Chương 1793 Cuộc điện thoại
Rạng sáng bốn giờ, Triệu Ngọc lái xe của Abadger rồi dừng tại bãi biển không người ở phía Đông Mahazaya. Đây chính là địa điểm tụ họp đã hẹn với phòng Đặc Cần trước đóTrên xe ngoài Abadger ra còn có vợ con ông ta.
Quả nhiên Triệu Ngọc tuân thủ lời hứa đưa cả nhà ông ta tới nơi tiếp ứng.
Ba đặc công hỗ trợ cũng ở cùng họ. Giờ đây Mahazaya nguy cơ tứ phía, ba đặc công này cũng không cần phải ở lại nữa. Họ sẽ cùng rút lui với đoàn người Triệu Ngọc.
Nhưng vẫn cách thời gian hẹn hơn hai tiếng nên họ phải kiên nhẫn chờ đợi ở đây.
Hai tiếng sau sẽ có một chiếc trực thăng tới đây tiếp ứng cho họ, sau đó sẽ đưa họ về quân hạm của Trung Quốc, tiếp đó là về nước.
Đương nhiên để tránh ngộ nhỡ bất trắc, hai cảnh vệ của Abadger, bảo vệ và người làm của Marian cũng bị họ đưa hết tới đây, nhốt trong một căn phòng nhỏ tại bờ biển.
Đợi khi mọi người an toàn mới thả bọn họ ra.
“Thưa sếp” Trong lúc đang chờ tụ họp, một trong ba đặc công báo cáo với Triệu Ngọc và Đinh Lam: “Tôi đã điều tra chuyện ở khách sạn Hilton rồi!”
“Quả thực Juliet và cấp dưới của cô ta đã gặp bất trắc, nhưng tình hình thương vong cụ thể thì tôi không biết”
“Hiện tại đại sứ quán Pháp đang tạo áp lực với Mahazaya, chuyên viên họ cử đi cũng đang trên đường đến”
“Chuyện này không dễ xử lý như trong tưởng tượng. Thái độ của bên phía Pháp cương quyết, nghe nói nếu không giải quyết thích đáng thì có thể họ sẽ đơn phương áp dụng biện pháp vũ lực!”
“Ồ…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu rồi bảo Đinh Lam: “Nói như vậy thì tình hình không hề lạc quan như Marian nói?”
“Chắc chắn là vậy!” Đinh Lam gật đầu: “Người bị nổ chết không phải là công dân bình thường mà đều là đặc công tinh anh của người ta. Họ chết ở Mahazaya một cách không minh bạch, đương nhiên Pháp sẽ tức giận!”
“Theo anh… có lẽ chuyện này còn có điều kỳ lạ!” Triệu Ngọc trầm ngâm nói: “Tuy phái cách tân đã lập nên chính quyền mới, nhưng thế cục không hề ổn định!”
“Đan Long là đại biểu của chính quyền mới, hiện tại chắc hẳn ông ta phải đặt việc ổn định lên trên hết, sao có thể làm chuyện không lý trí như vậy được?”
“Em cũng cảm thấy có vấn đề” Đinh Lam nói: “Liệu có phải chỉ là một sự cố không? Họ chỉ trùng hợp bị phe đối lập tấn công mà thôi?”
“Cũng có thể đây chính là âm mưu mà phe đối lập dày công trù tính? Bọn họ muốn lợi dụng cái chết của người Pháp để lật đổ chính quyền mới?”
“Cũng có khả năng là người Pháp tự sắp đặt” Triệu Ngọc xuất khẩu kinh nhân: “Nhằm nhân cơ hội trà trộn vào Mahazaya, chiếm lấy tiên cơ!”
“Anh nghe nói mười mấy năm trước, Mahazaya từng là thuộc địa của Pháp?”
“Chắc sẽ không đen tối đến thế đâu nhỉ?” Đinh Lam bĩu môi: “Mahazaya toàn sài lang hổ báo, không phải nơi tốt lành gì. Bọn họ đâu ngốc nghếch nhảy vào hố lửa này!”
“Ồ…” Triệu Ngọc không hiểu rõ tình thế quốc tế nên đã lập tức im lặng.
Thực ra sở dĩ Triệu Ngọc phán đoán như vậy là vì từ sâu thẳm đáy lòng hắn vẫn không chịu tin Juliet đã chết!
Nếu đó chỉ là vở kịch hay do người Pháp diễn thì tức là Juliet vẫn còn sống.
Nhưng giờ xem ra, tất cả chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của mình mà thôi.
Nhớ năm xưa, dù cha vợ Miêu Khôn không đánh giá cao vị nữ cảnh sát người Pháp này, ông cho rằng cô ta làm việc đầy mục đích nhưng Juliet cho Triệu Ngọc cảm giác người này cũng khá nghĩa khí!
Ví dụ như chuyện ở ngôi nhà tội ác chẳng hạn, nếu không nhờ cô ta thuyết phục quân đội nước Pháp tới ngôi nhà tội ác cứu họ thì e rằng họ đã chết trong nhà tù sa mạc rồi.
Ngoài ra, nếu lúc đầu cô ta ép người giàu nhất thế giới Lundy ở lại thì e rằng đám người Miêu Khôn cũng không thể ngăn ông ta lại được.
