← Quay lại trang sách

Chương 1811 Nhổ cỏ tận gốc

“Còn dám tới cơ à?” Mabiu lắc đầu nói: “Ngài yên tâm, tôi đã cải tạo lại đội ngũ bảo vệ tối cao tại biệt thự của ngài rồi, tất cả đều là những người giỏi nhất được lựa chọn kỹ càng!”“Cho dù hắn biết bay cũng tuyệt đối không thể nào bay vào được!”

“Mabiu” Tô Khôn nhắc nhở: “Nhớ kỹ chuyện cải trang, lát nữa hãy điều tra kỹ người của ông đi, đừng lại bị trúng kế của tên kia!”

“Yên tâm đi! Không cần ông nhắc nhở…” Mabiu tin tưởng vô cùng, khoát tay nói.

“Tô Khôn” Đan Long bình tĩnh lại một chút, nói với thư ký trưởng: “Ông xác định xem cái tên thám tử Trung Quốc kia có đúng là một trong hai người mà ông phải bắt giữ điều tra trước đó không?”

“Đúng vậy, tôi đã xác định rồi, đúng là hắn!” Tô Khôn gật đầu nói: “Hai người kia giỏi võ, đã chạy thoát ở sân bay rồi, căn cứ vào lời nói từ vệ sĩ của Abadger cùng với quản gia của Marian thì kẻ bắt Abadger và bức tử Marian chính là hai người bọn chúng!”

“Trong đó, người đàn ông Trung Quốc tên là Triệu Ngọc kia, giống hệt với người mà ngài đã gặp!”

“Tô Khôn, ông thật là khó hiểu” Mabiu xấu xa nói: “Vừa rồi ông còn nói ông nghi ngờ người này là người khác giả mạo, tại sao hiện giờ lại xác định như vậy?”

“Nói nhảm” Tô Khôn nói: “Vừa rồi ở trước mặt nhiều người như thế, tôi chỉ có thể cố ý nói hắn liên quan đến Pháp. Không thể để cho bọn họ nghĩ đến… Sự kiện này được…”

“Được rồi, nếu như thân phận đã được xác nhận” Mabiu nói: “Vậy thì chứng tỏ kẻ tấn công đại biểu hôm nay chính là vị thám tử Trung Quốc này rồi nhỉ?”

“Tôi cảm thấy… Ừm…”

Mabiu nhìn Đan Long một cái, không dám nói hết lời.

“Căn cứ vào tình báo của tôi” Tô Khôn tiếp tục nói: “Trước đó, hai người Trung Quốc này cùng với phóng viên người Pháp kia ở cùng một khách sạn, quan hệ vô cùng thân thiết!”

“Khi phóng viên người Pháp đi tới Cục An ninh, hai người kia cũng đi cùng bọn họ! Cho nên…”

“Ừm…” Đan Long nhẹ gật đầu, nói: “Thám tử Trung Quốc kia chính miệng nói với tôi, hắn là vì vụ án Kuman Thong mà đến!”

Vừa nghe tới mấy chữ “Vụ án Kuman Thong”, sắc mặt của Mabiu và Tô Khôn đều thay đổi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“Hắn nói với tôi rằng hắn tới tìm tôi để điều tra rõ vụ án này, thế nhưng…” Đan Long lắc đầu than thở: “Nếu như chỉ vì vụ án này thì có phải hắn quá điên cuồng không?”

“Hôm nay, nếu không phải tôi bịa rằng tôi chỉ là một con rối, cái gì cũng không biết thì chỉ sợ đã không thể giải quyết rồi!” Đan Long lo âu nói: “Tôi không rõ, hắn là người Trung Quốc, chuyện này liên quan gì tới hắn chứ? Trong vụ án Kuman Thong, đâu có người Trung Quốc nào là nạn nhân?”

“Đúng, thật là kỳ lạ!” Tô Khôn nói: “Người này cứ như tà ma quỷ mị, có thể thay đổi diện mạo, có thể biến đổi giọng nói, còn dám tự mình xông vào tòa nhà Quốc hội, bắt cóc đại biểu! Thật là…”

Trên mặt Tô Khôn viết hai chữ “lo lắng” rất rõ ràng.

“Đại nhân” Mabiu lại vô cùng tin tưởng, khuyên nhủ: “Ngài đừng lo lắng quá! Mahazaya không lớn, bọn chúng lại lái xe chuyên dụng của ngài, đoán chừng sẽ điều tra được tung tích của bọn chúng nhanh thôi!”

“Còn nữa” Ông ta trừng mắt nhìn Tô Khôn một cái: “Thư ký trưởng đừng tự làm loạn trận địa của mình nữa, cho dù có thể đổi mặt thì cũng chỉ là con người mà thôi!”

“Tôi nghi ngờ hắn không chỉ có một người, có thể có người giúp đỡ bên trong tòa nhà Quốc hội, bằng không, hắn không có khả năng gan to bằng trời như thế!”

“Ừm…” Đan Long nhẹ gật đầu: “Hiện tại, tôi sợ là người này có liên quan tới phe đối lập! Nếu như là phe đối lập chơi tôi từ sau lưng thì phiền toái rồi…”

“Chắc là không đâu…” Mabiu phân tích: “Nếu như là phe đối lập thì e rằng hôm nay ngài đã khó thoát rồi! Cuối cùng hắn vẫn thả ngài đi, cho nên…”

“Tôi đã phái người đi điều tra phe đối lập…” Tô Khôn vỗ tay nói: “Còn các phương diện khác, tôi cũng đã sắp xếp người rồi!”

