Chương 1808 Kế hoạch thay đổi
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cảm thấy trong đầu ong một tiếng, những cảnh vật trong mắt cũng trở nên vặn vẹo, biến dạngHắn không ngờ kế hoạch của mình lại bất thình lình bị đánh gãy một lần nữa!
Có thể Đan Long đã lừa gạt mình, khiến mình bị mắc lừa!
Còn nữa… Juliet quả nhiên bị bọn họ cướp đi, hơn nữa, giờ phút này còn đang ở ngay trong tòa nhà Quốc hội.
Việc này…
“Cái gì?” Triệu Ngọc không phải giả vờ kinh ngạc, mà là thật sự kinh ngạc, hắn túm lấy cổ áo thư ký trưởng Tô Khôn, trừng to mắt nói: “Các… Các ông thật sự dẫn người phụ nữ đó tới đây à? Các ông thật sự muốn làm giao dịch với tên cướp đó sao?”
“Ngài… Ngài bớt giận” Tô Khôn bị dọa đến mức suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc, nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi chỉ là lo lắng cho sự an nguy của ngài!”
“Lỡ như hết thời gian, tên cướp kia thật sự động thủ, chúng tôi… Chúng tôi thật sự không biết phải làm sao cả!”
À…
Nghe đến lời này, Triệu Ngọc càng thêm tin tưởng Đan Long vốn dĩ không phải là con rối!
Bằng không, những người này không thể nào đưa Juliet đến đây một cách vội vã như vậy.
“Vâng, tôi biết, những đại biểu đàm phán của Pháp đã rời đi, nhưng mà hiện giờ chúng ta cũng đâu còn biện pháp nào nữa?” Tô Khôn giải thích cho mình: “Tất cả đều phải đặt sự an nguy của ngài lên hàng đầu!”
“Tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu như người Pháp biết chuyện này cũng không sao, chúng ta cứ nói là phe đối lập đã cướp cô ta từ trong tay chúng ta!”
“Chỉ cần ngài an toàn, chúng tôi sẽ trực tiếp giết chết người phụ nữ kia, sau đó nói rằng cô ta bị tên lưu manh kia xử lý rồi!”
“Ông…” Triệu Ngọc muốn chửi đổng, lại sợ Mahazaya không có câu mắng đậu xanh rau má, đành phải tức giận nói: “Mau nói đi, hiện giờ người phụ nữ kia đang ở đâu?”
Két…
Trong lúc nói chuyện, các cảnh sát đặc nhiệm đã lái xe chuyên dụng của Đan Long tới gần.
“Đại nhân, bây giờ không phải lúc để nói chuyện” Tô Khôn vội vàng nói: “Chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi tòa nhà Quốc hội rồi tính sau! Có bom đó!”
“Không được!” Triệu Ngọc làm sao chịu được, lại túm lấy cổ áo Tô Khôn mà hung hăng hỏi: “Ông mau nói cho tôi biết, rốt cuộc người phụ nữ kia ở đâu rồi, còn sống không?”
“Còn sống, còn sống…” Tô Khôn không hiểu gì cả, vội vàng nói: “Nhưng mà tôi không biết hiện giờ cô ta đang ở đâu cả! Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!”
Nói xong, ông ta lập tức lấy ra một chiếc điện thoại mới, ấn số điện thoại.
Cái này…
Thiết bị chặn tín hiệu của Triệu Ngọc vẫn còn đang mở, nên cuộc điện thoại này vốn dĩ không thể gọi được.
Thế nhưng… Hắn sốt ruột muốn cứu người, nên lập tức đóng thiết bị lại, để Tô Khôn gọi điện thoại.
“Đại biểu, chúng ta…”
Vào lúc này, đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm đương nhiên sốt ruột, muốn thúc giục Triệu Ngọc lên xe nhưng lại không dám lớn tiếng.
Triệu Ngọc tức giận trừng hắn ta một cái, ý bảo hắn ta đừng thúc giục.
“A lô? Tôi hỏi anh…” Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Khôn liền hỏi người trong điện thoại: “Hiện giờ các anh đang ở đâu rồi? Người đâu? Cái gì? Trong thang máy rồi à? Tầng mấy… A… À à…”
Một giây sau, Tô Khôn che lại microphone của điện thoại, vừa định báo cáo với Triệu Ngọc nhưng ai ngờ, điện thoại di động của ông ta bỗng nhiên vang lên, không ngờ lại có người gọi cho ông ta, Tô Khôn nhìn dãy số, không chút suy nghĩ đã nhấn nghe ngay lập tức.
Kết quả, ông ta vừa nghe được một câu thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi, lập tức quay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn về phía Triệu Ngọc.
Hỏng bét rồi!
Triệu Ngọc cảm thấy chuyện mà hắn lo lắng vẫn xảy ra rồi.
Có lẽ đã có người phát hiện ra Đan Long, đồng thời nói cho Tô Khôn biết.
Quả nhiên, sau khi nhận điện thoại xong, Tô Khôn rõ ràng không ổn, ông ta quan sát Triệu Ngọc từ trên xuống dưới một cái, nhanh chóng nhìn ống tay áo Triệu Ngọc.
