← Quay lại trang sách

Chương 1799 Đi sâu vào hang cọp

Trước đó, Triệu Ngọc đã điều tra qua tư liệu của vị đại biểu Đan Long này thông qua công cụ tìm kiếm tàng hình, chỉ xem bề ngoài của những tư liệu này, hắn càng cảm thấy người này tương đối khả nghiĐầu tiên, ông ta là con cháu nhà quyền thế, bởi vì gia cảnh sa sút mới bị ép phải lưu lạc nước ngoài, vậy… sự sa sút của gia đình ông ta có khi nào là do Kuman Thong gây nên hay không?

Khi đó, khu vực Mahazaya cũng có truyền thống nuôi Kuman Thong, có khi nào Đan Long cho rằng, đều bởi vì những người nuôi Kuman Thong ác ý hãm hại họ nên mới khiến cho gia đình họ bị ép phải lưu lạc nơi xứ người?

Do đó, ông ta vô cùng căm hận những người nuôi Kuman Thong, đồng thời lợi dụng nó công kích người khác để thỏa mãn dục vọng cá nhân?

Sau đó, Đan Long lưu lạc nước ngoài, bắt đầu kinh doanh, lăn lộn khắp nơi ở Đông Nam Á, điểm này vừa hay lại phù hợp với quỹ đạo hành động của sát thủ Kuman Thong.

Mặc dù Triệu Ngọc không thể nào biết được quỹ đạo cụ thể của ông ta, không có cách nào phán đoán được quỹ đạo của ông ta có hoàn toàn trùng khớp với sát thủ Kuman Thong hay không, nhưng chỉ riêng thân phận đặc thù này đã đủ để nói rõ ông ta có sự hiềm nghi rất lớn!

Huống hồ chi, bây giờ có đủ loại chứng cứ đều chỉ ra khả năng Đan Long là sát thủ Kuman Thong là vô cùng lớn, không còn gì để nghi ngờ.

Thử nghĩ xem, sát thủ Kuman Thong nổi tiếng chính là nhân vật số một Mahazaya có quyền lực làm khuynh đảo quốc gia, suy đoán này thật sự là kinh thiên động địa, kinh thế hãi tục!

Cũng chỉ có thực lực như ông ta mới có thể gây ra những vụ sát hại đặc biệt như thế?

Vì thế, Triệu Ngọc vô cùng ngang ngược quyết định, thay vì lo sợ bị truy sát đến kinh hồn bạt vía, không bằng đột kích ngược lại, ngả bài trực tiếp với kẻ tình nghi đầy quyền lực này!

Dù sao, Triệu Ngọc bây giờ cũng là kẻ chân trần không sợ người mang giày*, nếu đã làm, vậy thì dứt khoát làm một vố thật to!

* Kẻ chân trần không sợ người mang giày: ý chỉ chẳng có gì cần lo lắng cả, bởi vì người chân trần chẳng cần phải lo gì, người đó chẳng còn gì để đánh mất nữa rồi, còn người mang giày thì làm việc gì cũng cần phải lo lắng, suy nghĩ bằng không sẽ đánh mất cả đôi giày mà mình đang mang.

Thế là sau khi xuống xe, Triệu Ngọc từ tốn đi vào thang máy, bước vào đại sảnh của tòa nhà quốc hội.

Đại sảnh ở nơi này chỉ có một lối vào, tất cả những người muốn đi vào tòa nhà quốc hội đều cần phải thực hiện kiểm tra an toàn lần cuối cùng ở đây, nghiêm cấm tất cả những ai đi vào mà mang theo vũ khí hoặc vật cấm.

Mặc dù Triệu Ngọc mang súng bên người, nhưng dù sao thân phận hắn bây giờ là Cục trưởng Cục Cảnh sát.

Cho nên khi tiến hành kiểm tra thân thể, hắn ung dung rút súng ra đặt trên bàn, ngang ngược nói với nhân viên kiểm tra: “Các người giữ nó trước cho tôi, khi tôi đi sẽ lấy lại!”