Nhưng cuối cùng Juliet không làm vậy, cô ta vẫn thuận nước đẩy thuyền, thành toàn cho họ. Tuy sau đó cô ta có lấy tiền nhưng tình nghĩa ấy vô cùng hiếm có.
Do vậy, Triệu Ngọc vẫn luôn có ấn tượng tốt về Juliet, vẫn luôn coi cô ta là bạn tốt. Giờ đây được biết cô ta chết thảm trong một âm mưu ở Mahazaya, trong lòng hắn vẫn rất xót xa.
Hắn có thể nhận ra tuy điều tra phá án vụ Kuman Thong là ý của tổng thống nước họ, nhưng Juliet cũng vô cùng có hứng thú với vụ án này, nếu không cô ta cũng sẽ không tích cực mời Triệu Ngọc tham gia…
Haizz…
Triệu Ngọc ngồi bên bờ biển thở dài, trong lòng hắn không cam tâm và cũng đầy thương tiếc…
Hai tiếng sau, trời mới tờ mờ sáng, một chiếc trực thăng tầm trung đã xuất hiện trên mặt biển.
Đinh Lam liên lạc với trực thăng rất nhanh, cô đã xác nhận thân phận của máy bay. Mười phút sau, máy bay vững vàng đáp xuống mảnh đất trống tại bờ biển.
Thấy mình sắp an toàn rời đi, ba đặc công làm theo ý của Triệu Ngọc, tới căn phòng nhỏ ở bờ biển cởi trói cho con tin, thả bọn họ đi.
Vị trí nơi này khá hẻo lánh, khi những người đó chạy ra thì đám người Triệu Ngọc cũng đã an toàn rời khỏi Mahazaya.
Sau đó, cả nhà Abadger lên máy bay, rồi đến ba đặc công…
Ai ngờ ngay khi Đinh Lam vừa lên máy bay thì điện thoại của Triệu Ngọc bỗng vang lên.
Vừa nhìn hiển thị trên điện thoại, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi run rẩy mãnh liệt.
Hắn tuyệt đối không ngờ tới điện thoại hiển thị người gọi đến lại là sư tỷ người Pháp Juliet!!
Cái này…
Triệu Ngọc kinh hãi, nhất thời cực kỳ do dự.
Rốt cuộc hắn có nên… nghe điện không?
Cùng lúc đó, Đinh Lam đã lên máy bay chú ý đến sự khác thường của Triệu Ngọc. Cô vội vàng ra sức lắc đầu với Triệu Ngọc, không muốn Triệu Ngọc nghe điện thoại để tránh lộ vị trí.
Nhưng… dù sao đây cũng là số điện thoại của Juliet. Cuộc điện thoại bất ngờ này chứa đầy các khả năng.
Nhỡ… Nhỡ Juliet còn sống thì sao?
Lúc này, giá đỡ máy bay đã chuyển động, chỉ cần Triệu Ngọc lên máy bay là máy bay sẽ cất cánh.
Vậy nên Triệu Ngọc cho rằng, dù có lộ vị trí thì cũng không đến mức gặp nguy hiểm gì.
Do đó, hắn suy nghĩ rồi vẫn ấn nút nghe. Chỉ có điều sau khi nghe, hắn không hề lên tiếng.
“#@¥… #@¥…”
Kết quả, trong điện thoại bỗng vang lên một tràng phương ngôn Maha, Triệu Ngọc có thể nghe ra đó là giọng nam khá sắc bén. Hơn nữa trong điện thoại còn có tiếng sóng biển dữ dội…
Cái này…
Vừa nghe thấy âm thanh này, Triệu Ngọc theo bản năng ý thức được gì đó, hắn vội vàng mở máy phiên dịch đồng thanh rồi cuối cùng mới hiểu ý của đối phương: “Alo, anh là ai? Anh có biết số điện thoại này không? Ở đây có một người nước ngoài, là nữ, vóc dáng khá cao, anh có quen không?”
“Quen… quen quen!” Nghe vậy, Triệu Ngọc không khỏi sục sôi, hắn vội hỏi: “Cô ấy… cô ấy thế nào rồi? Các anh đang ở đâu?”
“Cô ấy không sao, có điều đã hôn mê…” Người đàn ông trong điện thoại đáp: “Tối qua tôi đi bắt cá về thì phát hiện cô ấy ở sườn núi. Cô ấy bị thương rất nặng, đầu bị va đập, mấy người chúng tôi đã đưa cô ấy đến nhà bác sĩ Arouh trong thôn…”
Sườn núi? Bị thương?
Triệu Ngọc nhanh chóng phân tích, không lâu sau, trong đầu hắn đã có kết luận, quả nhiên Juliet vẫn chưa chết. Chắc hẳn cô ta thoát được trận tấn công đó nhưng lại bị thương rất nặng.
“Lúc đầu tôi cứ tưởng điện thoại bị hỏng” Người đàn ông tiếp tục nói: “Không ngờ chỉ tắt máy thôi, tôi thấy có số này nên gọi cho anh!”
“Alo, nếu anh quen biết cô ấy thì mau chóng đến đón người đi!”