← Quay lại trang sách

Chương 1809 Cướp xe

Không ngờ lại thế này!Chợt nhìn thấy xe lăn ở phía xa có thể chính là Juliet, Triệu Ngọc bỗng nhiên mở to hai mắt mà nhìn, muốn lập tức tiến lên cứu người.

Nhưng cùng lúc đó, các cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh hắn đã sớm nhận được tin tức, biết được vị Đan Long trước mặt này có thể là tên giả mạo.

“Đại biểu” Lúc này, vị đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm đứng bên cạnh Triệu Ngọc dẫn đầu ngăn Triệu Ngọc lại, nghiêm túc hỏi: “Xin ngài chờ một chút, chúng tôi cần phải tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật về thân phận của ngài!”

“Chúng tôi vừa nhận được tin tức, trong phòng họp vốn dĩ không có bom, còn nữa… Á!!!”

Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã giơ chân lên mà đạp ngã hắn ta xuống đất.

Hả!?

Những cảnh sát đặc nhiệm khác quá sợ hãi, Triệu Ngọc lập tức rút súng lục ra, bắn đoàng đoàng đoàng mấy phát đạn, tất cả đều trúng đùi của những cảnh sát đặc nhiệm, bao gồm cả vị đội trưởng kia.

Á!!!

Nhiều tiếng kêu thảm truyền đến, tất cả cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh Triệu Ngọc đều ngã xuống mặt đất.

Thế nhưng Triệu Ngọc vừa định đi cứu Juliet thì lại phát hiện ra đằng xa, người trên xe lăn đã bị đẩy lên xe cứu thương.

Bởi vì xe cứu thương cách khá xa nên Triệu Ngọc từ bỏ ý định chạy bộ qua đó, lập tức dời mắt lên chiếc xe chuyên dụng của đại biểu Đan Long.

Xem ra, đầu tiên mình phải cướp chiếc xe này để cứu Juliet.

Cùng lúc đó, ba cảnh sát đặc nhiệm ngồi trên xe chuyên dụng đã rút súng lục ra, chĩa ngay vào Triệu Ngọc, miệng hô to: “Không được nhúc nhích!”

Triệu Ngọc có mang theo áo chống đạn siêu cấp lợi hại, tất nhiên là không sợ.

Thế là Triệu Ngọc không chút do dự túm lấy cánh tay của cảnh sát đặc nhiệm đang ngồi trên ghế lái, muốn đẩy hắn ta ra khỏi khoang điều khiển.

Thế nhưng dù sao tài xế cũng xuất thân là cảnh sát đặc nhiệm, Triệu Ngọc không kéo nổi hắn ta, hai người xảy ra xô xát kịch liệt.

Đoàng…

Súng ngắn của tài xế vang lên, đạn bay thẳng vào ngực Triệu Ngọc.

Sau khi súng vang lên, chính tài xế cũng giật nảy mình, bởi vì hắn ta sợ rằng người bị mình bắn trúng chính là đại biểu Đan Long thật sự.

Bởi vậy, sau khi nổ súng, hắn ta dừng lại một chút, hắn ta vốn cho rằng Triệu Ngọc trúng đạn ngã xuống đất, nhưng hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc vẫn khỏe mạnh an toàn, hai tay túm lấy cổ áo của hắn ta, lôi hắn ta ra khỏi khoang điều khiển.

Hả!?

Cảnh sát đặc nhiệm khác chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào khó tin đến thế, cho dù Triệu Ngọc mặc áo chống đạn, nhưng với khoảng cách gần như thế vẫn đủ để gây ra tổn thương cho hắn.

Thế nhưng mà…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi Triệu Ngọc đẩy tài xế xuống xe, liền dửng dưng mở cửa xe ra và ngồi vào ô tô.

A a a!!!

Lúc này, trên xe còn có hai tên cảnh sát đặc nhiệm cầm vũ khí trong tay, hai người đương nhiên bị dọa sợ, nhanh chóng dùng súng ngắn chĩa vào đầu Triệu Ngọc, quát lớn: “Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích! Nếu cử động thì chúng tôi sẽ nổ súng đấy!”

“Ừm” Triệu Ngọc thờ ơ gật đầu: “Bắn đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc giẫm mạnh chân ga, ô tô lập tức khởi động, thế nhưng do chưa bỏ thắng xe nên bánh xe cứ lăn quanh tại chỗ, liên tục kêu xì xì, lốp xe bốc khói…

“Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!” Hai tên cảnh sát đặc nhiệm trên xe sắp điên rồi, tuyệt vọng mà quát về phía Triệu Ngọc: “Tôi sẽ nổ súng thật đấy! Ông là ai?”

Triệu Ngọc không để ý đến bọn họ, lập tức bỏ tay thắng, giẫm mạnh chân ga, ô tô nhanh chóng lao về phía trước.

Hai tên cảnh sát đặc nhiệm trên xe bị dọa sợ, nhưng vẫn không dám thật sự nổ súng bắn vào đầu Triệu Ngọc, cho nên cảnh sát đặc nhiệm ngồi phía sau rơi vào đường cùng, đành phải nhào lên từ phía sau, ghìm chặt Triệu Ngọc.

Cảnh sát đặc nhiệm bên tay lái phụ cũng dùng sức đè tay lái lại, không cho Triệu Ngọc lái xe.

Kít… Kít…

Ô tô lập tức đảo quanh tại chỗ, đuôi xe hất lên, đâm rầm một tiếng vào một chiếc xe hơi nào đó trong bãi đỗ xe.

