữ sát tinh, thì ông ta bèn bỏ qua suy nghĩ này.
“Anh là ai? Lá gan cũng lớn nhỉ?” Marian trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, cắn răng hỏi một câu.
Rầm rầm…
Marian vừa dứt lời, theo tiếng vang rầm rầm ở cửa, một lính cảnh vệ của ông ta từ ngoài cửa bay vào, ngã mạnh trên mặt đất rồi hộc máu hôn mê…
Sau đó Đinh Lam vác súng trường bước vào phòng khách, làm động tác OK với Triệu Ngọc.
Thì ra Đinh Lam ở bên ngoài vẫn luôn quan sát tình hình trong phòng, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đã bại lộ, cô lập tức ra tay giải quyết tên cảnh vệ của Marian.
“Hả!?” Nghe tiếng động, người giúp việc của Marian vội vàng tới phòng khách xem sao.
Đinh Lam chĩa họng súng vào anh ta, khống chế anh ta ngay tại chỗ.
Sau đó cô đóng cửa lại, trói tên cảnh vệ đã hôn mê và người giúp việc của Marian cạnh nhau.
“Được rồi, Bộ trưởng Marian!” Triệu Ngọc dùng súng chặn Marian lại, hung ác hỏi bằng tiếng địa phương: “Hiện tại chúng ta có thể từ từ trò chuyện rồi nhỉ?”
“Các… Các người là ai?” Marian nuốt nước miếng hỏi: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười nhạt, trừng mắt lườm Marian: “Giờ ông nói cho tôi biết năm nghi phạm trong vụ án Kuman Thong năm đó đi, rốt cuộc bọn họ là ai!!?”