← Quay lại trang sách

Chương 1792 Không thể có người chết nữa

“Ừm… Tôi nhớ ra rồi” Marian nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc và Đinh Lam rồi hỏi: “Chắc đây chính là hai người Trung Quốc bị truy nã?”“Hai người cũng to gan thật!”

“Hai người có biết mình đang làm gì không? Các người bắt cóc quan chức ngoại giao của chúng tôi, tôi có thể khiến hai người ngồi tù mọt gông đến kiếp sau…”

Bốp…

Triệu Ngọc không nói lời nào mà tát một cái khiến khóe miệng của Marian chảy máu, gò má thì sưng vù.

“Bớt nói nhảm đi, hỏi ông cái gì thì ông trả lời cái đó!” Triệu Ngọc hung tợn uy hiếp: “Mau nói cho tôi biết tư liệu về năm nghi phạm!”

“Tôi không hiểu…” Tuy Marian chịu đau nhưng ông ta vẫn bướng bỉnh trợn mắt nói: “Vì sao hai người cứ bám chặt lấy năm nghi phạm không bỏ qua?”

“Hai người vẫn ngại người chết chưa đủ nhiều ư?”

“Ồ?” Bỗng nhiên Triệu Ngọc trợn mắt, dường như đã bắt được vấn đề gì đó: “Xem ra quả nhiên ông biết không ít tình báo! Nói, có phải ông đã sớm biết cả nhà Marge chết vì vụ án Kuman Thong không?”

“…” Marian nhận ra mình lỡ miệng, nhưng ông ta vẫn ngoan cố: “Tôi khuyên hai người, nhân lúc tình hình vẫn chưa đến mức không thể xoay chuyển, mau chóng thu tay lại đi!”

“Hai người không phạm phải sai lầm lớn, có đại sứ quán, chúng tôi sẽ đảm bảo hai người được xử lý hợp pháp! Nhưng nếu…”

Bốp…

Lại một cái tát nữa, đau đến mức Marian giật mình.

“Hình như tôi đã nhận ra, chậc chậc…” Sau khi tát xong, Triệu Ngọc vê gò má của Marian, hung hăng nói: “Trước đó đúng là tôi đã xem nhẹ một chi tiết! Ha ha ha ha…”

Nụ cười khẩy của Triệu Ngọc khiến Marian cảm thấy sởn gai ốc.

“Bốn năm trước…” Triệu Ngọc cười gằn nói: “Ông chỉ là một phiên dịch viên nhỏ, nhưng hiện tại ông lại một bước lên mây, trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ông đúng là tuổi trẻ tài cao!”

“Cậu… Cậu muốn nói gì?” Marian che mặt mình rồi lau máu mũi, trong mắt vẫn khó mà khống chế lộ ra vẻ sợ hãi.

“Tôi muốn nói gì?” Triệu Ngọc mỉa mai: “Chẳng trách ông không chịu nói ra tư liệu về năm nghi phạm! Chắc chắn năm đó ông đã được lợi đúng không?”

“Cậu… cậu nói gì cơ?” Marian bỗng run rẩy.

“Ồ?” Triệu Ngọc lại lần nữa trợn mắt, nói với vẻ không tưởng tượng nổi: “Xem ra cuối cùng tôi đã tìm thấy chính chủ rồi!”

“Nói! Có phải năm đó ông đã gian dối không? Ông đã sớm biết trong số năm nghi phạm đó có một kẻ chính là sát thủ Kuman Thong tiếng tăm lừng lẫy! Nhưng ông vẫn bỏ qua cho hắn ta! Rốt cuộc là vì sao?”

“Cậu…” Marian đau khổ thét: “Cậu là kẻ điên! Vụ án Kuman Thong là quỷ án, căn bản không có hung thủ! Tôi… tôi thả gì mà thả?”

“Chậc chậc chậc… Nếu tôi không đoán sai” Triệu Ngọc tiếp tục tạo áp lực: “Tên hung thủ đó có quan hệ mật thiết với đại biểu Đan Long đúng không? Có phải Đan Long cho ông lợi ích nên ông mới quyết định gian dối?”

“Cho nên mới có ông lên như diều gặp gió như ngày hôm nay!?”

“A…” Không ngờ dưới áp lực của Triệu Ngọc, Marian lại không đếm xỉa gì mà xô Triệu Ngọc, định cướp súng lục trong tay hắn.

Sức lực của Triệu Ngọc mạnh mẽ nên lập tức ghì cổ ông ta dễ như trở bàn tay, hắn đè cả người ông ta trên bàn uống trà, sau đó kề miệng đến gần bên tai ông ta tiếp tục nói: “Để tôi đoán xem nào, cái chết của cả nhà Marge cũng do ông giở trò quỷ đúng không? Ông chính là con chó săn trung thành của Đan Long!”

“Tên mất trí như ông không chỉ muốn hãm hại chúng tôi mà còn dùng mưu ma chước quỷ sát hại những nhân viên vô tội người Pháp, các ông quá tàn nhẫn…”

“Vì lợi ích mà dám thả cả tên sát thủ Kuman Thong…”

Triệu Ngọc đang lớn tiếng lên án thì bỗng nhiên Đinh Lam nhìn thấy vật gì đó, cô vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận!!”

Kết quả, Đinh Lam còn chưa dứt lời đã kinh ngạc nhìn thấy Marian vớ được dao gọt hoa quả trên bàn uống trà, sau đó… sau đó… một màn khó tin xảy ra!