“Đại biểu, tôi đương nhiên hy vọng có thể nhanh chóng bắt được tên người Trung Quốc này! Nhưng mà đề phòng lỡ như, chúng ta nhất định phải tính đến trường hợp xấu nhất, lỡ như chúng ta không bắt được hắn thì nên làm gì đây?”

“Bây giờ Marge đã chết rồi, Marian chết rồi, Thích Khôn cũng đã chết, Abadger thì không rõ tung thích,”

“Ngay cả người phụ nữ người Pháp kia cũng bị cướp đi rồi!”

“Tiếp theo đây, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật tốt, phải xử lý thích đáng tranh chấp quốc tế, còn phải che đậy sự kiện kia!”

“Tranh chấp quốc tế thì lại là chuyện dễ nói” Đan Long thờ ơ nói: “Người phụ nữ kia lúc đầu vốn không biết nhiều, lại còn bị trọng thương, chúng ta có thể tiếp tục dựa vào kế hoạch ban đầy để tiến hành, để Bộ Ngoại giao bàn bạc với người Pháp!”

“Hiện tại, điều khiến tôi đau đầu nhất vẫn là người Trung Quốc thần bí kia, rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Đan Long nhìn bàn tay bị thương của mình một cái, tức giận nói: “Tôi thật sự không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy hứng thú với vụ án Kuman Thong, cứ níu chặt không buông như vậy!”

“Tôi cảm thấy, ngài cũng không cần phải lo lắng về chuyện này đâu!” Mabiu khuyên nhủ: “Nếu như hắn đã tin vào lý do thoái thác rằng ngài là con rối thì chứng tỏ hắn cũng không hiểu rõ về vụ án này!”

“Hiện giờ, chứng cứ và nhân chứng đều không có, hắn còn có thể biết được gì chứ?”

“Không!” Đan Long bỗng dưng nghiêm mặt, hung hăng nói: “Chúng ta đã làm nhiều chuyện để che giấu như vậy rồi, ngược lại sẽ dễ bị lộ manh mối!”

“Còn nữa, hắn vốn dĩ không cần chứng cứ gì, chỉ cần truyền chân tướng vụ án Kuman Thong ra ngoài là chúng ta xong đời rồi, toàn bộ Mahazaya cũng đều xong đời!”

“Việc này…” Mabiu nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Phù…” Đan Long thở mạnh, nói với hai người: “Từ giờ trở đi, tôi muốn các ông san bằng triệt để chuyện này…”

“Rõ!” Mabiu và Tô Khôn nhanh chóng gật đầu, Tô Khôn âm hiểm nháy mắt, hỏi Đan Long: “Đại biểu đại nhân, nếu đã như vậy thì những con tin trong tay chúng ta…”

“Hừ!” Đan Long hừ lạnh một tiếng, hung ác nói: “Nếu như Marian và Thích Khôn đều đã chết rồi, vậy thì người nhà của bọn họ còn có giá trị lợi dụng gì nữa!?”

Nghe thấy lời ấy, cả Mabiu cùng với Tô Khôn đều run rẩy một cái, nhanh chóng gật đầu.

“Hừ” Đan Long lại hừ một tiếng, nói: “Vì tương lai của Mahazaya, một chút hy sinh này không đáng kể chút nào! Các ông phải đặt ánh mắt ra xa hơn nữa, có cách mạng thì có hy sinh…”

“Rõ!” Hai người dùng sức gật đầu.

“Được rồi, các ông mau chóng đi đi!” Đan Long nói: “Vẫn là câu nói đó, tôi hy vọng bí mật của vụ án Kuman Thong giết người vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn sẽ không có ai nhắc tới!”

“Vì thế, tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào đâu!”

“Rõ!” Mabiu cùng Tô Khôn quay người gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

Giờ phút này, trong phòng khách ngoại trừ bốn tên vệ sĩ chuyên nghiệp ra, không còn người nào nữa.

Đan Long nhìn hai bên một cái, đầu tiên là nếm rượu trái cây, sau đó ngồi trên ghế salon rồi rơi vào trầm tư.

Sau khi trầm tư hơn mười phút, ông ta mới thật sự thở ra một hơi, cất bước đi lên tầng hai biệt thự, bốn tên vệ sĩ theo sát phía sau, nhưng vẫn giữ một khoảng cách.

Đi vài bước trên tầng hai, Đan Long khoát tay với bốn tên vệ sĩ, nhóm vệ sĩ liền đứng nguyên tại chỗ, không dám tới gần nửa bước.

Sau đó, Đan Long bước đến một căn phòng ở góc tối của tầng hai, vươn tay ấn mật mã, cánh cửa kim loại được mở ra.

Đứng ở cửa, Đan Long nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới đẩy cửa vào phòng.

Bên trong căn phòng u ám có ánh đèn, ở vị trí gần cửa sổ có một chiếc giường bệnh, mà trên giường bệnh có… một bệnh nhân đang đeo máy thở!!!