Hành vi của Triệu Ngọc hiển nhiên hơi khác thường, nhưng nhân viên kiểm tra kiêng kỵ thân phận của hắn nên không dám làm gì, lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn, cất khẩu súng đó đi.

Sau khi qua được ải kiểm tra, Triệu Ngọc không vội vàng đi tìm phòng làm việc của Đan Long mà đi dạo mấy vòng ở đại sảnh, quan sát kỹ địa hình.

Sau đó, hắn lại đi đến trước bảng vẽ sơ đồ lối thoát hiểm ở cửa cầu thang, nghiên cứu kỹ đường đi và kết cấu của cả tòa nhà.

Biết rõ được chỗ nào có lối thoát hiểm, chỗ nào có thiết bị cứu hỏa vân vân…

Đợi sau khi nắm rõ toàn bộ, hắn mới chuẩn bị đi lên tầng.

Nhưng mà, nói thật lòng, trước khi bước vào tòa nhà, Triệu Ngọc thực ra không suy xét tỉ mỉ gì, mục đích của hắn chỉ là lợi dụng thân phận giả của mình, tìm một cơ hội để đối mặt với Đan Long, nói chuyện đàng hoàng với ông ta, xem thử chủ mưu thật sự có phải là ông ta hay không?

Nếu như đúng thế, vậy thì liều mạng mà xử lý ông ta!

Nếu như không phải, vậy thì xin ông ta điều tra kỹ vụ án này, xem thử ai mới là hung thủ thật sự đứng sau màn! Làm thế cũng có thể giúp Mahazaya thoát khỏi một mối nguy.

Nhưng mà sau khi vào tòa nhà, hắn mới phát hiện sự việc không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, giống như bây giờ, hắn vốn không biết được Đan Long rốt cuộc đang ở đâu?

Trên sơ đồ không ghi chú vị trí phòng làm việc của Đan Long, thật là…

Hắn vẫn còn đang đi dạo trong đại sảnh, thỉnh thoảng có rất nhiều nhân viên làm việc đi ngang qua với dáng vẻ vội vã, có người nhận ra vị này là Cục trưởng Cục An ninhthì gật đầu tỏ ý chào hắn.

Triệu Ngọc chẳng quen biết ai, dứt khoát không thèm để ý.

Có điều, hắn biết rõ cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có thể giống như con ruồi mất đầu mà đi loạn, cuối cùng hắn quyết định dùng chút mẹo, thăm dò tí.

Thế là hắn đi thẳng tới bàn tư vấn ở đại sảnh, vẫy tay gọi một nhân viên tư vấn xinh đẹp đến.

“Cục trưởng Abadger, chào ngài!” Nhân viên tư vấn nhận ra Cục trưởng Cục Cảnh sát, lập tức tươi cười như hoa lên tiếng chào hỏi.

Triệu Ngọc thì lại nghiêm mặt như cũ, dùng giọng gấp gáp và lãnh đạm hỏi: “Tôi đã hẹn với đại biểu Đan Long rồi, sao lại không thấy ông ấy đâu cả?”

“Hả?” Nhân viên tư vấn sững sờ, không ngờ đến Triệu Ngọc vừa mở miệng liền nhắc đến lãnh đạo cấp cao nhất, ngây người xong, lúc này cô ta mới vội nói: “Ngài… đợi một chút, tôi đi xem thử…”

“Không cần xem nữa!” Một nhân viên tư vấn có thân hình hơi béo tròn ở phía sau lười biếng nói: “Vừa rồi có mấy vị lãnh sự của Đại sứ quán nước Pháp đến, đại biểu Đan Long đang đàm phán với họ!”

“Ồ…” Triệu Ngọc giả vờ hiểu ra: “Tôi đang bảo tại sao ông ấy không ở phòng làm việc! Nhanh lên, tra cho tôi xem ông ấy đang đàm phán với họ ở đâu? Tôi có chuyện vô cùng gấp cần phải gặp ông ấy!”

