Chương 1800 Không thấy thỏ không thả chim ưng*
* Không thấy thỏ không thả chim ưng (不见兔子不撒鹰): ý chỉ không thấy được mục tiêu rõ ràng thì sẽ không hành động“N
ày, Cục trưởng Abadger” Lúc này, người đàn ông trung niên có khí chất vô cùng nho nhã kia sa sầm nét mặt, nói với Triệu Ngọc: “Tôi là thư ký trưởng của đại biểu Đan Long, dù có chuyện lớn bằng trời, nói với tôi là được rồi!”
Thư ký trưởng…
Triệu Ngọc nhớ lại tài liệu đã xem trước đó, vẫn chẳng có ấn tượng gì.
“Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thư ký tưởng híp mắt lại nói: “Tôi sẽ xem xét kỹ xem rốt cuộc có cần truyền lời cho đại biểu biết ngay bây giờ hay không!”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc nhìn vị thư ký trưởng này, tính toán trong lòng, nếu như người này có mối quan hệ mật thiết với Đan Long thì rất có thể cũng là một nhân vật nguy hiểm, cho nên… mình chưa thấy thỏ thì không thể dễ dàng thả chim ưng được.
Thế là, Triệu Ngọc xua tay nói: “Chuyện của tôi liên quan đến thanh danh của đại biểu Đan Long, không gặp được ông ấy, tuyệt không thể nói”
“Chậc chậc…” Thư ký trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hơi tức giận nói: “Ông có biết hành động đến đây tìm đại biểu Đan Long là đã vượt cấp rồi hay không?”
“Ông có biết đại biểu Đan Long có bao nhiêu việc cần phải xử lý hay không? Nếu như không thông qua tôi, ông căn bản không thể nào gặp được ông ấy…”
Chà chà…
Triệu Ngọc nghe hiểu được ý của người này, xem ra, không thấy thỏ không thả chim ưng là quyết định đúng đắn, nhưng nếu muốn thấy được thỏ cũng phải thả chút mồi nhử.
“Chẳng lẽ ông không biết? Tối hôm qua nhà của Bộ trưởng Marian gặp phải côn đồ tập kích, bị người khác sát hại, sáng nay đã gửi thông báo cho Cục An ninhcủa các ông, lúc này, ông nên đi điều tra vụ án của ông ta mới phải!”
“Nhưng bây giờ ông lại bất thình lình chạy đến đây gặp đại biểu, có phải là ông muốn gán cho mình tội danh tự ý rời vị trí hay không?”
“Không, Marian không phải là bị côn đồ sát hại mà là tự sát!” Triệu Ngọc không nhịn được đáp lại.
“Cái gì!?” Thư ký trưởng kinh ngạc đến mức suýt quăng luôn mắt kính, vội vàng đỡ lấy mắt kính, ngạc nhiên hỏi: “Ông… làm sao ông biết?”
“Thừa lời, khi đó tôi cũng ở hiện trường mà!” Triệu Ngọc chỉ cổ của mình: “Tôi cũng suýt chết đấy!”
“Hả!?” Thư ký trưởng bỗng run lên, vẻ mặt thay đổi, ông ta gấp gáp hỏi: “Này… rốt cuộc là chuyện gì?”
“Một tên người Thái tên là Thích Khôn trói chúng tôi lại!” Triệu Ngọc nói nhảm: “Tên này ép chết Marian còn suýt giết chết tôi nữa!”
Chợt nghe thấy tên Thích Khôn, thư ký trưởng lại giật mình lần nữa, cả xương gò má cũng run lên.
“Tôi không biết ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì! Nhưng tôi cảm thấy ông ta đến là vì vụ án Kuman Thong!” Triệu Ngọc nhìn thấy phản ứng khác thường của thư ký trưởng, dứt khoát ngả bài: “Ông ta ép tôi lấy tài liệu nghi phạm của vụ án Kuman Thong năm đó, nhưng tôi phát hiện những tài liệu đó đã bị người khác xóa mất rồi!”
“Không còn cách nào khác, ông ta liền ép tôi đến nhà của Marian, yêu cầu Marian nhớ lại những tài liệu nghi phạm đó, ông ta còn nói… chuyện này, với đại biểu Đan Long… ừm…”
“À…”
Thư ký trưởng hoàn toàn bị dọa đến phát sợ rồi, ông ta nhanh chóng kéo Triệu Ngọc đi đến một bên hành lang, sau đó vội vàng mở cửa phòng ra.
Hai phòng phía trước không mở được, cho đến phòng thứ ba mới có thể mở.
Đó là một văn phòng có diện tích nhỏ hẹp, trong phòng chẳng có ai, chỉ có một bàn làm việc.
Thư ký trưởng khẩn trương kéo Triệu Ngọc vào trong phòng.
“Cục trưởng Abadger” Sắc mặt thư ký trưởng trắng bệch, ông ta vô cùng sốt sắng nói: “Chuyện này không phải chuyện nhỏ, ông mau nói cho tôi biết, tên người Thái đó hiện giờ đang ở đâu?”
“Sao tôi biết được?” Triệu Ngọc chỉ lên cổ mình: “Nếu như không phải tôi giả chết, bây giờ có lẽ chẳng còn mạng để mà gặp các ông nữa!”
“Có điều, có lẽ tôi có thể bắt được ông ta, bởi vì tên đó nói với tôi… ừm…”
Đã thả xong mồi nhử, đương nhiên Triệu Ngọc không thể nói tiếp, lập tức ngậm miệng lại.
“Ông… nói tiếp đi chứ!?” Thư ký trưởng hối thúc.