Bởi vì quần áo nhỏ nên ống tay áo làm lộ ra cổ tay của hắn, nhìn ra được quần áo rất không vừa người…
“Này!” Triệu Ngọc chỉ có thể kiên trì quát hỏi một câu: “Mau nói đi, rốt cuộc cô ta đang ở đâu rồi?”
“Ở… à… à…”
Tô Khôn vốn không phải một nhân vật đơn giản, ông ta vừa kinh dị nhìn Triệu Ngọc, vừa lặng lẽ ấn xuống một dãy số quen thuộc vào điện thoại di động.
Sau đó, sau khi ấn xong, trên người Triệu Ngọc quả nhiên truyền đến tiếng chuông quen thuộc.
Ting ting ting… Ting ting ting…
Hỏng bét rồi!
Triệu Ngọc không nghĩ tới Tô Khôn lại dùng một chiêu như vậy, ông ta lén bấm số điện thoại của mình, bởi vì điện thoại của Tô Khôn còn ở trên người Triệu Ngọc, cho nên Triệu Ngọc lập tức bị lộ!
“Hả!?” Tô Khôn hoảng sợ đến mức nhảy lên tại chỗ, lớn tiếng chất vấn Triệu Ngọc: “Ông… Ông rốt cuộc là ai!?”
“Tôi là ông nội ông đấy!” Triệu Ngọc thấy mọi chuyện đã bị lộ, lập tức đấm một quyền vào chính giữa mặt Tô Khôn.
Bốp!
Quyền của Triệu Ngọc cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một cú đã khiến Tô Khôn bị ngã xuống đất lần thứ hai, bất tỉnh nhân sự.
Hả!?
Thế là những đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm kia đều giật nảy mình, hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Ngọc thì nhấc chân đạp Tô Khôn hai cái, trong miệng mắng: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không xử lý xong, con mẹ nó đừng sống nữa!”
“…” Nhìn thấy Triệu Ngọc tàn bạo như vậy, các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm vừa khó hiểu, vừa cảm thấy e ngại, không ai dám lên tiếng.
Triệu Ngọc thì nhanh chóng xoay người nhặt điện thoại của Tô Khôn lên, sau đó sử dụng máy biến đổi giọng nói tàng hình, dùng giọng của Tô Khôn nói với người trong điện thoại: “Này này, các người lặp lại lần nữa, người phụ nữ người Pháp đó hiện giờ rốt cuộc đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết!”
Zi zi… Zi zi…
Ngay khi Triệu Ngọc tra hỏi người trong điện thoại thì bộ đàm của các đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm cũng đồng thời vang lên…
Hỏng rồi!
Triệu Ngọc hiểu rõ, chắc chắn là có người thông báo tình hình với bọn họ, một khi những người này cũng biết được mình là tên giả mạo thì coi như thật sự xong rồi!
Theo lý thuyết, hiện giờ Triệu Ngọc nên lập tức sử dụng thiết bị chặn tín hiệu, thế nhưng hắn còn đang chờ đợi một câu trả lời quan trọng, nếu như sử dụng thiết bị chặn tín hiệu thì không thể nào biết được tình huống của Juliet!
“Tô Khôn đại nhân, rốt cuộc ngài đang ở cùng với ai vậy, ngài đã nghe thấy những gì tôi vừa nói chưa?” Lúc này, một giọng nói truyền từ trong điện thoại ra: “Người mà ngài thấy có thể là giả, ngài nhất định phải xem trên mặt hắn liệu có đang đeo mặt nạ hay không…”
Ting…
Triệu Ngọc cúp cú điện thoại này, sau đó thông qua lịch sử trò chuyện để lấy ra dãy số trước đó và bấm gọi.
Cùng lúc đó, những cảnh sát đặc nhiệm bên trong xe chuyên dụng vừa nghe tiếng trong bộ đàm vừa dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Triệu Ngọc, hiển nhiên, bọn họ đã nhận được thông báo, biết được ở trên tầng còn có một vị đại biểu Đan Long nữa…
Nhưng mà, việc đã tới nước này, Triệu Ngọc đã không còn nghĩ ngợi được nhiều nữa, sau khi điện thoại được kết nối, hắn lập tức dùng giọng nói của Tô Khôn hỏi: “Này, cậu lặp lại lần nữa, hiện giờ người phụ nữ người Pháp đó rốt cuộc đang ở đâu rồi?”
“Ồ, thư ký trưởng à” Trong điện thoại truyền đến tiếng trả lời: “Không phải tôi vừa mới nói cho ngài sao? Bọn họ vừa nghe nói có bom nên đã vào thang máy để về rồi!”
“Hiện giờ… Chắc cũng đã tới bãi đỗ xe rồi…”
Mẹ nó…
Ngay khi trong điện thoại truyền tới tiếng đáp lại, Triệu Ngọc đã nhìn thấy ở nơi cách mình tầm 50 mét có một đội cảnh sát đặc nhiệm đang nhanh chóng đẩy một chiếc xe lăn, đi về phía chiếc xe cứu thương phía xa.
Người trên xe lăn bị miếng vải đen che mặt, không thấy rõ diện mạo, nhưng chỉ nhìn qua hình thể là Triệu Ngọc có thể đoán ra, đây rất có thể chính là sư tỷ nước Pháp Juliet!