Dù sao Đan Long cũng là một nhân vật lớn của Mahazaya, xe chuyên dụng của ông ta đều là ô tô chống đạn nhập khẩu, dưới sự va chạm như thế, chiếc xe gần như không bị xây xước chút nào, nhưng ô tô bị đâm thì bị móp một mảng lớn chỉ trong nháy mắt…

“Không được nhúc nhích… Không được nhúc nhích…”

Hai tên cảnh sát đặc nhiệm gắt gao đè lấy Triệu Ngọc, còn cướp lại tay lái.

Trong lúc xô xát, Triệu Ngọc nhìn thấy những cảnh sát đặc nhiệm bị trúng đạn ngã xuống đất kia đang sử dụng bộ đàm, không hề nghi ngờ, họ đang gọi cứu binh.

Nếu như có một nhóm đông cảnh sát đặc nhiệm chạy tới, chỉ sợ là Triệu Ngọc mọc thêm cánh cũng khó thoát được.

Thế là hắn mặc kệ ô tô đang chao đảo, nhanh chóng sử dụng một thiết bị chặn tín hiệu để cắt đứt mọi tín hiệu tại hiện trường.

Sau đó, hắn giẫm lên chân ga, nhưng tay lái lại bị cướp, ô tô lại đâm rầm rầm vào bãi đỗ xe, liên tiếp đụng hỏng mấy chiếc xe hơi.

Triệu Ngọc thử giãy khỏi vòng vây của hai tên đặc công, nhưng sức lực của đối phương không yếu, nhất thời không có cách nào thoát được.

Nhưng Triệu Ngọc đã chuẩn bị từ sớm, thấy không thể tránh thoát được nên dứt khoát vươn tay nhấn nút, khiến tất cả cửa kính ô tô được kéo lên.

Cùng lúc đó, hắn lại sử dụng một quả bom thối, trong ô tô lập tức tràn ngập mùi thối, chỉ trong mấy giây, hai tên cảnh sát đặc nhiệm lập tức bị hun đến mức chảy nước mắt, không ngừng kêu gào.

Triệu Ngọc thì nhanh chóng sử dụng bình oxy tàng hình, tránh được mùi thối.

Khụ khụ… Khụ khụ…

Hai tên cảnh sát đặc nhiệm nhanh chóng bị ngạt đến mức không thở nổi nữa, cuối cùng cũng buông tay ra, muốn đi mở cửa sổ xe nhưng cửa đã bị Triệu Ngọc khóa lại, không thể mở được.

Thế là bọn họ lùi lại, vội đưa tay mở cửa xe.

Kết quả, ngay lúc bọn họ mở cửa xe ra thì Triệu Ngọc lập tức giẫm mạnh chân ga và phanh lại, ô tô đột nhiên đánh vòng một cái, vừa lúc hất hai người kia ra khỏi xe, bịch bịch bay ra ngoài…

Lúc đầu, Triệu Ngọc còn muốn xuống xe kéo vị thư ký trưởng Tô Khôn mang lên xe, chờ sau này thẩm vấn.

Thế nhưng ô tô còn chưa ngừng hẳn thì hắn đã bất ngờ nhìn thấy một đội cảnh sát đặc nhiệm súng ống đầy đủ từ đầu cầu thang xông tới!

Thôi vậy!

Sau đó, Triệu Ngọc chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Khôn ngã trên mặt đất, sau đó quay đầu xe, lái về chiếc xe cứu thương ở đằng xa.

Brừm…

Tiếng động cơ của ô tô kêu gào cực kỳ mạnh mẽ, sau khi Triệu Ngọc đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên mà phóng thẳng về phía xe cứu thương.

Thế nhưng không biết là người trên xe cứu thương cảm giác được điều gì, khi nhìn thấy đại biểu Đan Long tự mình đuổi theo, bọn họ liền khởi động xe, lái về phía lối ra của bãi đỗ xe.

Không ổn rồi…

Triệu Ngọc không thể không lo lắng, dưới sự chèn ép thế này, kẻ địch có thể sẽ ra tay với Juliet, giết người diệt khẩu, thế là hắn lại đạp mạnh chân ga một lần nữa, đuổi về phía cửa bãi đỗ xe.

Chiếc xe chuyên dụng không tên này vô cùng lợi hại, mới chớp mắt đã vượt qua xe cứu thương, đánh về phía sườn xe cứu thương.

Triệu Ngọc cũng gần như điên rồi, hắn lấy một viên thuốc tăng cường năng lượng ra sử dụng lên xe chuyên dụng.

Sau đó, tông thẳng vào đầu xe cứu thương…

Á!!!

Người điều khiển trên xe cứu thương lập tức kêu to, một giây sau, hai xe chạm vào nhau, phát ra tiếng động lớn.

Đoàng!

Xe chuyên dụng đâm vào đầu xe cứu thương, xe cứu thương mất khống chế, đâm mạnh vào cái cột đá, cuối cùng không động đậy được nữa.

Khi xe bị va chạm, hai nhân viên cảnh sát bên trong buồng lái của xe cứu thương bị đẩy mạnh ra theo quán tính, rầm rầm đâm nát cửa kính xe ô tô…

Còn xe chuyên dụng của Triệu Ngọc thì gần như không bị ảnh hưởng gì dù chỉ một chút.

Sau khi đâm, Triệu Ngọc nhanh chóng xuống xe, xông về phía xe cứu thương, vội kéo cửa xe ra, nhưng bên trong toa xe lập tức bùng lên một tia lửa, một chuỗi đạn đột ngột bắn vào người Triệu Ngọc…