Chương 1803 Tôi là thám tử
“Anh… rốt cuộc anh là ai?” Đan Long không dám nhìn vào họng súng đen ngòm, đành phải nhìn lên trần nhà rồi hỏi Triệu Ngọc: “Các người muốn làm gì?”“Haizz” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng rằng được gặp Boss sẽ có bất ngờ gì! Phản ứng này của ông sao mà kém thế? Dường như tôi đã từng nghe rất nhiều lần rồi…”
“Tôi… Tôi không hiểu anh đang nói cái gì…” Đan Long run rẩy nói: “Anh… Anh không chạy thoát được đâu, anh đã bị bao vây rồi!”
“Tôi biết” Triệu Ngọc gật đầu an ủi: “Ông không cần lo lắng quá đâu, tôi vốn không muốn chạy mà! Thực ra, tôi không phải phe đối lập, cũng không phải phần tử khủng bố, càng không phải là sát thủ quốc tế gì đó!”
“Bây giờ, để tôi tự giới thiệu về bản thân một chút” Triệu Ngọc duỗi tay trái ra, tay phải vẫn cầm súng chĩa vào Đan Long, nói: “Tại hạ tên là Triệu Ngọc, là một thám tử đến từ Trung Quốc, lần này tôi mạo muội đến đây, không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là muốn giải quyết một vụ án, hy vọng ông có thể cung cấp manh mối cho tôi!”
Lời Triệu Ngọc nói đều là sự thật, nhưng khi Đan Long nghe thấy vậy lại không khác gì nghe truyện cổ tích. Bởi vậy, ông ta chỉ có thể trừng con mắt xếch, á khẩu không trả lời được.
“Thật đấy” Triệu Ngọc giải thích: “Theo lý thuyết, tôi nên hẹn trước với ông mới đúng, thế nhưng mà… Bởi vì xảy ra vài chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn, cho nên tôi không thể không sử dụng biện pháp tương đối cực đoan này!”
“Nếu như làm ông kinh sợ, mong là đại biểu Đan Long có thể thông cảm một chút, thật xin lỗi…”
“Anh… Việc này… Tôi…” Đan Long vẫn còn hỗn loạn, nói lắp hồi lâu mới nặn ra được một câu hỏi: “Anh muốn giải quyết vụ án nào?”
Bịch bịch… Bịch bịch…
Đúng lúc này, cửa lớn văn phòng bỗng nhiên bị đập vang, rất rõ ràng, các nhân viên bảo vệ đã ý thức được có chuyện lớn xảy ra, nên muốn xông vào phòng họp.
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc không kiên nhẫn chậc lưỡi, lập tức kéo đại biểu Đan Long lên, bắt ông ta tới cửa, sau đó dùng súng nhắm vào sau lưng ông ta rồi uy hiếp: “Nói với cấp dưới của ông vài câu, để bọn họ đừng lộn xộn! Bằng không… ông biết rõ hậu quả rồi đấy!”
“Được, được…” Đan Long tất nhiên hiểu ý của Triệu Ngọc, bèn cao giọng hô ra bên ngoài: “Đừng đập, đừng đập nữa!”
“Các người… Các người đừng vào, có nghe thấy không? Không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được phép vào!!”
Nghe Đan Long nói như vậy, bên ngoài lập tức yên tĩnh trở lại, hiển nhiên, các nhân viên an ninh đã biết Đan Long đang bị uy hiếp.
“Đại… Đại biểu… Ngài không sao chứ?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một vị quan chức nào đó.
Triệu Ngọc dùng súng dí vào lưng Đan Long một cái, Đan Long nhanh chóng nói lớn: “Không sao cả không sao cả! Các người nghe kỹ cho tôi, không được nhúc nhích, tuyệt đối không thể manh động, hiểu không?”
“Nhưng mà…” Quan chức bên ngoài đương nhiên không chịu bỏ qua.
Triệu Ngọc bóp cò một cái, bắn một phát súng về phía cửa lớn.
Đoàng!
Âm thanh chát chúa vang lên, Đan Long bị dọa, đột nhiên rụt cổ lại, còn bên ngoài thì có tiếng người vội nằm xuống.
“Này, nói gì đi…” Triệu Ngọc am hiểu trình tự bắt cóc, nên nói nhỏ nhắc nhở một câu.
Đan Long hiểu được, nhanh chóng quát về phía ngoài: “Hiện giờ đã nghe rõ chưa hả? Đừng có lộn xộn nữa, cũng đừng nói gì cả…”
Thế là bên ngoài quả nhiên hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám lên tiếng nữa.
Thấy giờ phút mấu chốt đã đến, Triệu Ngọc mới kéo Đan Long về chỗ ngồi trước đó, lại bước vào vấn đề chính.
“Đầu tiên, ông hãy bình tĩnh lại đã, tôi có thể cam đoan với ông, mục đích của tôi rất đơn giản!” Triệu Ngọc từ tốn nói: “Tôi chỉ muốn điều tra rõ vụ án của tôi, chỉ cần ông thành thật trả lời vấn đề của tôi, khiến tôi hiểu rõ vụ án thì tôi tuyệt đối không làm khó dễ ông, nhất định sẽ giơ hai tay lên đầu hàng, mặc cho các người xử lý, ông thấy thế nào?”
“Việc này…” Đan Long đương nhiên không tin, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Vậy… Rốt cuộc anh muốn biết điều gì?”