“Cái này…” Nhân viên tư vấn xinh đẹp lại sững sờ.

“Không phải phòng tiếp khách ở tầng năm thì là văn phòng lãnh sự ở lầu sáu” Nhân viên tư vấn mập mạp ở phía sau biếng nhác lên tiếng: “Ngài lên xem thử đi! Chỗ nào có nhiều vệ sĩ thì chính là nó!”

Hầy!

Triệu Ngọc cảm thán, xinh đẹp cũng không thể thay thế được năng lực, lập tức dựng ngón cái với nhân viên tư vấn mập mạp, lúc này mới quay người đi về phía thang máy.

Thang máy đi đến tầng năm, Triệu Ngọc đi một lúc thì nhìn thấy có một nơi được dày đặc vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt, trong đó còn xen lẫn vài người da trắng có thân hình cao lớn.

Rất rõ ràng, hắn đã đến đúng chỗ, có lẽ đại biểu Đan Long đang đàm phán với lãnh sự nước Pháp ở đây.

Mục đích đàm phán của họ rất rõ ràng, nhất định là vì vụ tập kích ở khách sạn Hilton kia.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc đi lòng vòng ở bên ngoài, bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, thời gian của cuộc đàm phán này đoán chừng không ngắn, mình phải làm sao mới có thể gặp mặt Đan Long đây?

Cứ đợi như vậy ư?

Nhưng mà, cho dù ông ta đàm phán xong rồi, cho dù mình cải trang thành Cục trưởng Cục Cảnh sát, mình thật sự có thể gặp mặt ông ta sao? Dù sao cấp bậc cách xa nhau đến như vậy cơ mà!

Hay là… mình phá hoại một trận?

Hoặc là…

Ngay vào lúc Triệu Ngọc đang nghĩ chuyện xấu, cửa phòng họp chợt mở ra, một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi đeo mắt kính bước ra.

Người này mặc một bộ tây trang xanh lam phẳng phiu, mặc dù nước da ngăm đen, nhưng vẻ mặt nho nhã, ăn bận rất giống một nhân viên văn chức.

Ông ta vừa bước ra khỏi phòng họp, vừa nghe điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ông ta đang gọi điện thoại thì lại thoáng thấy Triệu Ngọc giả trang thành Cục trưởng Cục Cảnh sát.

“Ấy?” Người này chợt sửng sốt, dường như vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đặt điện thoại xuống, bước nhanh đến trước mặt Triệu Ngọc, khẩn thiết hỏi: “Cục trưởng Abadger, sao ngài lại chạy đến đây rồi?”

“Ừm…” Triệu Ngọc không quen biết tên này, có điều từ ngữ điệu là có thể biết cấp bậc của người này có lẽ không hề thấp.

“Ông không sao chứ? Sao trên người toàn bùn thế? Trên cổ còn có máu nữa…” Người này kinh ngạc hỏi: “Ông làm cái gì hả?”

“Tôi… ừm… “ Mắt Triệu Ngọc xoay vòng, nhân cơ hội hỏi: “Đại biểu Đan Long đâu? Có ở trong đó không?”

“Có… có chứ… sao thế?” Người này càng thêm hiếu kỳ.

“Ồ…” Triệu Ngọc vò đầu: “Ông chịu khó báo cho ông ấy một tiếng, cứ nói là tôi muốn gặp ông ấy! Tôi có chuyện gấp cần phải báo cáo với ông ấy ngay!”

Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên càng thêm tò mò, lập tức đẩy đẩy mắt kính nói: “Không sao đâu, có chuyện gì thì nói với tôi là được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho ông ấy!”

“Ông cũng biết là đại biểu Đan Long đang xử lý chuyện quốc tế quan trọng rồi đấy…”

“Không được” Triệu Ngọc nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Ông ấy cần phải biết chuyện này, ông hãy chịu khó chuyển lời giúp tôi một tiếng đi! Tôi ở đây đợi ông ấy…”