Sau khi Marian vớ được con dao, ông ta không đâm về phía Triệu Ngọc mà đâm thẳng vào yết hầu của mình!

Xoẹt xoẹt!

Lưỡi dao rít lên, phát ra tiếng xé khiếp người.

Cũng không biết sao Marian có thể làm được, ông ta hung mãnh rút dao ra liên tục đâm vào yết hầu của mình. Ngay sau đó máu tươi từ trong cổ họng ông ta tuôn trào ra như suối phun, đúng lúc bắn lên mặt Triệu Ngọc…

Không… Không không không…

Triệu Ngọc hoàn toàn không đoán được Marian lại ra tay với mình tàn nhẫn như vậy. Hắn không khỏi luống cuống tay chân, vội vàng dùng tay bịt kín vết thương của Marian.

Nhưng dao đã đâm rách động mạch ở cổ, Triệu Ngọc căn bản không thể chặn được. Không lâu sau, Marian ngã trong vũng máu tắt thở…

Đáng chết!

Triệu Ngọc dùng sức hất thi thể ra, buồn bực đấm một quyền lên bàn trà.

Đinh Lam cũng nhìn mà ngây người. Cô ngơ ngác đứng đó, hối hận vì vừa nãy mình phản ứng quá chậm.

“Sao… Sao… Sao lại như vậy được?” Thấy Marian tự sát, Abadger cũng hoảng sợ ngồi phịch trên mặt đất rồi lẩm bẩm: “Rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ không thể nói ư?”

“Haizz!” Ông ta chán nản bụm mặt: “Xem ra… Tôi cũng cách cái chết không xa…”

“Anh rể, em xin lỗi…” Đinh Lam xin lỗi Triệu Ngọc: “Vừa nãy em… không ngờ tới…”

“…” Triệu Ngọc không nói gì, cũng không lau sạch máu tươi trên mặt mình mà vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi khó tưởng.

“Theo anh…” Đinh Lam hổn hển suy đoán: “Có phải những lời anh vừa nói đã chọc vào điểm yếu của ông ta nên ông ta mới tự sát không?”

“Ít nhất… Ít nhất có một chút là đúng!” Abadger không nhịn được chen miệng: “Marian không có chỗ dựa, trong vòng bốn năm ngắn ngủi đã lên chức Phó Bộ trưởng, quả thực hơi khả nghi, tôi đã thầm ghen tị về chuyện này không ít lần!”

“Ông ta thà tự sát cũng không chịu phối hợp với chúng ta!” Đinh Lam tiếp tục nói: “Điều này càng chứng tỏ thế lực đó khủng bố đến thế nào! Anh rể” Đinh Lam khuyên bằng tiếng Trung: “Chúng ta đừng chơi đùa nữa, nên đi rồi!”

“Anh rể…” Đinh Lam gọi mấy tiếng nhưng Triệu Ngọc vẫn thờ ơ.

“Anh rể, đây không phải lúc ngây người” Đinh Lam vội vàng khuyên nhủ: “Em xin anh đừng suy nghĩ đến Kuman Thong nữa, mạng sống của chúng ta quan trọng hơn!”

“Nhân… Nhân chứng phạm tội*…” Ai ngờ Triệu Ngọc bỗng nói ra cụm danh từ này rồi quay đầu nói với Abadger bằng tiếng Anh: “Cục trưởng, chẳng phải ông sợ chết ư? Thế này đi, ông dẫn vợ con của mình đi theo chúng tôi?”

* Bản gốc là “污点证人”, tạm dịch là nhân chứng phạm tội. Đây là một kiểu nhân chứng khá đặc biệt. Họ là người phạm tội, họ có thể báo cáo với các cơ quan để được khoan hồng, giảm nhẹ tội trạng.

“Mai sau khi chúng tôi khai chiến với kẻ địch đáng sợ đó, ông cũng tiện làm nhân chứng! Thế nào? Ông có đồng ý không?”

“Gì cơ? Đi… Đi cùng hai người?” Abadger sửng sốt một hồi.

“Anh rể, anh nói gì vậy?” Đinh Lam phản đối bằng tiếng Trung: “Người này đã không có giá trị gì với chúng ta nữa, cũng không phải là nhân chứng phạm tội!”

“Tôi… tôi đồng ý!” Abadger bỗng kịp phản ứng, ông ta vội vàng ra sức gật đầu: “Cầu xin hai người hãy dẫn chúng tôi tới Trung Quốc! Vợ con tôi vô tội, tôi không muốn họ chịu liên lụy theo tôi!”

“Cả nhà Marge đều bị chết cháy rất thảm… Tôi đồng ý, tôi đồng ý…”

Nói đến chỗ xúc động, không ngờ Abadger lại kích động rơi nước mắt.

“Em nghe thấy chưa?” Triệu Ngọc nói với Đinh Lam: “Chuyện về Kuman Thong đã khiến rất nhiều người chết, anh không muốn tiếp tục có người vô tội phải hy sinh!”

“Vậy nên… chúng ta hãy dẫn họ cùng đi đi!”

“Chẳng phải máy bay đón chúng ta có thể chở người à?”

“Chở thì chở được, nhưng có đáng không?” Đinh Lam không thể hiểu được Triệu Ngọc.

“Không có gì là đáng hay không đáng cả” Triệu Ngọc nheo mắt nói: “Dù sao bớt một người chết cũng là chuyện tốt!”

“Nào…” Triệu Ngọc đỡ Abadger dậy rồi nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi đón người nhà của ông rồi cùng nhau đi…”