“Ha ha, tôi cảm thấy trong lòng ông chí ít cũng có cân nhắc đúng không?” Triệu Ngọc nhìn chăm chú vào mắt Đan Long, cẩn thận quan sát từng biến hóa dù chỉ rất nhỏ của ông ta, sau đó gằn từng chữ nói: “Thứ tôi muốn điều tra đương nhiên là vụ án giết người cực kỳ nổi tiếng Ku – man – Thong!”
“Hả?” Đan Long chau mày, lộ ra vẻ mặt phức tạp rất khó hình dung, nói: “Anh… Anh đang nói gì vậy? Vụ án Kuman Thong giết người? Chuyện này…” Ông ta nhớ lại một chút, nói: “Đây không phải là vụ án từ rất nhiều năm về trước sao?”
“Vụ án này… có liên quan gì tới tôi chứ?”
Thịch…
Tim Triệu Ngọc bỗng nhiên giật thót một cái, bởi vì mặc dù biểu cảm của Đan Long phức tạp nhưng Triệu Ngọc không hề nhìn thấy vẻ kinh ngạc hay lo lắng gì.
Việc này…
Kết quả như vậy chỉ có thể chứng tỏ hai loại khả năng, một loại là Đan Long che giấu rất sâu, ông ta đã sớm dự liệu đến tình huống này, cho nên đã chuẩn bị đầy đủ.
Mà một khả năng khác chính là ông ta vô tội, vốn dĩ không biết chút nào!
“Hừ” Nhưng Triệu Ngọc vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào trên mặt, tiếp tục hỏi: “Ông thật sự không biết tôi sao?”
“Anh?” Đan Long không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không biết!… Không phải đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau à?”
Ông ta cực kỳ cẩn thận…
Lần này, Triệu Ngọc vẫn không nhìn ra được vấn đề gì.
“Được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nếu như ông đã không thừa nhận, vậy thì chúng ta hãy nói lại từ đầu! Dù sao, tôi đã chẳng thèm đếm xỉa đến cái gì nữa rồi!”
Ting ting ting… Ting ting ting…
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nói xong thì điện thoại di động của hắn trong túi bỗng nhiên vang lên.
Giờ phút này, trong túi của hắn có tổng cộng ba chiếc điện thoại, một cái là của chính hắn, một cái là của Thích Khôn, còn một cái khác thì là của thư ký trưởng Tô Khôn kia.
Nghe tiếng âm báo này, Triệu Ngọc có thể nghe ra được đó là điện thoại của thư ký trưởng kia.
Hắn mở điện thoại di động ra, nhìn thấy một dãy số lạ.
Lúc đầu, Triệu Ngọc định trực tiếp bỏ qua, nhưng nghĩ lại, có khi nào có thể thông qua điện thoại của thư ký trưởng để nhận được tin tức mới nào hay không?
Thế là hắn chỉnh thành giọng nói của thư ký trưởng, định thông qua điện thoại lấy một chút tin tình báo.
Ai ngờ, sau khi nhấn nghe, trong điện thoại bất ngờ truyền đến giọng nói của chính vị thư ký trưởng kia: “Này, Abadger, rốt cuộc ông đang giở trò quỷ gì vậy? Tại sao ông lại giả trang thành tôi chứ? Tại sao ông lại muốn bắt cóc đại biểu Đan Long, ông điên rồi à…”
Nghe thấy tiếng chất vấn giống như đạn bắn liên thanh này, Triệu Ngọc giờ mới hiểu được, hóa ra là vị thư ký trưởng Tô Khôn kia đã tỉnh lại, giờ đang muốn lợi dụng điện thoại của chính ông ta để tiến hành đàm phán!
Được rồi…
Nếu đã như vậy thì ông đây sẽ chơi đùa với ông một trận, xem tôi có chơi chết ông không!
Thế là Triệu Ngọc dùng giọng của mình để nói vào điện thoại: “Này, ông là ai vậy? Ông bị bệnh à? Cái gì mà Abadger, tại sao tôi không hiểu gì cả?”
“…” Trong nháy mắt, thư ký trưởng trong điện thoại nghẹn lời, trầm ngâm hồi lâu mới do dự hỏi: “Anh… Anh là ai?”
“Tôi?” Triệu Ngọc nói: “Tôi là ai thì có liên quan gì đến ông? Nói cho ông biết, hiện tại tôi đang nói chuyện với đại biểu Đan Long đó, tôi không buồn đếm xỉa gì đến các người đâu!”
“Anh…” Thư ký trưởng quả nhiên điên rồi, chỉ có thể kiên trì nói: “Anh đã bị bao vây, đừng có gây rối!”
“Gây rối? Câu nói này tôi cũng đang muốn nói với các người đó!” Triệu Ngọc nói: “Các người tuyệt đối đừng có gây rối, nếu không, đại biểu Đan Long sẽ gặp xui xẻo đó!”
“Anh…” Thư ký trưởng quả nhiên là người có kinh nghiệm, lập tức nói: “Được, vậy thì chúng ta hãy ra điều kiện đi! Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
“Tôi muốn như thế nào à?” Triệu Ngọc trừng mắt lên, hung hăng nói: “Cho các người 30 phút, dẫn người phụ nữ Pháp mà các người bắt cóc đến gặp tôi, nếu như đến lúc đó tôi không gặp được cô ấy thì các người cứ chờ nhặt xác đại biểu Đan Long đi!”