“Ông ta không cẩn thận để lộ một bí mật lớn có liên quan đến đại biểu Đan Long, bí mật này, tôi không thể nói với ông, cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Ông xem xét nhanh đi, xem thử rốt cuộc hôm nay có thể gặp được đại biểu Đan Long hay không?”
“Nếu như không gặp được, vậy thì tất cả hậu quả do một mình ông gánh đấy!”
“Ông…” Thư ký trưởng nhíu mày, hiển nhiên vô cùng tức giận, có điều, sau khi nhìn thấy thái độ kiên quyết của Triệu Ngọc, cuối cùng ông ta cũng thỏa hiệp, gật đầu nói: “Vậy được rồi, ông đợi ở đây!”
“Bây giờ tôi đi báo với đại biểu Đan Long, nhưng mà tôi không dám đảm bảo ông ấy sẽ gặp ông ngay tức khắc, ít nhất phải đợi đến sau khi đàm phán xong với đại biểu nước Pháp…”
“Được rồi, đi đi… tôi đợi…” Triệu Ngọc thờ ơ xua xua tay.
“Haizzz!” Thư ký trưởng thở dài, lập tức đẩy cửa rời khỏi văn phòng.
Lạch cạch, sau khi cửa lớn của văn phòng đóng lại, sắc mặt của thư ký trưởng thay đổi như ảo thuật, đột nhiên trở nên âm trầm đáng sợ, ánh mắt cũng lóe lên tia độc ác.
Ông ta chuyển qua hành lang, lập tức vẫy tay ra hiệu với bảo vệ đang giữ ở cửa.
Bốn tên bảo vệ vạm vỡ, giắt súng bên hông tức khắc bước nhanh đến trước mặt ông ta.
“Cục trưởng Abadger ở căn phòng thứ ba” Thư ký trưởng lạnh lùng ra lệnh: “Các anh đứng ở cửa canh giữ ông ta cho kỹ, không được để ông ta đi đâu!”
“Rõ!” Bốn tên bảo vệ nhận lệnh, lập tức rẽ vào hành lang, bao vây ở trước cửa văn phòng mà Triệu Ngọc đang ở kia.
Sau đó, thư ký trưởng móc điện thoại của mình ra, vẻ mặt nghiêm nghị gọi một cuộc điện thoại.
Tút… tút tút…
Điện thoại vang lên năm tiếng, đối phương cuối cùng cũng nghe máy.
“Alo…” Thư ký trưởng bước nhanh đến một góc yên tĩnh, nhỏ giọng chất vấn: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Điên rồi à?”
“Tôi… ừm…” Điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Tôi sao chứ?”
“Không phải tôi bảo cậu theo dõi các đặc công Pháp bị sa lưới à? Sao cậu lại chạy đến chỗ của Maria chứ, bây giờ… ừm… ừm…”
Nói đến đây, thư ký trưởng chợt nhận ra có chỗ nào đó không đúng, liền ngừng chất vấn, nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai!?”
“Tôi?” Đối phương trả lời: “Tôi là Thích Khôn, sao thế?”
“Hả!?”
Bỗng thư ký trưởng nhận ra giọng nói trong điện thoại vốn không phải là người ông ta muốn tìm, mà chính là tên Abadger vừa nãy.
“Đáng chết!”
Thư ký trưởng vội vàng cúp điện thoại, sau đó chạy như bay về phía văn phòng Triệu Ngọc đang ở.
Có rất nhiều bảo vệ vẫn còn đang chặn ở ngoài cửa, thư ký trưởng bỗng mở cửa đi vào phòng.
Nhưng sau khi đi vào, ông ta lại chợt choáng váng, chỉ thấy nguyên căn phòng không một bóng người!
Đây là một phòng làm việc nhỏ hẹp, bên trong chỉ có một bàn làm việc nhỏ không thể giấu người được, cả căn phòng gần như chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ không sót một thứ gì, chắc chắn không có một ai!
“Đáng chết! Làm cái quái gì vậy?”
Thư ký trưởng kiểm tra khắp phòng một lượt, sau khi xác nhận không có người, lập tức gấp rút dặn dò bảo vệ: “Mau, phong tỏa nguyên tòa nhà, chặn các lối ra, lục soát toàn bộ, nhất định phải lập tức tìm ra Cục trưởng Abadger cho tôi!”
“Nếu như để ông ta chạy thoát, tất cả các người đừng mong sống nữa! Nhanh!”
“Rõ!”
Khi thư ký trưởng hạ lệnh, các bảo vệ nhanh chóng chia ra chấp hành mệnh lệnh.
“Đợi một chút!” Ai ngờ, thư ký trưởng như nhớ ra gì đó, lại gọi họ lại dặn dò: “Nếu như ông ta phản kháng, giết chết bất luận tội, bây giờ ông ta đã là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm!”
“Rõ!”
Các cảnh sát móc súng ra, tất cả chia ra hành động…
“Mẹ nó! Con mẹ nói!!!” Thư ký trưởng buồn bực đập khung cửa, sau đó lại lôi điện thoại ra gọi một cuộc gọi khác, ra lệnh cho người trong điện thoại: “Alo, bây giờ cậu lập tức điều tra vị trí của một số điện thoại cho tôi, tôi sẽ gửi số cho cậu, nhanh lên…”
Sau đó, ông ta nhấn phím điện thoại, chuẩn bị gửi số điện thoại thì lại chợt nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh khác thường.
Hả!?
Thư ký trưởng bị dọa đến mức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nắm đấm to đùng đang lao đến mặt mình, một giây sau đã hoàn toàn mất đi ý thức…