Chương 1804 Đàm phán
“Anh nói cái gì?” Thư ký trưởng nói trong điện thoại: “Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả!”“Còn giả vờ à?” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Vừa rồi ông đã gọi điện thoại cho Thích Khôn và nói cái gì hả, chẳng phải ông sai Thích Khôn đi thăm dò người phụ nữ Pháp kia sao?”
“À…” Thư ký trưởng kích động hiểu ra: “À… Tôi hiểu rồi, anh và Abadger là một bọn, các người thông đồng với nhau! Các người…”
“Được rồi, tôi còn có chuyện quan trọng muốn đàm phán với đại biểu Đan Long, nhanh chóng làm theo lời tôi nói đi!” Triệu Ngọc nói: “30 phút, hiện giờ chỉ còn lại hơn 29 phút thôi, nắm chặt thời gian đi ông già!”
Nói xong, Triệu Ngọc định cúp điện thoại.
“Khoan, anh nghe tôi nói đã” Thư ký trưởng vội vàng nói: “Lời tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự không biết ai đã bắt người phụ nữ Pháp mà anh nói! Bằng không, tôi đã không bảo Thích Khôn đi thăm dò…”
“Tôi mặc kệ…” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Đó là chuyện của các người, hiện giờ chỉ còn lại 29 phút 1 giây thôi, ông cứ thế mà làm! Nếu như ông không làm được, vậy thì ông phải chịu trách nhiệm về cái chết của đại biểu Đan Long đấy!”
Lần này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng cúp điện thoại.
“Thế này…” Đan Long lo lắng hỏi Triệu Ngọc: “Xem ra, anh không chỉ vì vụ án mưu sát Kuman Thong mà đến đây! Chuyện người phụ nữ Pháp kia là sao? Tại sao tôi không hiểu gì cả?”
“Ha ha” Triệu Ngọc mỉm cười: “Ông cũng đang giả vờ đúng không? Không sao, còn 29 phút nữa để hai chúng ta bàn đường quanh co một chút!”
“Anh…” Nhìn thấy nụ cười bí hiểm của Triệu Ngọc, Đan Long khẽ run rẩy, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường.
“Đại biểu Đan Long, ông là người có thể diện” Triệu Ngọc hạ họng súng xuống, nói với Đan Long: “Tôi hy vọng cuộc nói chuyện của chúng ta cũng được tôn trọng một chút, tôi thật sự không muốn làm mấy chuyện xấu xa như cắt ngón tay, cắt lỗ tai, rút đầu lưỡi của nhân vật danh giá như ông, ông nói xem có đúng không?”
Nghe lời nói ấy của Triệu Ngọc, khuôn mặt Đan Long biến thành màu quả cà chỉ trong nháy mắt.
“Tôi… Tôi cảm thấy cũng đúng, nhưng mà…” Đan Long run rẩy nói: “Tôi thật sự không biết gì những chuyện mà anh vừa nói, tôi thật sự không biết mà!”
“Không, ông đừng sốt ruột vội, nghe tôi nói” Triệu Ngọc nói: “Ông xem, tôi chỉ là một thám tử, chỉ vì muốn hiểu rõ chân tướng nên mới đến đây!”
“Ông xem thế này có được không nhé, chỉ cần ông nói rõ chân tướng cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, được không? Đến lúc đó, ông vẫn cứ làm chức đại biểu của ông, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến ông, thế nào?”
“Tôi…” Đan Long khó xử nói: “Tôi không nói dối, tôi thật sự không hiểu ý anh là gì, vụ án Kuman Thong mà anh muốn điều tra thật sự không hề liên quan tới tôi!”
“Anh này, liệu trong chuyện này có hiểu lầm gì không…”
“Haizz!” Triệu Ngọc thở dài, trầm ngâm mấy giây, lúc này mới đặt bàn tay của Đan Long lên mặt bàn, sau đó dùng súng ngắn đè vào lòng bàn tay ông ta, thất vọng nói: “Thật tiếc, xem ra, ông không phải là người có thể diện, vậy thì tôi chỉ có thể tặng cho ông một món quà gặp mặt trước, sau đó chúng ta mới có thể nói chuyện cho rõ được”
“Đừng… Đừng đừng đừng…” Đan Long bị dọa, ra sức giãy giụa, nhưng Triệu Ngọc rất mạnh mẽ, hoàn toàn không thể giãy ra được.
“Đừng lo, rất nhanh ấy mà” Triệu Ngọc thơ ơ, nói: “Nếu ông may mắn thì ngón tay của ông sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu, nếu xui xẻo một chút thì cùng lắm chỉ có ba ngón tay là sẽ không còn nghe theo sự điều khiển của ông nữa thôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc bóp cò, dường như sắp nổ súng.
“Không! Đừng đừng đừng! Chờ… Chờ một chút đã!” Đan Long bị dọa đến mức lớn tiếng kêu to, run rẩy năn nỉ: “Như vậy có được không, anh… Anh hãy nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho tôi nghe đã, tôi cam đoan, chỉ cần tôi biết gì thì tôi tuyệt đối sẽ không giấu giếm, như thế cũng được mà đúng không?”
“…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy ông ta nói cũng có lý, thế là gật đầu nói: “Được rồi, để tôi suy nghĩ lại đã, chúng ta hãy bắt đầu nói từ chuyện thứ nhất đi!”
“Tôi tới Mahazaya điều tra vụ án Kuman Thong, lúc đầu thì không điều tra được gì, nhưng khi tôi chuẩn bị về thì lại bị hãm hại tại sân bay của các người, cảnh sát nơi đó nhét một bọc chất cấm vào hành lý của tôi, muốn hãm hại tôi!”
“Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn đào thoát được!”
“Cảnh sát sân bay nói với tôi là Cục An ninh bảo bọn họ làm như thế!”
“Cho nên tôi đã đi tìm Cục trưởng Cục An ninh, nói chuyện với ông ta cho rõ, nhưng ông ta lại nói với tôi rằng ông ta nhận được mệnh lệnh của ông nên mới làm như vậy!”
“Ngài Đan Long, bây giờ ông đã nhớ ra rốt cuộc tôi là ai chưa?”
“Việc này…” Đan Long nhíu chặt lông mày, vẫn tỏ ra nghi hoặc rất ngây thơ: “Ý anh là Abadger à? Nhưng mà… Tôi… đâu làm chuyện đó?”
“Tôi vốn dĩ không hề nhận ra anh, tại sao phải phái người hãm hại anh chứ?”
“Ông còn giả vờ à, vậy thì để tôi nói lại từ đầu cho ông biết” Triệu Ngọc nói: “Cục phó Cục An ninh Marge vì trò chuyện với một chuyên gia Thái Lan điều tra về vụ án Kuman Thong mà cả nhà bị đồ sát diệt khẩu!”
“Tư liệu liên quan tới vụ án Kuman Thong ở Cục An ninh đã bị người ta cố ý xóa bỏ!”
“Còn nữa, chúng tôi vừa mới tới Mahazaya đã bị theo dõi và vu hãm, tất cả mọi chuyện đều chứng tỏ có kẻ đang ngăn cản bất cứ ai đụng vào vụ án này!”
“Có kẻ muốn che giấu chân tướng, thậm chí vì để che giấu chân tướng mà không tiếc nổ chết mấy phóng viên người Pháp!”
“Kẻ có thể làm được những chuyện kinh thiên động địa như vậy, tất nhiên là một nhân vật có quyền lực khuynh quốc, mà nhìn chung Mahazaya thì người có thể có quyết đoán đến vậy chỉ sợ cũng chỉ có Đan Long đại nhân thôi nhỉ?”
“Cái này… Cái này…”
Nói đến đây, sắc mặt Đan Long càng trở nên khó xử. Mà lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng dựa vào nét mặt của ông ta để bắt được vẻ sợ hãi.
Ánh mắt Đan Long né tránh, hai gò má khẽ run, hiển nhiên là đang lo lắng điều gì đó.
Hừ hừ… Cuối cùng cũng bắt được ông rồi!
Chỉ dựa vào một ánh mắt này, Triệu Ngọc lập tức biết được Đan Long hiển nhiên đang giấu điều gì đó.
Thế là hắn liền rèn sắt khi còn nóng: “Tôi đã đi tìm Marian, kết quả, Marian thà tự sát cũng không chịu nói ra hung thủ thực sự phía sau màn!”
“Còn Thích Khôn nữa, ông ta cũng vậy, đến chết cũng không chịu lộ ra nửa chữ!”
“Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ thân phận của hung thủ thật sự phía sau màn không phải người mà bọn họ chọc nổi, thà rằng tự sát cũng tuyệt đối không thể lộ nửa lời!”
“Đại biểu Đan Long, ở Mahazaya, ngoại trừ ông ra, còn ai có quyền lực lớn đến vậy?”
“Việc này…” Đan Long run rẩy cả người, không nói nên lời.
“Cho nên, vụ án Kuman Thong giết người chắc chắn có liên quan tới ông đúng không?” Triệu Ngọc cảm thấy hài lòng, nói: “Ông cực lực muốn che giấu chân tướng như vậy là vì muốn bảo vệ ai chứ?”
“Là chính ông sao?”
“Đừng giả vờ nữa, nếu tôi không đoán sai, ông chính là… sát thủ của vụ án Kuman Thong cực kỳ nổi tiếng!?”
“Việc này…” Đan Long run rẩy, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, từ tím đã biến thành đen, khó coi đến mức không thể nhìn lại.
“Sao vậy, đại biểu Đan Long?” Triệu Ngọc dùng súng ngắn chĩa vào bàn tay của ông ta, nói: “Bây giờ ông còn lời nào để nói không?”
“Tôi… Tôi phải làm sao mới có thể khiến anh tin tôi chứ? Tôi thật sự không làm những chuyện mà anh nói!” Đan Long vô tội nói: “Anh đã nói anh là thám tử, vậy thì anh phải đưa ra chứng cứ, dựa vào cái gì mà nói tôi là sát thủ vụ án Kuman Thong chứ?”
“Anh… Anh không cảm thấy anh làm thế là rất vô trách nhiệm sao?”
“Anh nói rằng Abadger khai là tôi ra lệnh!” Đan Long nói: “Thế nhưng nếu như ông ta nói dối thì sao?”
“…” Triệu Ngọc suy nghĩ đến lời nói của Đan Long.
Vài giây sau, hắn dùng sức đè lên bàn tay của Đan Long, hung tợn nói: “Ông nói đúng, quả thật là tôi không có chứng cứ!”
“Nhưng mà, có vài điều tôi hy vọng ông có thể biết, chính vì không có chứng cứ nên tôi mới lấy thân phận như vậy để gặp ông!”
“Tôi hy vọng ông có thể hiểu rằng, để điều tra chân tướng, chuyện gì tôi cũng có thể làm được!”
Nói xong, Triệu Ngọc bỗng nhiên bóp cò, trong phòng họp bất ngờ vang lên một… tiếng súng rất rõ ràng!!!